Tuyển Tập Oneshot Của Đôn Ki Hô Tê 2008

Chương 1: Bức tranh cuối cùng của người hoạ sĩ

Một góc phố nhỏ với những con người hiền lành. Nơi đó là nơi sinh sống của một người hoạ sĩ, một con người có một nỗi niềm làm bạn thân thiết. Nỗi cô đơn trong tâm hồn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đăng quơ tay trong cơn buồn ngủ tìm đến nơi phát ra thứ âm thanh đó.

Bíp! Bíp!

- Alo! Ai đấy.

- Ngủ sớm thế Đăng! Báo cho chú mày một tin mừng! Chắc chắn mày sẽ rất vui với điều này đấy.

- Chuyện gì thế?

- Có cặp vợ chồng trẻ giàu có lắm, họ muốn vẽ bức tranh hai người ngồi cạnh nhau để có thể treo tường. Tôi bảo rằng chỗ cậu vẽ rất tốt , thế là họ bảo nếu vẽ ưng ý họ thì sẽ trả gấp tận mười lần giá bình thường.

- Vậy sao…….. Thế thì tốt quá rồi!

- Cố làm tốt đấy nhé. Lỡ sau lại có một mối khách quen.

- Biết rồi. Cảm ơn nhé.

Lời mời chào cũng có chút hấp dẫn với anh bởi vì trước giờ cậu chỉ thích vẽ tranh cho duy nhất một người làm mẫu. Một bức tranh tinh tế do chính sự công phu của anh tạo lên luôn được mọi người đánh giá cao. Cơ mà thời cuộc cũng khác, con người bận rộn chẳng còn mấy thiết tha chú ý đến thứ gọi là nghệ thuật tranh vẽ nữa nên gần tháng nay chẳng thấy ai đến nhờ vẽ cả.

Cậu ấy có lẽ là người duy nhất trong lớp đại học còn liên lạc với Đăng.

- Có lẽ cậu thanh niên được giới tiệu để mình vẽ là một người bạn của cậu ta.

Họ hẹn anh tám giờ sáng sẽ đến nên cũng thư thả thời gian để chuẩn bị tiếp khách. Mới sáu giờ người hoạ sĩ đã dậy để lau chùi những bức tranh bọc kính để trong phòng khách rồi vào trong tủ lục tìm gói trà thơm hảo hạng – thứ mà anh chỉ uống mỗi khi vẽ tranh.

Tiếng động cơ vang lên gần nhà ngay sau đó, một chiếc ô tô hạng sang hạng sang dừng ngay trước cổng.

Biết chắc vị khách mà mình mong chờ đã đến, Đăng chạy ra ngoài mở cổng. Kính xe hạ xuống, một khuôn mặt trắng trẻo mang nét điển trai hiện ra trước mắt .

- Đây là nhà của Trịnh Khánh Đăng, chủ tiệm vẽ Hoàng Hôn đúng hay không ?

- Đúng rồi.

Chiếc xe hơi từ từ tiến vào bên trong rồi dừng lại rất ngay ngắn ở bên trong. Người đàn ông bước ra , bàn tay phải đưa lên có ý muốn bắt,

Đăng nhanh chóng đón lấy nó rồi dẫn cả vợ chồng vào nhà mình.

- Mời cô cậu ngồi xuống, uống trà .

- Dạ bọn em cảm ơn.

- Hai em nhìn có vẻ trẻ nhỉ.

- Dạ bọn em nhìn vậy thi chứ cũng ba hai, ba ba tuổi rồi đấy ạ!

- Vậy thì chúng ta bằng tuổi nhau rồi.

- Dạ vâng!

Trà ủ đã đủ lâu , hương thơm theo làn khói toả ra rất dễ chịu . Vừa rót Đăng lại hỏi chuyện:

- Mà hai cô cậu tên gì?

Người vợ bất ngờ trả lời bằng giọng rất trầm và ấm rằng:

- Dạ em tên Dung còn nhà em tên thuỷ ạ.

Người hoạ sĩ sững người, nhìn cô gái trong vô thức một hồi lâu rồi mới từ từ thu ánh mắt lại.

- Giọng của cô giống một người bạn cũ của tôi nên tôi mới hơi ngạc nhiên một chút. Xin lỗi vì đã khiên cô cảm thấy không thoải mái nhé!

Dung cười thân thiện đáp lại:

- Dạ không sao đâu ạ!

Sau hồi lâu nói chuyện xã giao thì đăng vào chủ đề chính:

- Cô cậu muốn tôi vẽ màu hay vẽ chì.

- Anh vẽ tốt nhất ở mảng nào?

