Sau khi A Vinh ăn bánh nướng xong thì ngủ gà ngủ gật, đột nhiên người đánh xe Bàn Ngũ ngồi kế bên kêu lên: “A Vinh, đằng trước có người cản đường.”
A Vinh còn tưởng là cướp, sợ tới mức đầu óc tối sầm rồi lập tức tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là có cướp đường nữa chứ.”
Đó chỉ là hai người đi đường tay không tấc sắt mà thôi. Hai người đó đều ăn mặc đẹp đẽ, gọn gàng. Một người trong số đó mang theo bọc quần áo, dắt một con ngựa, chàng trai trẻ tuổi còn lại thì cúi đầu, ôm bụng ngồi dưới đất, có vẻ hắn ta bị bệnh.
Nơi này không phải đường cái nên đường không rộng, người đàn ông dắt ngựa lại đứng giữa đường, Bàn Ngũ sợ đυ.ng trúng người nên vội vàng ghìm dây cương lại.
Người đàn ông trung niên khách sáo chắp tay hành lễ với Bàn Ngũ và A Vinh: “Hai vị huynh đệ có thể cho tiểu chủ nhân nhà ta đi nhờ xe ngựa một chút được không ạ? Ngài ấy đột nhiên đau bụng, không thể đi tiếp được.”
Người trẻ tuổi ngồi dưới đất mang vẻ mặt đau khổ đứng dậy, yếu ớt nói: “Tiểu ca yên tâm, ta sẽ trả tiền xe.”
A Vinh từ chối: “Trong xe đều là nữ quyến, không tiện lắm.”
Người đàn ông trung niên hỏi người lại một câu: “Đều là nữ quyến ư?”
A Vinh gật đầu: “Xin lỗi nhé.”
Liễu Oanh thấy xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người nói chuyện thì vén rèm lên, nàng ấy vừa nhìn một cái là đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Người trẻ tuổi vừa rồi còn ôm bụng kêu đau đột nhiên lấy một con dao găm từ trong tay áo ra kề dưới cổ Bàn Ngũ, lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
A Vinh cực kỳ hoảng sợ: “Các ngươi muốn làm gì?” Không đợi hắn ra tay, người đàn ông trung niên cũng rút ra một con dao găm từ túi đồ, kề dao lên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Năm mới rồi, bọn ta có chút eo hẹp, gọi người trong xe xuống đi.”
A Vinh thầm kêu không ổn, hai người này thật sự là cướp, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, hắn quá chủ quan rồi.
Liên Ba cầm lấy một món đồ từ trên đệm rồi bỏ vào tay áo, sau đó xuống xe cùng Liễu Oanh và Thanh Đàn.
Mặc dù Liễu Oanh rất sợ nhưng vẫn can đảm mắng: “Các ngươi thật là to gan, lang quân nhà ta là quan sai nha môn đấy!”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tiểu nương tử à, lang quân nhà ngươi dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế thì bây giờ cũng không bay đến trước mặt cô để cứu cô kịp đâu. Không muốn chết thì ngoan ngoãn giao bạc trên người ra đây.”
Sắc mặt Liên Ba thay đổi nhưng vẫn xem như là bình tĩnh: “Hai vị anh hùng không cần phải làm người khác bị thương. Hôm nay bọn ta đi ra ngoài không phải đi mua đồ Tết, không mang theo ngân lượng, trên xe cũng không có đồ quý giá.”
Người đàn ông trẻ tuổi thấy nàng trẻ trung dịu dàng, dáng vẻ đoan chính thì nhìn nàng cười da^ʍ tà: “Tiểu nương tử vẫn nên thành thật một chút đi, tự mình lấy bạc ra đi. Đừng để huynh đệ của ta ra tay lục soát, sờ tới sờ lui không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Liên Ba cúi đầu không nói, yên lặng cởi túi tiền xuống đưa cho Liễu Oanh, người đàn ông cướp lấy, cầm trong tay ước lượng rồi hừ nói: “Chỉ một chút thế này à?”
Thanh Đàn vội nói: “Tỷ đưa trâm vàng trên đầu cho hắn luôn đi.”
Liễu Oanh vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô gái này là đồ vô ơn, không có đầu óc sao? Nương tử có lòng tốt để nàng ngồi xe cho an toàn, nàng ấy lại chĩa cùi chỏ ra ngoài giúp đỡ giặc cướp. Điều khiến nàng ấy tức giận hơn là không đợi Liên Ba rút trâm, Thanh Đàn đã tự mình rút trâm vàng ra khỏi tóc Liên Ba, ân cần đưa tới trước mặt người đàn ông.
