Phương pháp trừng phạt tội nhân chạy trốn trong cung cực kỳ tàn nhẫn, một khi xác định được tội danh tất nhiên phải chết không nghi ngờ.
Nàng vốn không muốn chạy ra khỏi cung, cũng là do ta xúi giục, là ta đã hại nàng ấy.
Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ bắt Thược Dược đi.
Muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ ta đi!
Với tâm lý ôm cái chết vào người, ta hét toáng lên: "Mấy người các ngươi, mau thả nàng ra!"
Đám người mặc phi ngư phục đứng tại chỗ, quay đầu nhìn ta nghi ngờ.
Ta run rẩy, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất.
"Cẩm y vệ đại nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ dụ dỗ nàng ra khỏi cung. Cầu xin các ngài nương tay, muốn bắt thì cứ bắt nô tỳ đi đi."
"Nàng... nàng ấy đầu óc đơn giản như một đứa trẻ ba bốn tuổi thôi, cái gì cũng không biết, các ngài đừng bắt nàng ấy..."
Ta rưng rưng nước mắt nắm lấy ống quần thủ lĩnh cầm đầu, hai chân run lên vì sợ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nói láo.
Mà Thược Dược lại cau mày nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh như ao nước lạnh lẽo.
Đến lúc này rồi mà nàng ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Cẩm y vệ kia thu chân về, tay cầm đao siết chặt, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Nước mắt ta vẫn rơi thành hàng.
Chỉ nghe thấy Thược Dược thở dài, hướng bọn họ phất tay, cả đám ngoan ngoãn lùi về phía sau mấy bước.
"Chẳng lẽ mọi người quen biết à?" Ta vẫn còn ngốc nghếch quỳ dưới đất.
Sau đó, một âm thanh rung trời vang đất bổ vào tim ta.
"Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Lệnh phi nương nương!"
Hoàng thượng là Thược Dược.
Thược Dược là Hoàng thượng.
Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử với đôi môi đỏ, hàm răng trắng trước mặt.
"Tỷ tỷ vẫn chưa đoán ra à?"
Giọng nói này rõ ràng là của nam nhân, vậy mà sao ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Bởi vì hắn có vẻ ngoài giống nữ nhân, còn mặc vừa nhu quần*, cử chỉ của hắn rõ ràng ra dáng tiểu thư khuê các hơn cả ta.
(Nhu quần (襦裙): giống như kiểu Hán phục chiết ngực, thường là một áo ngắn bên trong + chân váy quấn từ ngực trở xuống.)
Hóa ra Hoàng thượng điên kia lại là người điên như vậy.
Xong rồi, vậy mà ta lại muốn mang theo Hoàng thượng chạy ra khỏi cung.
Ban đầu ngạc nhiên nên cả người toát ra mồ hôi lạnh, sau bị gió thổi qua khiến cho ta cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Không đúng, có lẽ hắn sẽ nể tình ta từng chăm sóc cho hắn mà có thể bỏ qua cho ta.
"Thược Dược... Không, không, Hoàng thượng."
"Vậy Hoàng thượng, thần thϊếp, thần thϊếp có thể về nhà không?"
"Ái phi vẫn còn nhớ đến chuyện về nhà?" Hắn đến gần ta, vuốt mái tóc rủ xuống đầu vai ta mỉm cười dịu dàng.
"Tên ta không phải Thược Dược, cũng không phải muội muội của nàng. Ta tên Diêm Trạm, là phu quân của nàng."
Ta không còn nhìn thấy bóng dáng của Thược Dược nữa, vì hắn vẫn còn mặc y phục của ngày hôm qua.
"Người đâu, đưa nương nương trở về."
"Về phần hai người ta vừa nhắc tới, rút đầu lưỡi các nàng vứt cho chó lớn ở Vĩnh Nhạc Cung ăn."