Bình An Của Anh

Chương 12

Chương 12: Chân tướng rõ ràng
Bình thường hàng xóm lời ra tiếng vào không ít, mưa dầm thấm đất, Tiểu Hoa lớn lên đã hiểu nhiều chuyện, và dường như có gì đó dần đâm chồi nảy lộc trong lòng.

Cô hỏi Thẩm Hi Tri: “Em có phải con ruột của mẹ không?”

Thẩm Hi Tri đang viết chữ thư pháp, không cẩn thận làm giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa, đầu tóc của Tiểu Hoa lại rối tung lên.

Phải nói thế nào đây? Cậu thiếu niên không biết nên nói sao cho thỏa, cuối cùng chỉ vào giấy Tuyên Thành: “Lo viết chữ đi, đừng kiếm cớ lười biếng.”

Tiểu Hoa chùi mặt: “Không phải đâu, em là con ruột của mẹ.”

Thẩm Hi Tri cúi đầu ừ một tiếng, cầm tay cô viết hai chữ “Bình An”.

Mùa hè này anh tốt nghiệp tiểu học nên khá rảnh (Ở Trung Quốc cấp 1 học trong 6 năm), suốt hai tháng hè trừ đi cung thiếu nhi ra, thì thời gian còn lại đều dành cho hai chị em nhà đối diện.

Tiểu Hoa muốn tặng cho anh một phần quà tốt nghiệp, Hứa Đống cục cưng cũng đòi đi theo, thế là giữa trưa hai đứa trẻ chạy xuống dưới lầu tìm lá khô. Mặt trời giữa trưa chói chang vô cùng, Hứa Đống lúc nãy còn hí hửng chạy lại ôm chân chị gái làm trò mèo: “Cục cưng muốn ăn kem đá!”

Hứa Kiến Quốc đi làm, để lại tiền tiêu vặt cho Tiểu Hoa không nhiều, cô còn phải mua giấy và bút màu nữa, đành phải dỗ em trai: “Để bữa sau chị mua cho nhé, mua hai cây luôn?”

Thế là Hứa Đống cục cưng phải thèm thuồng nhìn đám trẻ khác đứng ăn kem đá cạnh quầy hàng.

Tiểu Hoa biết cậu bé mệt, để cậu ngồi hóng gió dưới tán cây, còn mình tiếp tục tìm. Hứa Đống thừa lúc chị gái chưa về, lon ton chạy đến quầy hàng nhìn mấy đứa trẻ khác ăn kem đá. Có một thằng nhóc lớn nói: “Hứa Đống, chị mày là đồ nhặt được.”

Hứa Đống cục cưng lắc đầu: “Không phải vậy.”

Thằng nhóc lớn nói: “Mày nói phải đi, rồi tao cho mày ăn một miếng kem.”

Đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ thèm cắn một miếng kem đá thôi, thế nên nói: “Chị là đồ nhặt được.”

Cậu bé cứ tưởng chị mình không biết điều này, nhưng thằng nhóc lớn lại nhét kem đá vào tay cậu, chạy đi gào ầm lên: “Hứa Bình An, em mày nói mày là đồ nhặt được!”

Hứa Đống cục cưng cầm kem đá ngây ngốc, cậu thấy tay chị gái cầm một bông hoa loa kèn mùa hè nở đầy trong khu chung cư.

Cậu thấy thằng nhóc lớn kia giật tóc chị gái, lặp đi lặp lại: “Hứa Bình An là đồ nhặt được , Hứa Bình An là đồ nhặt được !”

Một tay Tiểu Hoa cầm hoa loa kèn, một tay giữ bím tóc, trong lúc giãy dụa cô thấy em trai đang đứng trước quầy hàng, tay cầm một que kem. Cô đỏ mắt. Hứa Đống cục cưng bị ánh mắt chị gái dọa sợ, há miệng nói: “Em không có, em…”

Một đám nhóc lôi Hứa Đống đến, chỉ vào Tiểu Hoa: “Mày nói lại lần nữa đi rồi bọn tao mua đường cho mày ăn.”

Hứa Đống sợ hãi, cầm kem đá nịnh chị gái: “Chị ăn đi.”

Tiểu Hoa hất kem đá ra, đẩy thằng nhóc kia một cái. Đầu tóc cô rồi bù, da đầu đau đớn, cô thở hổn hển đứng dưới trời nắng chang chang, nói: “Tao không phải vậy!.”

Bọn nhóc mồm năm miệng mười: “Mẹ tao nói mày không phải con đẻ, mày là đứa con hoang nhà quê đến.”

“Mẹ tao cũng nói vậy, nói mày ngu lắm, suốt ngày gọi mẹ ghẻ là mẹ!”