Liễu Oanh nhất thời tức đến mức trợn trắng mắt, Liên Ba cũng khó chịu, chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm người?
Người đàn ông đưa tay nhận lấy trâm vàng, không ngờ rằng Thanh Đàn thuận thế cầm cổ tay hắn ta, nhẹ nhàng cười với hắn ta.
Hắn ta đã cướp bóc nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tự sà vào lòng mình như vậy, hơn nữa còn là một cô nương xinh đẹp rạng ngời. Câu nói nhất tiếu khuynh thành [*] cũng không đủ để diễn tả được vẻ đẹp của vị cô nương này. Người đàn ông trẻ tuổi rung động, đầu óc choáng váng, nhìn chằm chằm vào Thanh Đàn.
[*] Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc: cười một cái thì nghiêng thành, cười hai cái thì nghiêng nước.
Đi kèm với nụ cười như hoa của mỹ nhân là một tiếng rắc và một tiếng hét thảm thiết vang lên, con dao găm của hắn đã rơi vào tay Thanh Đàn.
Chàng trai trẻ tuổi cầm cổ tay bị bẻ gãy, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kêu rên liên hồi. Thanh Đàn kề dao dưới cổ hắn ta, khẽ cười nói: “Vừa nãy ngươi giả vờ đau bụng không hề giống chút nào, bây giờ mới là đau thật này. Ngươi nhìn xem, đau đến mức đổ mồ hôi luôn rồi nè.”
Người đàn ông trung niên thấy đồng bọn bị chế ngự thì vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Thả hắn ra. Nếu không ta sẽ gϊếŧ người này.”
A Vinh vẫn còn nằm trong tay ông ta, hắn cho rằng Thanh Đàn sẽ kiêng kỵ. Không ngờ Thanh Đàn chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Đừng vội. Ta gϊếŧ hắn trước rồi gϊếŧ ông sau.”
Người đàn ông gãy cổ tay vội vàng kêu lên: “Đừng gϊếŧ ta.”
Thanh Đàn nhướn hàng mày liễu lên một cái: “Ngươi nói không gϊếŧ là không gϊếŧ à? Sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi cũng chẳng phải Ngọc Hoàng Đại Đế.” Nói xong, tay nàng dùng sức rạch một đường trên cổ hắn.
Người đàn ông bắt A Vinh không ngờ Thanh Đàn không quan tâm đến sống chết của A Vinh, con tin trong tay hắn không có chút tác dụng nào, hắn hoảng hốt nói: “Coi như hôm nay bọn ta xui. Ngươi thả hắn, ta thả người của ngươi. Chúng ta đường ai nấy đi.”
Đôi mắt đẹp của Thanh Đàn liếc hắn: “Ông thả trước đi.”
Người đàn ông gãy cổ tay kêu rên, thúc giục đồng bọn: “Mau thả đi.”
A Vinh được thả ra, Thanh Đàn cũng thu dao găm lại, đột nhiên nàng phóng con dao găm về phía người đàn ông trung niên.
Liễu Oanh và A Vinh cùng kinh ngạc kêu lên, cho rằng nàng muốn gϊếŧ người. Liên Ba cũng hoảng hốt thất thanh.
Dao găm không đâm vào ngực người đàn ông mà đâm vào mũi giày của ông ta, cắm chặt và ghim giày của ông ta xuống đất, công phu chuẩn xác khiến người ta thán phục. Nếu như con dao găm lệch thêm chút nữa sẽ đâm lủng ngón chân ông ta hoặc là đâm xuyên qua luôn. Người đàn ông sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất.
Liễu Oanh và A Vinh đều nhìn đến choáng váng. Liên Ba cũng thầm hoảng hốt.
Người đàn ông nhìn thấy công phu của Thanh Đàn thì sợ tới mức vội vàng chắp tay cầu xin tha thứ: “Xin các nương tử tha cho chúng tôi một lần. Chúng tôi không có ý gϊếŧ ai cả. Chỉ vì nhà nghèo rớt mồng tơi, không có tiền ăn tết nên mới nảy ra ý nghĩ xấu thôi ạ.”
Thanh Đàn liếc hắn: “Các ngươi nói dối cũng không biết ngượng miệng. Người nghèo làm sao có thể mua được tơ lụa cho ngựa mặc.”
“Là, là do chúng ta cướp được.”
