Tiếng Vọng Lúc Chạng Vạng

Chương 1: Đáy Biển



“Anh hai… anh có thể đến đón em được không?”

“Dạo này em toàn mơ đến cái chết. Em mơ về nó nhiều đến nỗi cảm giác như em thực sự muốn chết vậy. Anh hai…”

Giọng nói yếu ớt nhỏ bé của Vân Vị Sơ dường như đã bị những cơn sóng chiều hoàng hôn nuốt chửng.

“Mày đừng mà có kiếm chuyện nữa, mày có biết tao và bố mẹ đã mệt mỏi với mày như thế nào không?

Mày cũng không còn nhỏ nữa, không tự đi về được sao? Chẳng phải tất cả là do mày, là do mày đã khiến Giang Mẫn Nhi phát bệnh? Mày rõ ràng biết em ấy ốm yếu từ nhỏ còn cứng đầu cố chấp?”

“Mày cũng đừng giả vờ nữa, trầm cảm gì chứ? Mày học đâu ra cái trò trẻ con ấy vậy? Mày có thể ngoan ngoãn nghe lời như Mẫn Nhi được không? Tao và ba mẹ đang ở bệnh viện, nếu còn lương tâm thì mày mau cút qua đây xin lỗi Mẫn Nhi đi, không thì đừng bao giờ về nhà nữa”. Vân Dịch Bắc đáp lại trong cơn giận dữ.

Tút… Tút…

Tiếng cúp máy lạnh lùng. Vân Vị Sơ rơi vào vực thẳm, lại là Giang Mẫn Nhi. Em vẫn cố gắng mỉm cười rạng rỡ, mỉm cười với ánh mặt trời trong chiều tà như tự an ủi chính bản thân. Dù đã biết trước kết quả, nhưng em vẫn muốn thử, vẫn hi vọng, vẫn muốn được yêu thương, dù gì em cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

"Ánh trăng rải rác xuyên qua những tầng mây.

Lẩn tránh chốn đông người hòa vào vây cá dưới đại dương."

Dưới ánh trăng dịu dàng, bờ biển chẳng một bóng người, y chầm chậm bước đến biển cả bao la. Chiếc váy trắng bồng bềnh nhẹ nhàng tung bay trong gió.

“Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng muốn người quay trở về”.

Từng bước chân em nhẹ nhàng hòa vào biển cả từng chút, từng chút một, em đã chẳng còn gì để mất.

“Sóng biển xóa tan vết máu vọng tưởng cho người hơi ấm”.

Mặt biển khẽ động, những cơn sóng vỗ vào người em, muốn đẩy em quay lại. Sóng biển vỗ về, xoa dịu những vết thương, tựa như đang an ủi em. Nhưng suy cho cùng, một người tuyệt vọng đến mức nhảy xuống biển tự vẫn hẳn đã rất suy sụp, mang trong mình những suy nghĩ tiêu cực, còn có thể quay lại sao? Lòng em đã tối tăm, em chẳng còn gì để mất, làm sao trái tim nhỏ bé tràn ngập những vết xước ấy có thể ấm áp trở lại?

"Không kịp, không kịp nữa rồi.

Em vừa cười vừa khóc.

Không kịp, không kịp nữa rồi.

Cánh tay em run rẫy."

Vân Vị Sơ mỉm cười dịu dàng, cánh tay em run rẫy, trong cơn mê man, em nghe thấy tiếng ai đó rêи ɾỉ gọi em trong biển sâu vô tận. Em hòa mình vào đại dương mênh mông, trong giây phút ấy, em cảm nhận được sự tự do chưa bao giờ có, em thấy mình được giải thoát khỏi những ánh mắt khác thường và lời nói cay nghiệt của người khác. Em không hận họ, vì em đã tha thứ cho tất cả, tha thứ cho cả chính bản thân em.

"Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương.

Người hỏi ta sau khi chết sẽ đi về đâu.

Có ai yêu người không.

Đời này người đã bị thế gian vứt bỏ."

Em cũng là con người mà, em đâu hy vọng điều đó. Em cũng biết buồn, đau, yêu, hận, em cũng đã từng sợ chết. Thế nhưng giờ phút này em đã buông xuôi, em đã không thể cảm nhận được tình yêu thương của người khác dành cho em nữa rồi. Thế gian này chẳng còn hơi ấm nào nữa, gia đình cũng ruồng bỏ em, em còn không thấy sợ hãi nữa.

"Thế gian chỉ thích tươi cười với kẻ bạc bẽo.

Trên bờ mọi người đều mang gương mặt giả tạo."

Họ cho rằng mình vô can, thế nhưng chính những hành động ấy lại khiến em tổn thương. Cảm giác bất lực, mệt mỏi ấy… Họ đẩy những người đang sống vào chỗ chết, lại khuyên những người muốn chết tích cực mà sống, thật nực cười.

Trước khi mất đi ý thức, em vẫn còn muốn sống ,muốn sống thật tốt. Nhưng mà , thế giới này lại không cho phép điều đó xảy ra. Không kịp, không kịp nữa rồi, sự cay nghiệt của gia đình, sự thờ ơ của người đời đã khiến em tổn thương từ lần này đến lần khác, em vẫn ngoan cố dùng nụ cười che đi nước mắt và sự ủy khuất. Dù sao, em cũng là một đứa trẻ mà, em vẫn muốn được yêu thương, được che chở.

"Không kịp, không kịp nữa rồi.

Chẳng ai cứu người lên cả.

Không kịp, không kịp nữa rồi.

Rõ ràng em ghét nhất sự ngột ngạt này."

Đến em cũng không ngờ một ngày nào đó em sẽ chọn cách này để rời đi. Em không thở được, làn nước lạnh lẽo khiến mắt em mờ dần. Lòng em ngầm hiểu rõ… vụn vỡ, thiếu oxy, khó thở. Thế nhưng, em lại chẳng thấy khó chịu, cũng chẳng hối hận, em cảm thấy mình trút được gánh nặng, hòa mình vào lòng đại dương vô tận.

“Nếu có kiếp sau, xin đừng bao giờ gặp lại”.

“Tạm biệt Vân Vị Sơ đáng thương và không có ai yêu thương”.