Nơi này đến tột cùng có người bình thường hay không a!
Nguyên nhân bài xích của tôi đối với Lăng Dã lại thêm một điều - - tôi chán ghét hắn dùng ý tưởng "bắt bướm" này.
Bởi vì nhà văn Nabokov mà tôi rất thích là một người đam mê nghiên cứu bướm, một trong những bức ảnh tôi từng cất giữ trong điện thoại di động là anh ta cầm một cái lưới bắt bướm vui vẻ bắt bướm trong bụi cỏ.
Tôi đã sử dụng ẩn dụ này trong một số cuốn sách. Nếu Lolita là ánh sáng của Humbert, thì nghiên cứu về bướm là ánh sáng của Nabokov.
Hiện tại, tôi cảm thấy mình bị hành vi của Lăng Dã mạo phạm.
Đương nhiên, tôi biết việc này không thể trách anh ta, là do tôi diễn quá nhiều, dù sao trên thế giới này không thể chỉ có một mình tôi thích Nabokov, cũng không thể chỉ có một mình tôi canh cánh trong lòng "Bướm của Nabokov".
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta cảm thấy Lăng Dã người này không giống là biết đọc sách, hắn sợ là ngay cả Nabokov là ai cũng không biết.
Tôi đã viết những lời này trong nhật ký ngày hôm đó.
Cuốn nhật ký này tôi bắt đầu dùng sau khi đến đảo Tô Khê, chuyên ghi chép lại tất cả những gì đã trải qua ở đây, đương nhiên cũng bao gồm cả những người tôi gặp ở đây.
Rất hiển nhiên, Lăng Dã ở trong quyển nhật ký này chiếm cứ độ dài tương đối lớn, nếu như nhật ký cũng có nhân vật chính, như vậy hắn nhất định là vai phụ quan trọng.
Bởi vì nhân vật chính duy nhất, là tôi.
Nhưng sau đó, qua thật lâu sau đó, khi tôi đã không còn ở trên đảo này, bởi vì quá mức tưởng niệm hết thảy nơi này mà lật xem nó một lần nữa, tôi mới ý thức được, quyển nhật ký này cũng có thể xưng là.
Tóm lại, khi đó tôi cảm thấy Lăng Dã là một người mù chữ khiến người ta chán ghét.
Con người tôi đôi khi rất hẹp hòi, bởi vì cảm thấy hắn xúc phạm thần tượng văn học của tôi, ngày hôm sau cầm sách của Nabokov ra sân khoe khoang, cố gắng dùng nó để giễu cợt hắn một phen.
Ta ngồi ở Lăng Dã bình thường ngồi trên cái ghế nằm kia, chim ngói chiếm tổ chim khách, vừa phơi nắng vừa đọc sách.
Phiên bản mới nhất của "Nói đi, ký ức", đây là tự truyện của Nabokov, trên bìa có in hình một cậu bé đang lật xem tập tranh mẫu bướm, trên trang bìa viết "Tặng Vera" - cũng chính là vợ của cậu.
Ta cố ý cầm quyển sách này, bên trong viết Nabokov là như thế nào đối với bươm bướm sinh ra hứng thú lại như thế nào si mê ở đây, ta ý đồ dùng cái này đến ám chỉ Lăng Dã ít cọ nhiệt độ.
Khi Lăng Dã đột nhiên tới gần, tôi không cẩn thận làm rơi nó trên mặt đất.
... Anh làm gì vậy? "Tôi bị anh dọa cho hoảng sợ.
Anh thay một cái áo phông màu đen, còn thay một cái quần cộc hoa.
Trong tay hắn vẫn cầm diều bướm kia, vẫn dùng biểu tình muốn chết không muốn sống kia nhìn ta.
Lăng Dã nói: "Tưởng cậu ngủ rồi.
Tôi gần như ngủ thϊếp đi.