“Đúng rồi, làm người thì vẫn nên thẳng thắn, thành thật thì tốt hơn. Xem ra các ngươi không phải đi cướp lần đầu.” Thanh Đàn tiến lên hai bước, khoanh tay lo lắng nói: “Ngươi nhìn xem, rõ ràng là ta có thể gϊếŧ các ngươi nhưng lại tha mạng cho các ngươi, các ngươi còn không cảm ơn ta.”
Người đàn ông chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, dập đầu lắp bắp nói: “Cảm ơn, cảm ơn nữ hiệp đã tha mạng.”
Thanh Đàn trừng mắt: “Nói cảm ơn không không vậy thôi hả?”
Người đàn ông vội vàng đưa bao đồ cho nàng: “Đây là đồ bọn ta cướp được, xin hiếu kính cho nữ hiệp ạ.”
“Cái này còn tạm được.” Thanh Đàn thu lấy bao đồ mà không hề khách sáo, nhướn mày với Bàn Ngũ và A Vinh: “Đi thôi.”
Bàn Ngũ và A Vinh đã nhìn đến ngây ngốc vội vàng đi đánh xe.
Liên Ba lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi. Nàng cũng không cần phải dùng đến món đồ trong tay áo. Nàng không muốn để lộ vật này ra trước mặt A Vinh để tránh cho A Vinh lắm miệng rồi truyền đến tai Cao Vân Thăng và Vương thị.
Liễu Oanh lấy lại túi tiền đưa cho nàng, đỡ nàng lên xe ngựa.
Thanh Đàn đưa bao đồ qua: “Phu quân tỷ là bộ đầu, có lẽ có thể tìm được người bị mất đồ. Làm phiền tỷ đưa bao đồ này đi đi.”
Ban đầu Liên Ba cho rằng Thanh Đàn muốn tự mình cầm đi, không ngờ nàng lại giao cho mình, trong lòng không khỏi hổ thẹn vì mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Liễu Oanh khen: “Thân thủ cô nương tốt thật. Chẳng trách cô dám đi ra ngoài một mình.”
Thanh Đàn cười: “Ta là tiêu sư [*].”
[*] Tiêu sư (镖师): Người hộ tống, người áp tải
Liễu Oanh kinh ngạc: “Nữ tiêu sư hiếm thấy lắm đó.”
Thanh Đàn nói: “Ta vào nam ra bắc, thấy kiểu giặc cướp thế này nhiều rồi. Nếu như là người mới thì còn có khả năng hối cải, quay lại chính đạo. Chúng lành nghề thế này, không biết đã làm bao nhiêu lần, cướp đồ của bao nhiêu người rồi. Chúng đã quen thói không làm mà hưởng rồi, cho dù đưa đến nha môn nhốt một năm hay nửa năm thì khi ra ngoài chúng vẫn sẽ quay lại nghề cũ thôi. Chúng sẽ không cải tà quy chính được đâu. Có lẽ các tỷ cảm thấy ta ra tay quá nặng, ta làm chúng bị thương là để hai người đó sau này bớt làm chuyện ác một chút.”
Nàng giải thích là vì không muốn Liên Ba có cái nhìn xấu về nàng, không ngờ sau khi Liên Ba nghe xong lại gật đầu tán thưởng nói: “Muội làm đúng lắm. Đối với kẻ ác thì không nên nhân từ nương tay, nếu không sẽ gây họa cho nhiều người hơn.”
Thanh Đàn cười: “Tỷ thật sự là tri âm của ta.”
Liên Ba ân cần nói: “Muội có chỗ ở tại U Thành chưa? Nếu chưa có chỗ ở thì ta có thể sắp xếp chỗ cho muội.”
“Có rồi ạ. Sư phụ của ta vừa mới mở một tiêu cục [*] ở U Thành, ông ấy gọi ta đến giúp đỡ.”
[*] Tiêu cục (镖行): Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.
“Vậy thì tốt.” Liên Ba nhìn sắc trời bên ngoài: “Ta cần có thời gian để tìm lại mấy quyển sách cổ đó. Hôm nay cũng muộn quá rồi, ta đưa cô nương về nhà trước. Ngày mai cô nương hãy đến hiệu sách tìm ta nhé. Hiệu sách Khê Khách nằm trên phố Tân Nguyệt, cô nương hỏi là biết ngay.”
“Được. Cho ta xuống ở hẻm Quế Hoa đi.”
Giang Tiến Tửu đã thuê một tòa nhà trong hẻm Quế Hoa, đây vốn là biệt viện của một vị viên ngoại, chỉ là ngoài cửa treo biển hiệu “Tiêu cục Phong Vân”.
