Chương 3: Bạc Thanh triều thì ra không khó kiếm
Đông lão hán nhìn Đông Phúc đi vào, mình còn lo lắng gì nữa, xem ra nữ nhi Sở Sở này là một phúc tinh a, đây cũng không phải đồ mới mẻ gì, thế nhưng vào mắt đại quản gia – luôn luôn mắt cao hơn đầu. Không nói Đông lão hán âm thầm kinh ngạc, còn có Đông Phúc bưng hai chậu thủy tiên này đi vào phòng khách mà lòng vui mừng khấp khởi không thôi. Thấy Tứ a ca cùng nhị lão gia nhà mình đang nói chuyện, tươi cười kêu gã sai vặt đem thủy tiên đặt ở trên bàn con, cúi chào nói:“Bẩm lão gia, Đông lão đầu trồng rau đưa hiếu kính cuối năm tới, nô tài nhìn cái này mới mẻ thì mang cho ngài xem. Ngài cùng Tứ a ca cũng nhìn một chút.”
Vừa nói vừa lệnh gã sai vặt từ từ mở vải bông ra, mở từng tầng vải bông, hai bồn thủy tiên tư thái uyển chuyển dáng đẹp liền lộ ra, mùi thơm thanh thúy, phía trên rất nhiều đóa hoa đang hé nở, năm sáu cánh hoa màu trắng sữa, chính giữa là cánh hoa vàng tròn xoe, tâm là nhụy hoa thấm đẫm phấn mịn vàng nhạt, rễ hoa ở trong chậu sứ thanh hoa tinh xảo, rễ phiêu ở trong nước trong, không thấy một chút bụi bặm, toàn thân cũng không tươi chói mắt, nhưng lúc nào cũng phảng phất mùi thơm ngát lại thấm vào ruột gan.
Tứ a ca thấy hai chậu thủy tiên này xác thực không giống vật phàm, chậu hoa càng thêm tinh xảo mà đẹp đẽ, nhìn kỹ phía dưới, không phải là đồ sứ gì hiếm có, chỉ là chút sứ thô của dân thường đốt, nhưng lại thắng ở mới mẻ, diệu kỳ, trên bồn chỉ là tranh thuỷ mặc họa mai lan, trên mỗi bồn đối ứng đề đôi câu thơ, một chậu là:
“Lạc Phổ Lăng Ba nữ, đón gió đông mà nở.”
Một cái khác đề là “Mỗi hoa đều như chén nhỏ, cây như ngọc” hiển nhiên là một bài thơ đã tách ra, gồm bốn câu thơ. Nhìn tứ quân tử mai lan trúc cúc này, cũng chỉ mới có mai lan, nhất thời hiểu là còn có hai bồn hoa ứng hai câu thơ nữa, ý câu thơ này viết không tầm thường, thật là mình chưa từng học qua, rất có phong vận của thủy tiên, làm người ta không tự chủ được muốn thưởng thức toàn bộ thơ tả cảnh.
Mỉm cười nhìn Đông Phúc một cái, nói:
“Còn có hai bồn nữa cũng trình lên đi”
Đông Phúc sửng sốt vội nói: “Bẩm Tứ gia chỉ có hai bồn này thôi”
Đông lão gia quan sát Tứ a ca chốc lát, thấy hắn mặc dù không lộ vẻ mặt gì, nhưng trong mắt toát ra ý thưởng thức mỉm cười rất rõ ràng, âm thầm suy nghĩ vị hoàng a ca này, quả là nhân vật khó đoán, mặc dù mới 26 tuổi, tâm tính lại cực kỳ khó nắm bắt, không dễ dàng lộ hỉ ái ố. Hôm nay ngược lại hướng về phía hai bồn hoa hiện ra vẻ mặt hiếm có này, đúng là ngàn năm khó gặp, không bằng đưa cho hắn là xong. Nhìn lướt qua thủy tiên trên bàn con, xác thực không giống với trong phủ, xinh đẹp hiếm thấy, cũng không biết Đông lão đầu tìm ở đâu, đợi kêu đi vào hỏi một chút, nếu thật có hai bồn khác, liền đều lấy hết tặng cho Tứ a ca chẳng phải rất tốt sao, nghĩ đến chỗ tốt này, mỉm cười phân phó Đông Phúc đi ra ngoài truyền người vào.
