Khi ta tỉnh lại lần nữa, bên gối đã không còn ai.
"Hoàng thượng đã thượng triều sớm rồi ạ." Xuân Hoa bước vào, cười không có ý tốt gì.
"Nương nương định ở bên cạnh Hoàng thượng hạnh hạnh phúc phúc cả đời chứ."
Ta còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dầu sao hắn cũng là Hoàng thượng, còn ta chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, hơn nữa lại là người có gia thế kém nhất.
Ban đầu ta từng nghĩ sẽ tìm một người môn đăng hộ đối để gả đi, thì chỉ có Tiểu Lý - người chăn bò ở cổng làng, kết quả còn chưa kịp xem mắt thì đã vào cung.
Nhưng bây giờ ta trở thành phi tử của hoàng đế, một phi tử đúng nghĩa đen trên mặt chữ.
Nhưng ta vẫn có chút không hài lòng.
Đúng, ta muốn cả đời một đôi.
Diêm Trạm có thể làm được không?
Chứ hàng ngày ta thấy ở cửa cung các tú nữ đều xếp hàng dài.
Không chờ ta tự mình hỏi Hoàng thượng một câu thật lòng, thì lại tình cờ nghe được các cung nữ đang nghị luận với nhau.
"Này, ngươi có biết không? Nghe nói nữ nhi của Thái phó, tương lai chính là Hoàng hậu đấy."
"Chờ mấy ngày nữa sau khi nàng ấy vào cung, nếu có thể được phân đến chỗ nàng ấy làm nô tỳ, vậy thì chúng ta chẳng phải cũng có thể hưởng chút chỗ tốt sao."
"..."
Nữ nhi của Thái phó, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, được mọi người khen là tài nữ.
Đúng vậy, nàng ấy tương lai là Hoàng hậu, đây mới là người môn đăng hộ đối với Diêm Trạm.
Lúc nhỏ, mẹ ta đã nói với ta nếu nam nhân không một lòng thì nữ nhân đối với hắn chỉ là đồ vật, không khác gì trâu bò.
Ta không muốn một nam nhân đa tình.
Mỗi ngày Diêm Trạm đều tới gặp ta, ban ngày thấy tâm trạng ta không tốt lắm, lại giả làm Thược Dược để chọc ta cười, đến tối lại dày vò ta muốn c.h.ế.t.
Nhưng ta đã lên kế hoạch không thể chê vào đâu được.
Xuần Hoa đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với ta, thảo dược trong vườn đào có tác dụng ngủ mê man. Thừa dịp nàng ấy uống xong rồi an ổn ngủ thϊếp đi, ta lấy Lệnh thông hành ở bên hông nàng ấy.
Diêm Trạm vẫn còn đang bận rộn chính vụ triều đình, vì vậy ta đeo khăn che mặt, thay phục cung bình thường nhất đi theo con đường dọc theo bức tường đỏ về nhà.
Phu quân có tướng mạo anh tuấn, yêu thương ái thê lại giàu có, vậy mà lại không muốn.
Nếu chuyện này xảy ra ở thôn chúng ta, đoán chừng cũng sẽ bị mọi người cười nhạo là kẻ ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngu dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết, một lòng một dạ mới là điều quý giá nhất trên đời.
Lúc ta ra khỏi cung, tình cờ gặp được vị Hoàng hậu tương lai kia.
Giống như những người khác, ta quỳ xuống bên cạnh, hùa theo bọn họ nói những lời chúc mừng.
"Quý nữ sau này nhất định sẽ là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất."
"Đúng thế, dáng người như vậy nhất định sẽ được yêu thích."
Nữ nhân được sủng ái nhất, đúng thật là một vinh dự lớn lao.
Ta mím môi, cố gắng hết sức để nhịn cười.