Thanh Đàn đi đến trước cổng chính, gõ vào đầu thú[*] ba cái.
[*] Tay nắm cửa hình đầu thú
Tâm phúc của Giang Tiến Tửu là A Tùng mở cửa ra, hơi gật đầu với Thanh Đàn: “Chủ nhân đang chờ ở Lan Ngôn đường.”
Thanh Đàn biết A Tùng ít nói nên cũng không nói gì với hắn, đi theo sau hắn vào đình viện.
Tòa nhà này có phong cách Giang Nam, khắp nơi lộ ra vẻ tinh tế, đẹp đẽ, đi xuyên qua cổng tròn thứ hai, mùi đàn hương nhàn nhạt bay ra từ trong Lan Ngôn đường bên cạnh nhà thủy tạ.
A Tùng dừng bước, tự động rời đi.
Thanh Đàn không vội vào trong, đứng dưới hành lang cúi đầu nhìn viên gạch vuông dưới chân, nhớ lại những chuyện mình làm trong nửa năm nay ở Sóc Châu, trong lòng có chút cảm giác thất bại. Sự việc đó không hề có chút manh mối nào, dựa theo tính tình của Giang Tiến Tửu thì tuyệt đối sẽ không trách nàng nhưng ông càng như thế thì càng khiến nàng không thoải mái.
Nàng khẽ thở hắt ra, chậm rãi đi vào Lan Ngôn đường. Đập vào mắt nàng là một hình ảnh thong thả vô cùng tĩnh lặng, đẹp đẽ.
Trong phòng vẫn là mùi đàn hương quen thuộc, trên tường đông treo một cuộn tranh non nước xanh biếc. Giang Tiến Tửu đang pha trà trước cửa sổ phía nam, bên cạnh ông có một con mèo trắng đang nằm, không khí thoang thoảng hương thơm và khói của đàn hương.
Nhoáng một cái mà mười hai năm rồi, Giang Tiến Tửu từ một Phong Hầu bình thường đã trở thành người đứng đầu Phong Hầu ba tỉnh. Thời gian thật đúng là thiên vị ông, dung mạo ông không có gì thay đổi, lưng ông còn thẳng hơn lần đầu gặp mặt. Ông múa kiếm còn nhanh hơn và cũng kiếm được nhiều tiền hơn lúc trẻ.
Thanh Đàn tiến lên hành lễ vấn an. Hai thầy trò đã hơn nửa năm không gặp, Giang Tiến Tửu nhìn nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen rồi mới hỏi: “Đi đường có thuận lợi không?”
Thanh Đàn đáp: “Có Phục Kỷ Đao thì sao lại không thuận lợi được ạ.”
Đối với nàng mà nói, có đao trong tay, cho dù có gì không thuận lợi thì nàng cũng sẽ khiến nó trở nên thuận lợi.
Giang Tiến Tửu không khỏi bật cười, những lời này vẫn có chút ngông cuồng nhưng lại đúng ý ông. Thanh Đàn ở trước mặt người ngoài có tám trăm tâm tư cũng không sao nhưng ở trước mặt ông thì tốt nhất là cứ ngay thẳng thật thà, bụng dạ thẳng thắn.
“Phương bắc toàn nước cứng, thầy đã cố ý bảo A Tùng đi lấy nước suối núi ở chùa Long Ngâm cho con rồi. Con đến nếm thử Tuyết Đỉnh Phượng Hoàng hiếm có này đi, quý nhân ở Kinh Thành có ngàn vàng cũng khó mua được đó.”
Giang Tiến Tửu đẩy chén trà Kiến Trản [*] đến trước mặt nàng, một mùi hương lan nồng đậm phả vào chóp mũi.
[*] Chén trà Kiến Trản (建盏): chén trà Kiến Trản được cho là đại diện cho đỉnh cao của nghề thủ công làm chén trà của Trung Quốc. Nó xuất phát từ sự yêu thích và mong muốn trân trọng việc pha trà, đó là kết quả của việc tìm kiếm một chén trà hoàn hảo.
Thanh Đàn nói cảm ơn, ngồi đối diện Giang Tiến Tửu, bưng chén Kiến Trản lên, nghiêm túc nếm thử loại trà nghe tên là biết rất đắt này. Phẩm trà xong, nàng cũng không bình luận, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ im lặng cụp mắt xuống, như có điều suy nghĩ.
Giang Tiến Tửu không nhịn được mà hỏi: “Trà này thế nào?”