Lỗ tai Tiểu Hoa ong ong lên, tiếng nói từ bé đến lớn nghe được vang lên trong đầu, những gì người ta nói sau lưng cô, cô đều nghe thấy. Bọn họ luôn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, bàn tán về chuyện nhà cô.

Thằng nhóc lớn xông lên đánh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa vừa buông tay, hoa loa kèn liền rơi trên mặt đất, bị thằng nhóc kia dẫm nát. Cô hét lên: “Trả lại hoa cho tao!”

Thằng nhóc lớn giơ chân đạp cô, Tiểu Hoa xoay người che cho em trai, ngã xuống. Tay Hứa Đống bị trầy da, lập tức khóc ầm lên. Tiểu Hoa đứng dậy đánh nhau với thằng nhóc lớn, người trong tiệm cắt tóc nghe tiếng khóc chạy ra xem, Trần Ái Lệ thấy con trai bảo bối của bà ta ngã trên đất, lập tức chạy qua ôm Hứa Đống, quát: “Chúng mày đứa nào đánh nó!”

Hứa Đống muốn ôm chị, khóc lên: “Chị ơi, chị ơi!”

Tiểu Hoa chưa kịp nói đã bị Trần Ái Lệ giật tóc: “Mày đánh em hả? Sao mày dám đánh con tao, con nhóc thối tha!”

Giọng Tiểu Hoa nhỏ đi: “Không, con không đánh em.”

Hứa Đống lúc này mới nói rõ, tố cáo với mẹ: “Mấy anh kia đánh chị, cũng đánh con, hu hu, cục cưng đau quá.”

Trần Ái Lệ lập tức xù lông, mẹ thằng nhóc lớn kia là bạn chơi bài nhiều năm của bà ta, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù. Người lớn chửi nhau còn kinh khủng hơn trẻ con nhiều, Trần Ái Lệ lại là người điêu ngoa, cái gì thuận miệng đều chửi hết. Mẹ của thằng nhóc lớn cũng không phải vừa, chống nạnh che trước con trai, chỉ vào Tiểu Hoa mắng Trần Ái Lệ: “Tao chưa thấy mẹ ghẻ nào ác độc như mày! Nó mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn mày ngày nào cũng đánh nó, mày tưởng cả khu chung cư này không ai biết hả? Tại người ta không nói thôi!”

Nói đến đây còn chưa hết giận, quay qua Tiểu Hoa: “Mày đừng có ngu ngốc như vậy nữa, nó không phải mẹ mày đâu, mẹ mày chết từ lâu rồi.”

Tiểu Hoa nghe rõ từng lời, nước mắt rơi xuống nền sân nóng bỏng, rồi biến mất ngay lập tức.

***

Buổi chiều Thẩm Hi Tri tan học về tìm Tiểu Hoa, anh có chuyện muốn nói với cô. Nhưng anh lại thấy Tiểu Hoa quỳ trên đất, cô Trần cấu vào tay Tiểu Hoa liên tục, Hứa Đống đứng một bên khóc. Nhà họ Hứa không thèm đóng cửa, anh nghe thấy dì Liên Thanh ở lầu dưới nói với mọi người: “Đúng là ác độc thật, bây giờ chả thèm giả bộ nữa, có ai đánh trẻ con như vậy không! Hứa Kiến Quốc cũng không thèm quản, có phải là đàn ông không vậy!”

Lại có người nói: “Chuyện nhà người ta, nói nhiều vậy làm gì?”

Thẩm Hi Tri đi vào đứng cạnh Tiểu Hoa, Trần Ái Lệ ngừng tay nói: “Hi Tri à, hôm nay nhà cô có việc, cháu về nhà trước đi.”

Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, mắt cô đỏ hoe, nhưng không hề khóc.

Anh đột ngột kéo tay cô chạy ra ngoài, Trần Ái Lệ không phản ứng kịp, Hứa Đống tưởng anh chị bỏ cậu bé đi chơi, khóc càng thương tâm hơn.

Thẩm Hi Tri sợ Trần Ái Lệ đuổi theo, kéo Tiểu Hoa chạy tới trường học mới dừng lại, nghỉ hè nên trường vô cùng yên tĩnh, anh kéo cô đi vào, Tiểu Hoa cũng không giãy dụa. Anh không biết phải làm sao, tìm chủ đề khác nói: “Hứa Tiểu Hoa, cung thiếu nhi anh học có dạy bơi, anh xin ba học bơi, đến lúc đó dẫn em vào chơi được không?”

Tiểu Hoa im lặng nãy giờ chợt ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh, có phải anh cũng biết em không phải con ruột của mẹ không?”

Anh không muốn lừa dối cô, ừ một tiếng.

