Ngoài ra Lục Nhất Minh và Dư Hạ là hai nhân viên cửa hàng đồng thời là người giám sát, cũng là người trợ giúp cho bốn đứa trẻ.
Mọi người đều biết, Dư Hạ là một blogger nổi tiếng về thú cưng, cũng vì quay nhiều video dễ thương về thú cưng nên cô ta mới hot lên được như vậy.
Ngoại hình của Dư Hạ cũng thuộc loại rất dễ gần, vì vậy ngay khi trò chơi bắt đầu, ba đứa trẻ đều chọn tìm Dư Hạ để xin đồ chơi cho mèo hoặc món ăn mà mèo thích.
Người duy nhất không tìm Dư Hạ là Thẩm Tiểu Đường.
Nhưng cô cũng không tìm Lục Nhất Minh, thậm chí cô còn không đi vuốt ve những con mèo khác, chỉ ngồi ở góc thảm xa xa mọi người, trong lòng vẫn ôm con mèo con màu đen, vuốt ve đầu nó từng chút từng chút.
Con mèo con màu đen này có vẻ thực sự rất thích Thẩm Tiểu Đường.
Dù ba đứa trẻ kia đã mở các món ăn như bạc hà là món thức ăn có sức hấp dẫn tuyệt đối với mèo, nó cũng không bị thu hút. Ngược lại dưới bàn tay vuốt ve không có kỹ thuật của Thẩm Tiểu Đường, nó vừa kêu rừ rừ vừa đung đưa bốn chân.
"Tiểu Đường, nếu em chỉ ôm một con mèo thì không thể kiếm được điểm cao đâu." Dư Hạ chủ động đến gần, còn nở một nụ cười thân thiện với Thẩm Tiểu Đường: "Chỗ chị có một loại đồ ăn vặt cho mèo mà mèo rất thích, em có muốn không? Thức ăn có thể giúp em cải thiện mối quan hệ với mèo đấy!"
Dư Hạ làm vậy không phải gian lận.
Vì giảm bớt độ khó khi mới bắt đầu chơi, mỗi đứa trẻ đều có thể yêu cầu ba đồ ăn vặt cho mèo từ cửa hàng.
"Không cần." Thẩm Tiểu Đường không chút do dự từ chối.
Dư Hạ có chút ngạc nhiên.
Trước đây, chiêu này của cô ta thường rất hiệu quả với những người muốn vuốt mèo.
Nhận ra tính cách của Thẩm Tiểu Đường không dễ lấy lòng như những đứa trẻ khác, Dư Hạ quyết định không muốn tự làm mất mặt nữa.
Tuy nhiên ngay khi Dư Hạ chuẩn bị rời khỏi chỗ Thẩm Tiểu Đường, bất ngờ phát hiện ánh mắt của cô dường như đang nhìn chằm chằm mình.
Mà khi Dư Hạ muốn nhìn lại, ánh mắt của Thẩm Tiểu Đường đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài.
Quả nhiên là vật kia tìm tới!
Dư Hạ theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tiểu Đường, hô hấp của cô ta đột ngột ngừng lại.
Trước đó Thẩm Tiểu Đường đã từng gặp thứ này ở sân bay, ngoại hình người đó rất kỳ lạ với mái tóc dựng đứng như gai đi ra khỏi cửa sân bay. Người đó vẫn mặc bồ đồ nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi tiến vào trong sân bắt đầu nhìn xung quanh, dáng vẻ nghiêm túc như đang tìm cái gì đó.
Rất nhanh, dường như người đó cũng cảm nhận được ánh mắt của Dư Hạ, từ từ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt tầm mắt hai người giao nhau, đối phương có cái đầu tròn to gấp hai ba lần người bình thường, cái miệng vốn to cũng nở ra một nụ cười rất lớn về phía Dư Hạ.
Cảnh tượng này quá đáng sợ và quỷ dị, khiến Dư Hạ ngay lập tức cứng đờ tại chỗ.
Một cơn lạnh lẽo bất ngờ cũng từ đó mà dâng lên trong tâm trí Dư Hạ, hơn nữa nhanh chóng lan rộng đến bốn chi, cảm giác lạnh xâm nhập sâu vào tủy xương, khiến cô ta liên tiếp run lên.
"A ——" Cơn lạnh cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của Dư Hạ trở lại.
Cùng với tiếng kêu thét này của Dư Hạ, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ta, sôi nổi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dư Hạ sợ hãi chỉ vào sân nhỏ bên ngoài: "Có quái... Quái vật!"
Ban đầu cô ta muốn nói là một con người quái dị, làm sao có người có hình dạng kỳ quái như vậy, hơn nữa đầu có thể to đến gấp hai, ba lần so với người bình thường!
Mọi người trong cửa hàng vô cùng bối rối và nhìn ra phía bên ngoài, nhưng họ chỉ nhìn thấy một vài nhân viên khác cũng bị tiếng thét bất thình lình chói tai đầy hoảng sợ của Dư Hạ thu hút tới.
"Có thật đấy!"
Lúc này giọng nói của Dư Hạ đã thay đổi, sự sợ hãi trong đó cũng không thể giả được, cô ta dường như lại nghĩ ra điều gì đó, sau đó ngón tay run rẩy chỉ về một thiếu nữ tầm mười tám, chín tuổi trong số những nhân viên chạy tới: "Cô cũng thấy có phải không?"
Nếu cô ta không nhớ nhầm, cái thứ kỳ lạ kia đột nhiên biến mất trong hư không sau khi phát hiện sự xuất hiện của cô gái này!
Cô gái trông như cũng bị dọa sợ, lúc này đang luống cuống cầm điện thoại muốn gọi ai đó.
Tuy nhiên, khi trả lời cô ta lại phủ nhận một cách thẳng thừng: "Không có!"
Cô gái này không ai khác, chính là người được Miêu Quang Minh sắp xếp vào tổ chương trình tìm Thẩm Tiểu Đường Miêu Khả. Để tránh làm kinh hoàng mọi người xung quanh, tất nhiên cô ta phải phủ nhận.
"Sao cô có thể không thấy được?"
Dư Hạ đã sợ tới mức hoảng hốt lúng túng, cô ta lại như nghĩ được cái gì đó, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiểu Đường: "Vậy còn em, em nhất định thấy được có đúng hay không?"
Thẩm Tiểu Đường cũng trả lời giống cô gai vừa rồi: "Không có."
Cô biết thứ đó là cái gì, ở chỗ cô làm sao có thể coi là quái vật được?