Thanh Đàn đặt chén Kiến Trản xuống, nghiêm trang, bắt đầu kể khổ: “Sư phụ vẫn phải có chút lòng nhân ái, tăng chút bạc tháng cho con đi. Gần đây đệ tử nghèo rớt mồng tơi rồi, liêm khiết thanh bạch, ba bữa không đủ no.”
Giang Tiến Tửu: “...”
“Gặp mặt mà cứ nói chuyện tiền bạc thì tổn thương tình cảm lắm!”
“Vậy thì nói chuyện chính trước vậy.” Thanh Đàn chuyển sang chủ đề chính, nói thẳng vào vấn đề: “Sư phụ gọi con đến U Thành là vì tiên nhân trạng đúng không.”
Không hổ là đệ tử thông minh mà ông hài lòng nhất, vừa đoán là trúng ngay, Giang Tiến Tửu lộ vẻ khen ngợi, gật đầu: “Không sai. Triều đình muốn biết trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là người hay thần tiên.”
Ánh mắt Thanh Đàn lóe lên, lộ vẻ khó hiểu: “Nghe nói Huyện lệnh mới nhậm chức là Thẩm Tòng Lan được điều từ Đại lý tự đến, vì sao còn phái sư phụ đến nữa?”
Giang Tiến Tửu cười ngạo nghễ: “Dù Thẩm Tòng Lan có bản lĩnh hơn người đi chăng nữa thì cũng chỉ là thư sinh. Có thể so sánh với Phong Hầu được à?”
Sau khi tiền triều bị tiêu diệt, thiên hạ đã chia ra làm ba. Vì thống nhất thiên hạ mà Đại Chu đã bí mật tuyển chọn một nhóm người giang hồ có võ công cao cường, lấy tên là Phong Hầu để xâm nhập vào Nam Việt và Đông Ngô nhằm thu thập tình báo và truyền thông tin. Sau khi tiêu diệt Nam Việt và Đông Ngô, Đại Chu cũng không giải tán Phong Hầu mà bí mật xếp họ vào trong giang hồ làm tai mắt, tránh cho người giang hồ dùng võ vi phạm điều cấm, tụ tập làm loạn.
Người cam tâm làm Phong Hầu thường là người có xuất thân thấp hèn, sau khi lập công thì có thể thoát khỏi tiện tịch, đời sau có thể tham gia khoa khảo. Năm mười bốn tuổi Giang Tiến Tửu đã làm Phòng Hầu, lập công vô số, bây giờ là thủ lĩnh Phong Hầu ba tỉnh Giang Bắc. Lần này ông nhận được mật lệnh của triều đình, đến U Thành âm thầm điều tra tiên nhân trạng. Thanh Đàn là đệ tử mà ông hài lòng nhất, bèn gọi nàng từ Sóc Châu đến đây.
Thanh Đàn buồn bực nói: “Sao sư phụ không gọi người khác tới U Thành. Con vẫn chưa tìm được tung tích của Di Vi ở Sóc Châu.”
Giang Tiến Tửu thở dài: “Chuyện đó bỏ qua trước đã.”
Thanh Đàn hừ nói: “Không bỏ được.”
Giang Tiến Tửu bất đắc dĩ nhìn người đồ đệ bướng bỉnh này, muốn nói lại thôi rồi thở dài.
Việc mà Thanh Đàn không bỏ được chính là tìm kiếm Phật Ly.
Tiểu hòa thượng đúng là nói được làm được, thoáng cái đã mười hai năm, quả thật không để Giang Tiến Tửu tìm được một sợi lông của hắn.
Nếu như Giang Tiến Tửu là dân chúng bình thường thì cũng thôi đi, nhưng ông là thống lĩnh Phong Hầu ba tỉnh Giang Bắc. Hơn nữa, nhiều năm qua ông đều dùng thân phận chủ nhân của tiêu cục Phong Vân, có tình cảm qua lại với các môn phái lớn trên giang hồ, thông tin nhanh nhạy.
Mấy năm gần đây, Thanh Đàn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm khắp nơi, tốn không ít tiền riêng nhưng lại không có được chút tin tức nào. Mãi đến một năm trước, ở khu chợ Sóc Châu tại biên cương phía Bắc Đại Chu xuất hiện một người tên là Di Vi.
