Thược Dược

Chương 7

Ta không dám có nửa câu oán hận nào, bị đám Cẩm y vệ kia dẫn đường đi về phía trước.

Mà khi đi ngang qua Hoán Y Cục, quản sự cô cô quỳ ở cửa kêu lên thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết, thật là chói tai.

Ta chỉ vội vội vàng vàng quay đầu lại nhìn, bị mặt đất nhuộm đỏ kia làm cho rợn người.

Bà ta chỉ mắng Diêm Trạm một câu yêu tinh đã bị rút lưỡi vứt cho chó ăn.

Mà hình như ta ở lãnh cung, không chỉ mắng hắn một lần.

Ta còn nói hắn là kẻ tàn bạo độc ác, ngu ngốc vô năng, hoàn toàn là một người điên...

Còn thầm vui vẻ vì may là mắt chó của Hoàng thượng bị mù, không nhìn trúng nam giả nữ là hắn.

Càng nghĩ càng sợ, cho tới lúc đến Thúy Ngọc Hiên, ta bị vấp phải bậc thang ở ngưỡng cửa, đập đầu vào thềm đá cứng rắn. Trên trán sưng lên thành một cục u lớn.

Ta ngồi ở trước gương nghiến răng chịu đựng làm tỳ nữ bước vào giật mình.

"Nương nương, người không sao chứ, là ai ám toán người! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Cánh tay của nàng ấy rõ ràng là lớn hơn so với nhà hoàn khác, người bình thường cũng có thể nhìn ra được nàng ấy hẳn là người luyện võ quanh năm.

"Ta tự ngã."

"Cái đó, ngươi trả lời ta trước đi, ngươi là nam hay nữ." Để đề phòng vạn nhất, ta hết sức thận trọng.

"Nô tỳ gọi là Xuân Hoa, là tỳ nữ thϊếp thân của người thì tất nhiên là nữ nhân rồi."

Ta có tỳ nữ thϊếp thân từ khi nào vậy?

"Người vừa ra khỏi lãnh cung, bây giờ người chỉ đang ở nơi vốn là của mình."

"Ta không cần quay về lãnh cung nữa hả?"

"Người là sủng phi của Hoàng thượng, sao có thể ở lại nơi tồi tàn đó."

Ha ha, sợ là sủng phi còn chưa đến lúc mất đầu thôi.

Nhìn trên bàn bày la liệt thức ăn, ta vừa ăn vừa than thở, sợ đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của mình.

Sẩm tối lúc mặt trời lặn, Xuân Hoa đứng gác ở cửa cao giọng hô tham kiến Hoàng thượng.

Ta dừng đũa tránh cho người bước vào nhìn thấy hai tay ta run rẩy.

Bước chân của người kia rất nhẹ nhàng, vén rèm lên, trên người mặc trường bào màu đen, đứng ngược sáng trước mặt ta.

Hắn buộc mái tóc dài lên, khuôn mặt trắng nõn mất đi màu sắc của son phấn, lộ ra dung mạo vốn có.

Hắn chắc chắn là đế vương trẻ tuổi với vẻ ngoài xuất chúng, còn bây giờ lại giống như một nam nhân thực sự.

Đáng tiếc, cũng không phải là người có đầu óc bình thường.

"Diêm Trạm, nể tình trước kia ta đối với ngài thật lòng thật dạ, ngài có thể ban cho ta một thước lụa trắng để ta tự mình kết thúc được không?"

Ít nhất để cho ta chết không quá khó nhìn.

Nam nhân hơi cau mày, nhưng lại nhìn chằm chằm vào vết thương tím bầm trên trán ta.

"Nàng bị người khác bắt nạt?"

"Ta......"

Sự quan tâm không có lý do này khiến tim ta ngừng đập trong giây lát, không nhịn được, mắt ta nhanh chóng đỏ hoe.

"Ngài muốn gϊếŧ ta thì mau ra tay đi, cần gì phải hết lần này đến lần khác giày vò ta."

Đầu tiên là ném ta vào lãnh cung, mấy ngày sau đó liên tục đưa cơm trộn lẫn sỏi đá ép ta không thể không chạy trốn.

Mà lại giống như việc dắt cho đi dạo vậy, khi ta tưởng mình sẽ có cơ hội đi ra ngoài thì lại nói cho ta biết muội muội cùng ta trải qua hoạn nạn lại chính là nam nhân khi đó hại ta vào lãnh cung.

Có lẽ ở trong mắt hắn, ta còn khôi hài nực cười hơn so với cả Lệ tần và Chưởng sự cô cô.

Người trước mặt đưa tay ra, ta sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.

Nhưng tiếp theo liền bị bế lên, rơi vào trong l*иg ngực quen thuộc.

"Xuân Hoa, gọi thái y."