֍֍֍
Lại nói lúc này Đông lão hán đang chờ hồi lâu, thấy Đông Phúc vội vã chạy ra ngoài, cười nói với ông:
“Lão Đông đầu ngươi hôm nay thật có phúc, thế nhưng lại vào mắt Tứ gia chúng ta, giờ muốn truyền ngươi đi vào, đợi một lát lấy phần thưởng, cũng đừng quên ta, mau mau theo ta vào đây đi.”
Đông lão hán vừa đáp ứng vừa bước vào Đông phủ, tuy nói thường xuyên đến, nhưng chân chính đi vào chính đường trong phủ thì là lần đầu, cũng không dám nhìn chung quanh, cúi đầu theo sau Đông Phúc, không lâu lắm đi tới một viện rất trang nhã, rộng rãi, xuyên qua hành lang bên cạnh, lúc này mới đến mái hiên bên ngoài phòng khách. Đông Phúc lệnh ông chờ đợi, mình đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau bên trong gọi truyền, lúc này ông mới khom lưng đi vào.
Thấy hai bên ghế thái sư có hai người ngồi, phía tây là nhị lão gia ông nhận biết, phía đông là nam tử trẻ tuổi, thường phục màu xanh, uy nghiêm lạnh lùng, phía sau đứng thẳng một người hầu mặt trắng không râu, nhất thời hiểu, vậy đại khái đây chính là Tứ a ca của đương kim Khang Hi gia.
Ghế thái sư
Vội đi về phía trước mấy bước, té quỵ xuống đất nói:
” Tứ a ca cát tường, Nhị lão gia an khang.”
Tứ a ca hơi giơ tay lên, Đông lão hán lúc này mới đứng lên, cúi đầu xuống không dám vô lễ. Đông lão gia cười nói:
“Lão Đông đầu có mấy ngày không thấy, khí sắc ngươi càng ngày càng tốt, kêu ngươi đi vào cũng không có phân phó khác, chính là hỏi ngươi một chút, hai chậu thủy tiên này rất đẹp, từ đâu có được, nói chỗ đi, ta sai Đông Phúc cũng đi đặt mua thêm, lễ mừng năm mới cũng thêm chút hỉ khí.”
Đông lão hán run run rẩy rẩy nói:
“Không dối gạt nhị lão gia, đây là khuê nữ nhà nô tài nghịch ngợm, nhờ Ô Trát Kéo ở thôn trang phía tây đốt mấy bồn thô, nô tài nhìn thấy đẹp nên mới lấy ra hiếu kính .”
Đông nhị lão gia nghe tới đây cười ha hả nói:
“Lão nô này chớ có lừa gạt chủ tử, người nào không biết ngươi tuyệt hậu không có nam nữ, lại nói khuê nữ, thật sự buồn cười, “
Đông lão hán vội nói: “Nhị lão gia không biết, chỉ vì một tháng trước phu thê lão nô, ở hồ bên cạnh cứu được một cô nương không cha không mẹ. Cô nương kia tỉnh lại cũng không nhớ thân thế của mình, chỉ nhớ rõ tên cùng phụ mẫu đều mất, vợ chồng lão nô thương nàng không chỗ nương tựa, vui vẻ nhận làm khuê nữ, cũng mong sau này trăm tuổi có một người cúng viếng, đã báo hộ tịch, vốn định hôm nay báo cho Đông quản gia.”
Nhị lão gia nghe được điểm này gật đầu nói:
“Ngươi thật có phúc, nhìn cái này là biết nha đầu này cơ trí, ngày mai mang đến, nếu nhìn tề chỉnh, vào phủ làm đại nha đầu cũng là phần số của ngươi rồi.”