Kỵ binh Bắc Nhung thường xuyên quấy rối biên giới phía Bắc Đại Chu, cướp bóc dân chúng ở biên thành. Thương hộ ở khu chợ Sóc Châu thì thường xuyên bị kỵ binh Bắc Nhung cướp bóc, đốt gϊếŧ. Kỵ binh của chúng nhanh nhẹn dũng mãnh giỏi bắn cung, tới lui như gió, khiến người ta khó mà đề phòng được, triều đình cũng rất đau đầu, không có cách đối phó.
Mùa đông năm ngoái, kỵ binh một lần nữa tập kích khu chợ. Di Vi dẫn dắt thương hộ và dân chúng khu chợ đánh lùi được kỵ binh Bắc Nhung dũng mãnh thiện chiến. Hắn tự xưng là đệ tử của người Mặc gia Triệu Tê, giỏi về cơ quan, lại có thể lực hơn người, hắn đứng trên lầu tháp bắn chết thủ lĩnh kỵ binh bằng một mũi tên. Kỵ binh Bắc Nhung thua thảm, bỏ chạy.
Thanh Đàn và Giang Tiến Tửu biết được tin tức này thì không hẹn mà cùng nghĩ đến Phật Ly năm đó, cho dù “Di Vi” có phải là Phật Ly hay không thì rõ ràng hắn chính là người có được chiếc hộp sắt của Triệu Tê.
Thanh Đàn lập tức chạy tới khu chợ Sóc Châu. Nàng tìm kiếm xung quanh hỏi thăm tướng lĩnh thủ thành, còn có thương hộ trong khu chợ, muốn tìm hiểu cho ra lai lịch và hướng đi của Di Vi, nhưng không có ai từng nhìn thấy tướng mạo của Di Vi. Từ đầu đến cuối hắn đều mang chiếc mặt nạ làm từ vỏ cây và mặc một chiếc áo rách. Kỵ binh Bắc Nhung vừa rút lui là đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Thanh Đàn hận không thể đào bới toàn bộ Sóc Châu lên nhưng cũng không moi ra được chút tin tức nào về Di Vi.
Còn chưa tìm thấy người thì Giang Tiến Tửu đột nhiên đưa tin bảo nàng nhanh chóng tới U Thành, trong lòng nàng đương nhiên không vui.
Giang Tiến Tửu lại rót cho nàng một chén trà, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mười mấy năm rồi cũng không tìm được, không vội mấy ngày này.”
Thanh Đàn thầm nghĩ: Ai bảo thầy keo kiệt không nỡ dùng tiền. Không không bảo người ta giúp đỡ nghe ngóng thì ai mà tận tâm được? Hại nàng tự mình móc tiền riêng ra.
Nghĩ đến túi tiền xẹp lép của mình, nàng cố ý nói: “May mà con biết chuyện này, nếu không trên mặt thủ lĩnh Phong Hầu ba tỉnh sư phụ đây cũng không được vẻ vang đâu.”
Giang Tiến Tửu phủi lông mèo trên đùi, chậm rãi nói: “Vậy thì cũng không thể trách thầy hết được. Còn nhớ năm đó thầy từng hỏi con, trên mặt Phật Ly có đặc điểm gì, con đã nói gì hả?”
Thanh Đàn cụp mắt không đáp, nhéo cái chân mập của mèo trắng, tưởng tượng đó là cái đầu chó của tiểu hòa thượng đó, không cẩn thận dùng sức hơi lớn, mèo trắng ảo não rút chân lại, muốn vả nàng.
Giang Tiến Tửu liếc mắt nhìn nàng: “Con nói hắn rất đẹp. Người đẹp thì có nhiều lắm, đây được tính là đặc điểm gì hả?”
Thanh Đàn không phục cụp mắt, khuôn mặt tên tiểu hòa thượng đó trắng trắng mềm mềm, sáng bóng sạch sẽ, ngay cả một nốt ruồi nhỏ cũng không có, cứ phải nói hắn có đặc điểm gì thì cũng chỉ có đẹp thôi.
Giang Tiến Tửu thở dài: “Chuyện này như mò kim đáy biển, làm hết sức, nghe ý trời đi.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Con không nuốt trôi được cục tức này.”
Giang Tiến Tửu biết nàng nghe không vô, cũng không cố gắng thuyết phục nàng nữa, ngược lại nói cho nàng biết: “Thầy gọi con đến U Thành không chỉ vì tiên nhân trạng. Vệ Thông nói Đặng Thọt đến Kinh Thành.”
