Tôi lờ mờ cảm thấy cô ta lại muốn gây sự, tiếp điện thoại, cái giọng thâm trầm của Giang Tiểu Ngư vang lên:
- Nhậm Tinh Tinh, mặc dù hôm nay tao thua, nhưng mày cũng chẳng thắng được đâu. Hôm nay từ trước khi bắt đầu tiệc tối, tao đã sai tiểu quỷ phá hủy hệ thống phanh trên xe của mày rồi. Phía trước là vách núi, nói lời vĩnh biệt đi.
Điện thoại mở loa ngoài, Tiểu Mạnh là người thứ nhất gào lên:
- Nhanh! Mọi người mở cửa xe! Đạp chân phanh lại!
Nói xong, tiên phong mở cửa xe, duỗi cái chân to ra ngoài.
Tôi …
Tôi vô thức dậm phanh.
Một giây sau, xe dừng lại.
Mọi người quay ra nhìn nhau.
Tôi nghi ngờ nói với cái điện thoại:
- Đâu có nhỉ, phanh xe dùng tốt lắm.
Một giây sau, xe của Tiêu Ngận Soái “vèo” một phát, lao vυ't qua xe của chúng tôi.
Tiêu Ngận Soái:
- Mọe nó!!!
Âm thanh vương vấn lượn lờ, đọng lại bên tai không dứt.
Tôi nhìn Tham Nữ đang dương dương đắc ý.
Lặng lẽ bật loa, mở bài hát “Vận may tới”
Giang Tiểu Ngư tính lên tính xuống, không tính tới bên chúng tôi có một Tham Nữ.
Thế là …. Không có bất ngờ ngoài ý muốn nào cả.
Còn Tiêu Ngận Soái á?
Hôm sau, trên mạng lan truyền tin tức:
- Nhiều người chính mắt nhìn thấy ở vách núi bên bờ biển nào đó, nghi ngờ xuất hiện một sinh vật hình rồng mặc quần cộc thêu hoa.
Dù sao cũng là một con thuồng luồng chúa, một vết xước cũng chả có, chỉ là tâm hồn bị tổn thương nhẹ một chút.
Còn Giang Tiểu Ngư lại bị thương rất nặng.
Cô ta ngã xuống vách núi, lại rơi ngay chỗ đá ngầm.
Được đưa đến bệnh viện, thoi thóp mấy ngày rồi ra đi.
Mặc dù cô ta đã chết, nhưng truyền thuyết về cô ta vẫn luôn lưu truyền trên mạng.
Cư dân mạng đào lại những bức ảnh ban đầu trước khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta, nói thẳng ba ngày không nuốt nổi cơm.
Nhà Bạch Thần hoàn toàn phá sản, một nhà ba người hoàn chỉnh cùng bị phán tội hình sự, vào tù ăn cơm.
Nghe nói Bạch Thần đã hơi điên, gặp người nào cũng nói:
- Bạn gái tôi là Nhậm Tinh Tinh! Các người không được bắt tôi!
Cũng có người cố gắng tìm hiểu thân phận của tôi nhưng vẫn luôn không thu hoạch được gì.
Về sau, chính phủ giải thích qua loa:
- Đều là diễn thôi.
Cư dân mạng phẫn nộ phản kích:
- Đừng coi chúng tôi là lũ ngốc chứ!
Tiểu quỷ vẫn luôn dính lấy tôi, dứt khoát được đưa vào Cục, bình thường không ra ngoài, thỉnh thoảng giúp mọi người phá án.
Tham Nữ thì tìm được niềm vui thú trong việc nhà nước, nhất thời cũng không nghĩ đến quấy rối ai, còn liên tục tìm ra mấy tên thương nhân vô lương tâm.
Cục trưởng Vương cảm thấy nhân viên mới dùng rất hiệu quả, quyết định để tôi trở về đơn vị.
Thế là tôi mang theo Tiểu Mạnh, Tham Nữ, tiểu quỷ và Tiêu Ngận Soái thành lập một phòng độc lập, chuyên xử lý những vụ án phức tạp.
Nhân tiện gia tăng một chút tài vận cho Cục.
Không thể phủ nhận, Tham Nữ thật sự có chút tài năng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, kinh phí của Cục đã tăng kha khá.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có tác dụng phụ.
Ví dụ như bây giờ …
Tiểu Mạnh vô tình nói Tham Nữ có một nếp nhăn, Tham Nữ “không cẩn thận” bị vấp ngã …
Một trăm đồng tiền còn sót lại trong túi cậu ta bị quật bay lên bàn tôi.
Tiểu Mạnh “AAAA” ngã sấp mặt, vô thức tiện tay túm chặt cái gì đó.
Ngẩng đầu, Cục trưởng đang nhìn cậu ta với sắc mặt xanh mét, quần bị Tiểu Mạnh lôi xuống mắt cá chân, lộ ra hai cái đùi.
Tiểu Mạnh há hốc mồm, cố gắng giảm bớt xấu hổ:
- Cục trưởng, ngài trắng thật đó.
Sau đó cả tầng nghe được tiếng Cục trưởng phẫn nộ gào to:
- Cậu! Thử việc kéo dài thêm 3 năm nữa! Nhậm Tinh Tinh, quản lý người của cô cẩn thận! Mệnh của Cục trưởng cũng là mệnh! Không thể bị người ta làm cho hao tổn được! Nếu không cô trở về showbiz chơi đi!
Tôi đắc ý vung vẩy một trăm đồng vừa kiếm được, xuống tầng mua lòng nướng.
Tất nhiên là không rồi.
Ở đây làm không sướиɠ hơn vào showbiz hay sao?
Hết -