Tiểu Hoa lập tức giằng tay anh ra. Anh vội giải thích: “Anh, anh sợ em buồn, cho nên…”

Kí ức đã qua tựa như từng thước phim quay chậm tái hiện trong đầu, cô là đứa trẻ nhà quê, nội mất rồi cô vào thành phố, tưởng rằng từ đó sẽ được sống chung với mẹ. Cô muốn thân thiết với mẹ, tiết kiệm tiền tiêu vặt mua ô mai cho mẹ, nhưng mẹ chỉ thích giật tóc cô, lúc nào cũng cấu véo cô. Lần đó cô bị bình thủy rơi làm bỏng nhưng mẹ không lo lắng dù chỉ một chút, còn hôm nay em trai bị ngã, mẹ lại vội vã ôm em.

Từ trước tới nay em trai không phải làm việc nhà, đồ ăn ngon lúc nào cũng dành cho em trai, em trai vừa khóc là cô lại bị nhéo, cô cứ tưởng mẹ nghiêm khắc với mình như thế vì muốn tốt cho mình nên chưa bao giờ nghe lời người ngoài nói. Nhưng giờ cô hiểu rồi, không phải vậy, mẹ không phải mẹ ruột của cô.

Ngày hôm đó Thẩm Hi Tri phảng phất như thấy được Tiểu Hoa quật cường trước đây, cô ngẩng đầu lên, nói: “Mấy người đều lừa tôi.”

Cô sợ ba mẹ không cần cô, nên dè dặt nịnh nọt tất cả mọi người, cam chịu cuộc sống bị chèn ép khổ cực, em trai được sinh ra, cô bảo vệ nâng niu nó hơn ai hết.

Nhưng đứa em này chỉ vì một cây kem đá liền bán đứng cô.

Vậy có ai yêu thương cô? Có ai trân trọng cô?

Thẩm Hi Tri trầm mặc, đúng thế, anh không nói cho cô biết, vì anh hi vọng cô mãi mãi không biết đến sự thật này. Biết rồi có ích gì đâu? Chẳng thay đổi được gì cả.

Nhưng anh quên mất một điều, anh không phải là cô, không hiểu được cảm giác của cô. Anh sai rồi.

***

Tiểu Hoa đi về, không quay đầu lại. Thẩm Hi Tri đứng đó nhìn theo bóng dáng cô, một lúc sau mới đuổi theo, nhưng chỉ đi sau lưng cô, sợ cô quay về lại bị đánh.

Tiểu Hoa không về nhà, mà lần đầu tiên đến công ty tìm Hứa Kiến Quốc. Hứa Kiến Quốc hỏi cô: “Sao lại đến đây? Em đâu?”

Tại sao lại hỏi em trai? Chẳng lẽ cô không thể đến tìm ba sao?

Tiểu Hoa níu vạt áo Hứa Kiến Quốc, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

Hứa Kiến Quốc khó hiểu: “Không phải ở nhà à?”

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt có vết đỏ do bị đánh, đôi mắt đỏ hoe, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

Hứa Kiến Quốc cảm giác được điều gì, hỏi: “Con biết rồi hả?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Dẫn con đi gặp mẹ, được không?”

Hứa Kiến Quốc xua tay: “Về nhà về nhà, bây giờ không rảnh lo cho con.”

Tiểu Hoa chợt hét lên: “Con muốn gặp mẹ! Hôm nay con nhất định phải gặp mẹ!”

Thẩm Hi Tri đứng cách đó không xa, thấy bàn tay Hứa Kiến Quốc giơ lên cao, nhưng cuối cùng không rơi xuống.

Sau đó Tiểu Hoa đi cùng Hứa Kiến Quốc, Thẩm Hi Tri không cách nào đi theo được, đành phải về nhà trước. Anh vừa mở cửa, thấy nhà đối diện có một con khỉ bẩn chui ra, Hứa Đống ôm chân anh hít hít mũi, nói: “Anh hai chơi với em đi.”

Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống đi vào, dùng một viên chocolate liền biết chuyện xảy ra.

Sau đó chocolate trong tay Hứa Đống chưa kịp ăn đã bị anh hai lấy lại, anh hai chỉ vào tường nói: “Em ra góc đó đứng phạt, anh chưa đồng ý thì không được nhúc nhích.”

Hứa Đống rưng rưng nước mắt: “Tại sao ạ?”

Thẩm Hi Tri trầm mặt: “Sau này em sẽ biết tại sao.”

Bé con ngoan ngoãn đứng trong góc nhà, mới một lát cậu đã ngã trái ngã phải, cậu len lén nhìn anh hai, nhưng anh hai không nhìn cậu, thật hung dữ.