Năm đó khi Giang Tiến Tửu mua Thanh Đàn cũng không hề hỏi về lai lịch thân thế của nàng từ Đặng Thọt. Thanh Đàn lớn lên thì hiểu chuyện, muốn tìm kiếm người nhà mình nhưng Đặng Thọt múa xiếc khắp nơi, hành tung bất định, không dễ tìm. Có điều cũng may Đặng Thọt có đặc thù rõ ràng, là chủ gánh xiếc chèo thuyền trên cột cao bị què chân. Mấy ngày trước đó Vệ Thông cuối cùng cũng nghe được tung tích của hắn.
Thanh Đàn hối hận nói: “Sớm biết vậy thì con đã đi dạo Kinh Thành thêm chút nữa, nói không chừng có thể gặp được ông ta.”
Giang Tiến Tửu vội nói: “Vẫn là tra chuyện tiên nhân trạng trước đi. Thầy đã dặn dò bạn bè ở Kinh Thành rồi. Nếu có thông tin của Đặng Thọt thì thông báo ngay.”
Thanh Đàn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng lên nói: “Con đến tháp Thanh Thiên một chuyến.”
Giang Tiến Tửu nói: “Không vội, con và Trương Khoảng đi cùng nhau đi. Ngày mai là hắn đến rồi.”
Thanh Đàn cười: “Dù sao con cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Làm xong việc cho thầy sớm thì con về Sóc Châu tìm người sớm.”
Tìm lại hộp sắt đã thành tâm bệnh của nàng. Đồ rớt mất từ tay nàng thì nàng phải tự tay lấy về.
Gần đây tháp Thanh Thiên danh tiếng vang xa trong thành, ban ngày thỉnh thoảng có người dân đến tháp bái lạy thần tiên. Đến tối, nơi này lại hoang vu, vắng vẻ giống như trước kia. Mùa đông trời nhanh tối, tháp cổ không được tu sửa trong thời gian dài đứng trong mảnh đất hoang trống trải, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen thấp thoáng.
Thanh Đàn bước vào tháp Thanh Thiên, thắp sáng nến. Nàng gan dạ, không cảm thấy việc trèo lên tháp vào đêm khuya là không ổn, trong lòng ngược lại tò mò, nơi này thật sự có thần tiên ư? Hắn đến lấy tiên nhân trạng như thế nào, lại làm thế nào để xác định người cáo trạng là kẻ mưu mẹo không dám đổ máu hay là người thật sự giẫm lên ván đinh bước đến đỉnh tháp?
Ván đinh sắt của tầng cuối căn bản không làm khó được nàng, nàng có khinh công hơn người, phi nhân nhảy thẳng lên đến đỉnh tháp.
Đỉnh tháp khá là chật hẹp, có thể chứa khoảng ba bốn người đứng, chiếc hộp gỗ dùng để bỏ tiên nhân trạng được treo trên tấm ván đinh cuối cùng bằng một sợi xích đắt. Nếu như muốn bỏ tiên nhân trạng vào đó thì phải đứng trên ván đinh cuối cùng. Nàng phóng người nhảy lên, treo ngược như hoa l*иg đèn [*], chân móc trên xà ngang, đưa tay kéo xích sắt qua, trong hộp gỗ vậy mà có một phong thư.
[*] Hoa l*иg đèn
Đây là có người đến cáo trạng với tiên nhân à? Thanh Đàn tò mò cầm xem, là một bức thư kêu oan của người tên là Ôn Tri Lễ.
Trên giấy tràn đầy oan ức, chữ nào cũng đẫm máu và nước mắt, người bị cáo trạng lại là tiên nhân tháp Thanh Thiên!
Việc này mới lạ quá. Thanh Đàn đang xem kỹ thì chợt cảm nhận được trong gió có chút dị động. Xuất phát từ sự nhạy bén của người tập võ, nàng lập tức cảnh giác ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không có gì bất thường.
Chẳng lẽ là “tiên nhân” tới lấy tiên nhân trạng?
Nàng suy nghĩ một chút, xếp bức thư tiên nhân trạng này lại, nhét vào bên hông, sau đó xoay người, đẩy cửa sổ đỉnh tháp ra.
Gió mùa đông lạnh lẽo như dao cắt. Nàng trèo lên cửa sổ nhẹ nhàng nhảy một cái. Hai chân còn chưa chạm đất thì một bóng đen đột nhiên xông tới. Người đánh lén vô cùng khéo léo, Thanh Đàn đang ở tư thế rơi xuống, dưới chân trống không, không có điểm tựa, đối phương bổ một chiêu thẳng về phía nàng, bàn tay mang theo gió mạnh đến mức khăn che trên mặt Thanh Đàn cũng bị cuốn lên, hắn gần như suýt nữa quật ngã nàng xuống đất bằng một chưởng. Không đợi nàng rơi xuống đất thì người đó đã đá vào xương ống chân của nàng.
