Tra Nam Hắn Trở Lại Rồi

Chương 3: Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ thích em

Tô Vân Dự dần dần tỉnh lại, trong mắt đầy vẻ ngờ vực.

Cô chẳng phải đã chết rồi sao...

Tại sao lại trở về căn biệt thự nhà họ Lục?

Hơn nữa, cô còn đang mặc chiếc váy cưới màu trắng.

Tô Vân Dự ngẩng đầu nhìn lên bức ảnh cưới trong phòng ngủ, lập tức sững sờ.

Ảnh cưới, sao lại treo trên tường?

Đôi mắt của Tô Vân Dự ngập tràn nỗi buồn.

Ban đầu, bức ảnh cưới của cô và Lục Uyên chỉ đặt ở phòng một đêm duy nhất và bị anh ra lệnh đưa vào kho vào ngày hôm sau.

Tô Vân Dự lấy điện thoại ra, nhìn ngày tháng trên màn hình, không khỏi kinh ngạc.

Ngày tháng của mười năm trước.

Đôi tay của mười năm trước.

Cô vội vã bước đến trước gương, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trong gương.

Đây chính là cô của mười năm trước.

Cô mặc chiếc váy cưới quây trắng, lộ ra xương bướm tinh tế, làn da mịn màng trắng nõn như ngọc, toàn thân thanh khiết và lộng lẫy.

Khác hẳn với cô bị ung thư ở kiếp trước, giờ đây Tô Vân Dự chắc chắn rằng cô đã sống lại, trong lòng bình tĩnh của cô bỗng dấy lên những gợn sóng.

Ông trời thật sự cho cô một cơ hội sống lần thứ hai.

Kiếp trước cô đã dành mười năm nhưng không thể làm ấm trái tim của Lục Uyên, kiếp này cô quyết định buông bỏ, chỉ sống cho chính mình.

Tô Vân Dự thay áo quần thường, lặng lẽ ngồi chờ.

Chút nữa Lục Uyên sẽ say rượu trở về, cô sẽ ân cần chăm sóc anh suốt đêm.

Nhưng bây giờ Tô Vân Dự không muốn làm thế nữa.

Lục Uyên có bệnh sạch sẽ, không muốn bị người phụ nữ chạm vào, ngay cả khi người đó là vợ của anh vì mối liên hôn thương mại, không hề có tình cảm.

Ký ức bị ngắt quãng bởi tiếng cửa mở, Tô Vân Dự nhìn Lục Uyên đẩy cửa bước vào trong trạng thái say rượu, ánh mắt anh mờ mịt, toàn thân toát lên hơi lạnh, cả người lảo đảo đi về phía cô.

Tô Vân Dự không hề có bất cứ động tác nào, cô lặng lẽ nhìn anh bước vào, không khí trong phòng trở nên bối rối.

Lục Uyên nhìn thấy chiếc váy cưới trắng cô đã thay ra và những trang sức được xếp gọn gàng, nhíu mày nhưng không nói gì.

Hôn nhân, vốn chỉ là một hợp đồng mà thôi.

Lục Uyên cởi bộ âu phục thủ công của Ý ra, đưa cho Tô Vân Dự, sau đó nằm xuống giường, nhắm mắt thư thái, nghỉ ngơi.

Tô Vân Dự treo áo của anh vào tủ quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, gọi cô Châu dưới lầu lên phục vụ anh.

Còn cô thì ra khu vườn sau của biệt thự.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, lướt qua mái tóc Tô Vân Dự, cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái lành lạnh giúp cô càng tỉnh táo nhận ra rằng mình đang thực sự sống.

Tô Vân Dự ngồi trên băng ghế, nhìn lên những ngôi sao trên trời, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.

Ngày mai sẽ đề nghị ly hôn với Lục Uyên.

Kiếp này cô muốn mình và Lục Uyên là hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ có bất kỳ giao thoa nào, mãi mãi.

Lục Uyên nằm trên giường, có một giấc mơ rất nhẹ nhàng nhưng thật tới mức chân thực.

Trong giấc mơ, anh thấy cảnh anh và Tô Vân Dự mới kết hôn, cùng nụ cười ngọt ngào của cô.

Bên tai anh liên tục vang lên một loạt các đối thoại, đan xen trong tai anh, cô gái rạng rỡ trong giấc mơ ấy như một tia nắng chiếu sáng trái tim anh.

"Lục Uyên, rồi một ngày anh sẽ thích em thôi, nhìn em này, em thật đẹp, em còn rất chu đáo nữa, nếu anh thích, em có thể làm việc nhà, nấu ăn, anh thích kiểu gì, em đều có thể làm được."

"Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ thích em."

"Nhưng Lục Uyên, chúng ta đã kết hôn rồi, không thể hôn thì nắm tay được không, tôi, tôi muốn..."

"Em ồn quá, có thể im lặng không?"



Những lời ấy như sợi len đan xen, giằng co, xâu xé trong lòng Lục Uyên, cuối cùng biến thành một câu nói, không ngừng lặp lại bên tai anh.

"Hãy giữ Tô Vân Dự lại, yêu cô ấy thật lòng!"