- Việc tốt ở mảng nào thì tôi cũng không chắc là có thể đưa ra câu trả lời đúng nhất nhưng nếu làm tranh để treo tường thì nên vẽ màu. Khi đó tranh sẽ tạo cảm giác thưởng thức tốt hơn cho những con người chiêm ngưỡng.

- Vậy phiền anh vẽ màu vậy.

- Vâng.

Hoạ sĩ đứng dậy vời hai người vào trong phòng vẽ . Màu tốt đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh một bức tranh trắng tinh.

Ánh sáng của căn phòng rất ấm áp trái ngược hẳn với cái không khí se se lạnh của những ngày giữa thu. Căn phòng có treo vài bức tranh màu mà hoạ sĩ tâm đắc nhất.

- Cảm giác cô độc bao phủ toàn bức tranh hoạ sĩ ạ!

Người chồng ngắm nghía rồi đưa ra bình phẩm. Hoạ sĩ cười nói:

- Đó là những lúc chỉ mình tôi cô độc vẽ nên những bức tranh ấy. Cậu cũng am hiểu nghệ thuật nhỉ?

- Dạ tại trước tôi cũng có ước mơ làm hoạ sĩ nhưng rôi cũng phải bỏ. Màu sắc các bức tranh này đa phần là màu tối, bức tranh trong cùng dù có màu nổi nhưng là cảnh hoàng hôn trong tranh nó rất là buồn.

- Tinh tường đấy! Người buồn thì cảnh có báo giờ vui đâu. Haha!

Hai chiếc ghế gỗ được mang ra, từng nét chạm khắc đều được hoạ sĩ lau rất sạch sẽ. Đốt nến thơm, bàn tay điêu luyện bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.

Qua cây bút vẽ, ánh mắt của Đăng chạm mắt của người vợ.

- Đôi mắt ấy giống của cô ấy quá.

Từng hồi kí ức ùa về, trong căn phòng kí túc xá nhỏ. Cậu bắt đầu vẽ phác cô, người con gái cậu yêu đang ngồi trên chiếc giường cũ kĩ đối diện với cậu. Nét vẽ như những nốt nhạc trầm ấm , khuôn mặt người con gái cậu yêu bắt đầu trên trang giấy. Đôi mắt ấy….nụ cười ấy…. thật là đẹp.

Cạch!

Hoạ sĩ tỉnh lại từ hồi ức, ngòi chì đã bị gãy mất rồi. Cơn say tiềm thức kết thúc trong khi bản nhạc lòng cậu dừng lại một khoảng khắc. Gọt lại bút, cậu sẽ vẽ tiếp, vẽ đến khi nào bản thân hài lòng với chính tác phẩm của mình tạo ra.

Bây giờ chính là khuôn mặt của người chồng. Nét mặt được vẽ rất kĩ càng , khuôn mặt rất sáng, rất điển trai,….

- Ôi bàn tay cầm bút của ta ơi! Xin đừng rung lên như thế! Cậu ta phải thật đẹp phải xứng đáng với một mỹ nhân tuyệt vời.

Một lúc lâu sau, chiếc bút đó được dừng lại:

- Anh chị về được rồi! Tối nay tôi sẽ hoàn thành nốt bức tranh để sáng mai tôi gửi bưu kiện cho anh chị nhé.

- Ừm! Cảm ơn anh . Tôi xin đưa trước ba triệu còn khi nào nhận tranh tôi sẽ thanh toán mười hai triệu còn lại nhé.

- À vâng!

- Mà sau này đừng gọi tụi em là anh chị. Cứ gọi là em cho dễ xưng hô anh ạ. Chứ anh cứ gọi như này bọn em cứ thấy ngài ngại sao ấy.

- Haha! Cô cậu khách sáo quá!

Người chồng cười nói:

- Mong anh làm xong sớm cho ạ!

- À! Đều đó là đương nhiên rồi. Tôi kí bút danh lên mặt trước của bức tranh hay mặt sau của bức tranh.

- Ở sau nhé anh!

- Ừm……Được thôi.

Tiếng đóng cửa xe vang lên, tiếng động cơ nhẹ êm di chuyển qua từng khoảng không khí. Bánh xe dần lăn , khu ngõ quay về với dáng vẻ trống rỗng của nó.

Bước vào phòng ngắm lại bức tranh mới vẽ.

- Lời nói dối luôn đẹp nhỉ…. Em đã quên tôi còn tôi thì…..

Người hoạ sĩ ngồi xuống vẽ tiếp, nét vẽ như những sinh vật biết sống, biết nhảy múa theo dòng cảm xúc thăng hoa.

- Khà! Trà này nguội mất rồi!

Tiếng chuông cổng vang lên như báo về sự hiện diện của một vị khách khác.