Thanh Đàn dùng một tay chống xuống đất, phóng người lên, trong nháy mắt đã đánh với hắn mười mấy chiêu. Người đánh lén nàng là một người đàn ông, thân hình cao ráo, gầy gò, hai vai rộng lớn. Chiêu thức của hắn không quá màu mè, tinh xảo nhưng nội lực mạnh đến đáng sợ, tay không tấc sắt mà có thể khiến một chiêu bình thường không có gì lạ biến thành gió lốc sấm rền, cứ như là một cây búa ma quái mở núi phá đá vậy.
Lần đầu tiên Thanh Đàn gặp kẻ địch mạnh mẽ như thế, ngược lại đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu thắng của nàng. Giang Tiến Tửu luôn nói nàng là nhân tài luyện võ, ông tự mình dạy võ công cho nàng. Vào năm nàng mười bốn tuổi, Giang Tiến Tửu đã không phải là đối thủ của nàng nữa.
Gần ba năm qua, nàng đánh nhau với người ta chưa từng thua, tối nay là ngoại lệ, lại bị người ta đánh lén một cách thảm hại như vậy. Chưởng phong của người này mạnh mẽ, giống như một bức tường đồng vách sắt vô hình bao vây nàng. Thanh Đàn thấy mình sắp bị trói trong đó, nàng nhanh chóng rút Phục Kỷ Đao bên hông ra, ánh bạc lóe lên giống như một tia chớp, bổ ra cương khí vô hình giữa không trung. Phục Kỷ Đao giống như con thuồng luồng ra khỏi biển, trong đêm tối yên tĩnh, lưỡi đao cuốn lấy từng trận cuồng phong.
Giang Tiến Tửu nói nàng là đệ tử đắc ý nhất của ông. Công việc nào khó khăn nhất chắc chắn sẽ giao cho nàng.
Nàng chưa từng thua, đêm nay cũng sẽ không thua.
Trời sinh nàng ra đã có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, càng gặp kẻ địch mạnh thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra tiềm lực, càng đánh càng hăng.
Đối phương tay không tấc sắt, bị đao phong của nàng cuốn vào bên trong, từ áp chế tuyệt đối biến thành đánh ngang tay với nàng.
Thanh Đàn càng đánh càng hung ác, dần dần có dấu hiệu chuyển bại thành thắng, chờ đợi cơ hội chặn ngang đánh thẳng về phía tay phải của hắn. Ý định ban đầu của nàng là muốn ép hắn lùi lại, nhưng không ngờ hắn lại dùng tay đỡ đao. Phục Kỷ Đao chém sắt như chém bùn, là món quà Giang Tiến Tửu tặng cho nàng. Hắn tiếp chiêu như thế, chắc chắn khó giữ được bàn tay. Thanh Đàn không khỏi có chút tiếc nuối. Nhưng điều kỳ lạ là vào lúc Phục Kỷ Đao chém vào tay hắn, ánh bạc lóe lên, không biết hắn đã dùng binh khí gì mà lại chặn được Phục Kỷ Đao, một tiếng keng vang lên.
Cao thủ so chiêu, kiêng kỵ nhất là mất tập trung, sơ hở nhỏ như cọng tóc cũng sẽ trở thành cơ hội để gϊếŧ người. Trong khoảnh khắc Thanh Đàn ngạc nhiên, bóng dáng hắn lóe lên, tay trái sờ đến bên hông nàng, rút đi tờ tiên nhân trạng bên hông nàng.
Nhanh như chớp, Thanh Đàn không kịp rút Phục Kỷ lại, thuận thế đè đao xuống. Người mặc áo đen hành động nhanh hơn, phóng người lùi lại, nếu như muộn một chút thôi, dưới lưỡi đao sắc bén thì cánh tay phải của hắn không đứt thì cũng tàn tật.
Thanh Đàn vung đao đuổi tới, hắn lại phóng người lên, mượn lực nhảy lên từ trên sống đao của Phục Kỷ Đao. Chỉ thấy một bóng đen bay lên không trung nhanh như chớp giật, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thanh Đàn chắc chắn không thể nào tin được, trên thế gian này có người có khinh công tuyệt vời như thế.
Xung quanh yên tĩnh, im ắng, chỉ còn lại gió, bóng đêm như mực, trên trời ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, mọi thứ đều giống như một giấc mộng.