Thược Dược

Chương 5

Ban đêm tối lửa tắt đèn, ta dựa vào Thược Dược ngủ thϊếp đi, đang mơ mơ màng màng, ta cảm thấy trong chăn có thứ gì đó ấm áp.

"Cái gì thế nhỉ, ấm quá." Ta lẩm bẩm một mình, mắt không mở ra.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng rên, ta mới thấy hoảng sợ.

"Chuyện gì thế!"

Thược Dược té xuống đất.

Ta thắp nến lên nhìn thấy hai má nàng ấy đỏ bừng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.

"Muội bị bệnh sao, Thược Dược?" Ta lo lắng đặt tay lên sờ trán nàng ấy.

"Ta, ta tối nay không thể ngủ chung với ngươi được." Ngực nàng ấy phập phồng kịch liệt, tránh né sự đυ.ng chạm của ta.

Ta chợt nhận ra nàng không có hứng thú với Hoàng thượng, lại ghen khi ta khen Lệ tần, chẳng lẽ?

Chẳng lẽ nàng ấy thích nữ nhân, mà còn là thích ta?

Ta rất là khϊếp sợ nhưng không thể tỏ ra quá ngạc nhiên.

Chỉ có thể cho nàng ấy bậc thang đi xuống.

"Vậy, vậy ta nhường giường cho muội, ta sẽ ngồi ở cửa một lúc."

"Dù sao... dù sao trời cũng sắp sáng rồi."

Bầu không khí có chút tế nhị.

Nàng ấy không nói gì, ôm lấy y phục mở cửa chạy ra ngoài.

Chờ khi ta đuổi theo thì đã không còn bóng dáng.

Trong thời gian ngắn như vậy, nàng ấy có thể đi đâu.

Những tỳ nữ khác vẫn đang ngủ, ta chỉ có thể dựa vào ánh nến nho nhỏ kia để nhìn xung quanh.

Nhưng vẫn như cũ không tìm được tung tích của Thược Dược.

Cho đến sáng sớm, trời đã hơi sáng.

Ta tìm kiếm Thược Dược cả đêm, nàng ấy giống như đã biến mất khỏi nhân gian.

Chỉ là ta không biết cửa chính Hoán Y Cục được khóa chặt mở ra từ lúc nào.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ta thò đầu ra ngoài, ngay cả cung nhân cũng không thấy một ai.

Tim đập thình thịch, ta trộm lẻn ra ngoài.

Ta nhìn thoáng qua con đường khi ta tới, dẫn thẳng ra bên ngoài cung.

Lúc này, sự thôi thúc muốn trốn thoát ra ngoài đã đạt đến đỉnh điểm.

Ta xách gấu váy lên ý định không quan tâm mọi thứ mà chạy thẳng ra cửa. Nhưng ta vẫn chưa tìm thấy Thược Dược.

Dù cho... dù cho nàng ấy có tâm tư gì với ta, ta cũng coi nàng ấy như muội muội cùng ta trải qua nghịch cảnh, tuyệt đối không thể để nàng ấy một mình trong cung.

Ta quyết định quay lại lối vào lãnh cung nhìn xem, nàng ấy nhát gan có lẽ lại trốn trở về.

Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới bức tường đỏ cách đó năm thước.

Thược Dược.

Sau lưng nàng là một đám Cẩm y vệ mặc phi ngư phục.

Họ chính là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng.

Nếu bị bọn họ bắt đi, e rằng khó có thể sống sót.

Hình như Thược Dược bị chặn lại tại chỗ hỏi thăm chuyện gì đó.

Ta sợ hãi bấm đầu ngón tay, cầu xin họ thả nàng ấy ra.

Nhưng nàng ấy vẫn bị Cẩm y vệ bắt đi.