Hoạ sĩ đi ra cửa, mắt nheo lại định hình xem ai đứng trước mặt mình.

- Chú ơi! Chú mở cửa cho cháu với.

Giọng nói đó lẫn đi đâu được nữa, là nó chứ còn ai nữa. Mấy năm sống gần nhau làm sao Đăng có thể không nhận ra được.

- Hải Thanh đấy hả cháu! Từ từ đợi chú tí.

Hai chú cháu bước vào nhà, rót cốc nước rồi nói chuyện với nhau.

- Dạ cháu xin thưa việc này ạ.

- Cháu nói đi.

Ngập ngừng hồi lâu cậu thanh niên mới thưa chuyện:

- Tiền nhà tháng này, cháu……

- Đây!

Thanh sợ hãi nhìn xuống, thứ đó chẳng phải là sổ nợ mà chính là một phong bì màu xanh và một tờ danh thϊếp.

- Chú biết hoàn cảnh của hai đứa túng thiếu thế nào . Là sinh viên ở thành phố này phải chi tiêu nhiều thứ. Đây là năm triệu đồng để cháu sinh hoạt, học hành. Còn đây là danh thϊếp của bạn chú làm về mảng IT mà cháu theo học, cháu sau giờ học qua phụ chú ấy kiếm chút tiền mà sống.

- Chú…

- Tiền nhà ba tháng sau không phải nộp đâu đấy nhé! Cầm lấy mà sống và nuôi nhau.

- Chú…tốt với chúng cháu quá! Cháu biết trả ơn thế nào đây?

- Ôi dào! Con trai sao lại khóc. Chú từng giống như cháu vậy, vừa phải học, vừa phải làm, vừa phải góp tiền chi tiêu với bạn gá . Đi về đi! Sau này khá giả về báo ơn bố mẹ là được rồi.

- Cháu cảm ơn……

Cậu thanh niên ra ngoài trong vẻ mặt vui sướиɠ đến tuột cùng. Ngôi nhà của người hoạ sĩ bấy giờ mới được trả lại với khung cảnh im ắng như hàng ngày.

Đăng bất động hồi lâu nhìn vào những bức tranh treo trong phòng khách rồi vào làm một chút đồ ăn nhẹ. Đăng lại vẽ tiếp người phụ nữ đó. Một người con gái phải thật đẹp, màu sắc phải thật sống.

Một giờ sáng, đèn trong phòng đã tắt. Người hoạ sĩ buông bút, ngả người lên ghế. Cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng soi lên bức tranh khiến anh vừa lòng khẽ cười. Đợi một lúc cho khô rồi phủ màn lên bản vẽ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, một bản nhạc buồn khiến tâm trí anh chìm vào giấc ngủ với khoé mắt ướt đẫm.

- Đây là bưu phẩm gửi từ đường X đến anh! Phiến anh kí xác nhận vào đây cho chúng tôi.

- Cám ơn các anh! Tiền ship bao nhiêu ạ?

- À người gửi đã trả rồi! Anh không lo…

Người quản gia khệ nệ mang bức tranh vào nhà cùng với ông chủ. Người thanh niên trẻ tuổi gọi lớn:

- Dung ơi! Bức tranh em với anh đang đợi đây này! Xuống tầng đi em…

- Dạ!

Quản gia cúi xuống mở lớp bao bọc bên ngoài ra rồi chiêm ngưỡng nó.

- Đẹp … Đẹp quá!

- Công nhận là thật.

- Nhìn mắt của em này, y như thật luôn.

Người vợ cười:

- Eo ơi! Khuôn mặt anh như đúc luôn ấy trời.

Quản gia khẽ nhắc:

- Còn thư này nữa cậu chủ.

- Mở tôi xem.

- Nó chỉ vỏn vẹn vài dòng thôi ạ!

- Đưa đây tôi xem.

Bức thư ghi rằng:

“ Không cần trả tiền thêm cho bức tranh. Cảm ơn và xin nhắc một câu này:

Trăng lên tranh sẽ hoá màu

Đêm ngày ấp ủ một màu tang thương.

- ???

- Chắc là không được cho bức tranh tiếp xúc với ánh trăng nếu không sẽ gặp vận.

- Nghe kì bí thế! Chắc lại là một trò lừa bịp rồi!

- Phòng vẫn hơn anh ạ! Ta để đâu bây giờ.

- Để trong phòng là được ấy mà.

- Vâng…

- Hả! Anh muốn đến nơi mình gặp nhau lần đầu sao?

- Um! Quán đó cũng rẻ mà em.

- Vậy chúng ta phải mang đồ vào cho chú Đăng đã.

- Vây chúng ta đi nhanh thôi em.

Cặp đôi sinh viên trẻ về phía nhà hoạ sĩ, thấy cổng mở toang nên cả hai người mạnh dạn tiến vào:

- Chú ơi! Cháu là Thanh đây! Chú có nhà hay không ạ?

Một lúc sau vẫn không ai trả lời cả khiến cặp đôi bất ngờ.

Cô gái hỏi:

- Chú đâu rồi anh?

- Chắc trong phòng vẽ tranh, chú thường hay bật nhạc khi vẽ tranh nên chắc không nghe chúng ta gọi.

Gõ cửa một lúc thấy không hồi đáp nhưng tiếng nhạc vẫn vang lên, Thanh đẩy cửa vào:

- Chú!!!!!

Hoạ sĩ gục trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo trợn trừng nhìn phía cửa, mặt tái nhợt. Bên cạnh anh chỉ có một bức ảnh cô gái , một bức ảnh mang đậm vẻ ảm đạm…

- Chết rồi sao thân thể chú lại lạnh ngắt thế này.

Người con gái phản ứng trước sờ vào mạch ở cổ để kiểm tra.

- Anh gọi cũng vô ích rồi……… Chú ấy đã chết .

- Hả… hả!!!

Tiếng nức nở vang lên trong phòng vẽ. Một ngày giômg tố lại kéo đến rồi….

Một tuần sau, mẹ của người hoạ sĩ tổ chức tang lễ của đứa con trai thứ xong thì gọi cặp đôi trẻ vào.

- Theo di chúc của con trai thứ của bác thì các cháu cứ ở lại thuê trọ đi, không phải trả tiền đâu cháu ạ.

- Dạ chúng cháu mang ơn chú ấy nhiều lắm, chúng cháu sẽ…

- Không cần làm gì đâu. Chuyện gia đình ta đã phiền hai cháu rồi.

- Nhưng…..

- Đừng phản đối nữa cháu ạ.

Bà lão gay gắt nói.

- Dạ vâng ạ…

Bà lão im lặng hồi lâu rồi mới kể cho hai người họ về người hoạ sĩ.

Anh có một người bạn gái, họ chung sống với nhau suốt ba năm đại học và dự định khi cả hai sau khi tốt nghiệp thì sẽ cưới nhau.

- Chúng ta chia tay được không? Em thấy…. Tình cảm của chúng ta không còn như trước nữ…

- Tại sao chứ ! Chúng ta vẫn đang rất hạnh phúc mà.

- Em xin lỗi…. Em phải ra đi .

Cô ấy đã rời đi.

Cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời anh…

Anh trách cô dối trá, anh trách cô vô tình, anh trách cô là một kẻ hai mặt.

Anh chìm dần men say…

Cô đâu biết rằng anh yêu cô đến thế.

Cô đâu biết rằng một tương lai tươi sáng đã bị vùi lấp.

Nhưng….

Có một bức thư đã gửi đến nói lên tất cả….

Đó chính là bức thư của bạn thân cô ấy gửi.

Cô đã mắc một căn bệnh đáng ghét.

Một căn bệnh bắt đầu bằng chữ U chết chóc.

Cô yêu anh nhưng không muốn anh phải khóc.

Ghét cô cũng được nhưng đừng phải đau khổ đến tuột cùng bởi cô…

Bà lão thở dài nói:

- Một lời nói dối cao cả… Một quá khứ khiến mọi phụ nữ thằng bé nhìn thấy đều là con gái ấy.

Có một đêm trăng cao.

Cách nơi đám tang vài con đường phố.

Giọng người phụ nữ thốt lên trong sự kinh ngạc:

- Đẹp quá!

- Cái gì đẹp cơ???

- Người con gái trong tranh thật đẹp.

- Em ấy hả. Em luôn đẹp mà vợ anh.

Người vợ nói tiếp:

- Không phải. Ý em là một cô gái khác.

- HẢ! Bức tranh ấy chỉ có chúng ta thôi mà!

Người chồng bật dậy, ánh mắt cũng sững sờ nhìn tác phẩm cuối cùng của người hoạ sĩ.

Những nét màu sáng nhạt dần dưới ánh trăng tròn , mảng màu tối hiện lên một khuôn mặt phụ nữa rất đẹp đang ngắm nhìn một đoá hoa hồng có gai bằng một ánh mắt u sầu …

Người chồng chợt nhớ ra một khoảng khắc , đó là lúc anh chiêm ngưỡng ánh hoàng hôn chiều trong bức tranh treo trên tường nhà hoạ sĩ . Chẳng lẽ mảnh cô độc đó chính là vì người phụ nữ trong bức tranh này hay sao….

--- Mong mọi người ủng hộ những chương tiếp theo ạ ---