Đông lão hán len lén toát mồ hôi, thầm nghĩ mặc dù tiếp xúc chỉ hơn một tháng, nhưng tính tình Sở Sở nhà mình bao nhiêu cũng có thể nhìn ra một hai, không phải là người chịu làm nô, lại nói trong đại trạch môn này chuyện xấu xa từ trước đến giờ không nói hết, phải trốn xa chút mới bình an vui sướиɠ. Nghĩ đến chỗ này vội nói:
“Hồi nhị lão gia, ngài cất nhắc con bé là thiên đại tạo hóa của con bé, nhưng nha đầu kia dáng dấp rất là bình thường, trừ nhận biết mấy cái chữ, thì không có gì hơn, ngay cả nha đầu nhóm lửa trong phủ, nhìn cũng tề chỉnh hơn con bé, con bé cũng chỉ là nha đầu nông thôn không thể lên mặt bàn thôi.”
Lúc này Tứ a ca nói:
“Câu thơ trên bồn này là nha đầu nông thôn kia nghĩ ra được, thật là người hiểu biết chữ nghĩa, trong nhà của ngươi còn có hai bồn phải không?”
Đông lão hán nói: “Thưa vâng, Tứ gia sao liền biết được trong nhà lão nô còn nữa vậy?”
Tứ a ca khẽ mỉm cười nói:
“Câu thơ trên bồn này chỉ có hai câu, hai câu còn lại nhất định là ở trên hai bồn khác, điều này cũng không khó đoán.”
Đông Nhị lão gia nói: “Ta nói lão Đông đầu, nha đầu kia ngươi không bỏ được coi như xong, hai chậu thủy tiên khác sáng mai đều đưa đến trong phủ Tứ gia, tất nhiên ngươi phải hiếu kính chủ tử rồi, theo như kiểu dáng hôm nay ngươi đưa tới, đặt mua 50 bồn nữa trước năm mới đưa tới, yên tâm không lấy trắng của ngươi, cũng theo như lệ mừng năm mới trong phủ cho ngươi, để cho ngươi dư dả chút, cho nha đầu kia nhà ngươi thêm chút đồ cưới.”
Đông lão hán vui mừng quá đỗi dập đầu tạ ơn, theo Đông Phúc lui ra ngoài.
Tới bên ngoài cửa nách, kéo lấy Đông Phúc lấy ra một hà bao kín đáo đưa cho hắn nói:
“Đại quản gia cực khổ, nhờ có ngài, lão hán mới có cái tiện nghi này, ngài chớ chê ít, năm trước khẳng định còn có hiếu kính.”
Đông Phúc đếm có hai mươi lượng, mỉm cười thu vào trong lòng cười nói:
“Lão là một người thành thật, thủy tiên kia cũng mới lạ, vừa vào tới mắt Tứ a ca, nhìn bề ngoài cũng cần phải trị giá chút bạc.” Vừa nói từ tay áo lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng quăng cho Đông lão hán: “Đây là lão gia đáp ứng ngươi tiền đặt cọc, mắt thấy sắp hai mươi tháng chạp rồi, ngươi cũng nhanh nhẹn một chút, 50 chậu thủy tiên kia nhanh chóng đặt mua, nếu mà trễ chuyện đón năm mới trong phủ, ngươi chỉ có nước ăn tội không dậy nổi.”
Đông lão hán nhận lấy ngân phiếu, đem bên trong kín đáo đưa cho Đông Phúc, lúc này Đông Phúc ngược lại không có nhận vẫy vẫy tay áo cười nói:
“Lão quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, đây là tạo hóa nha đầu nhà ngươi, hôm nay không cần ngươi hiếu kính, làm xong chính là cám ơn ta rồi.”
Đông lão hán lúc này mới thiên ân vạn tạ cáo từ, dọc theo đường đi thầm nghĩ 50 bồn chính là năm trăm lượng a, mình đưa một năm đồ ăn cộng thêm tiền thưởng một năm, cũng chỉ chừng năm mươi lượng, giảm đi tiền cảm tạ còn dư lại vào trong tay một năm ước chừng chỉ có hai mươi lượng. Sở Sở mân mê mấy chậu thủy tiên này, chính là mấy trăm lượng, mình tới già nhặt được khuê nữ này quả thực là tài thần a.
Huống chi nha đầu này cơ trí lại hiếu thuận, trong đầu đầy mưu ma chước quỷ nhìn liền vui vẻ, con bé này nhất định là Phật tổ thương tiếc hai lão không chỗ nương tựa, nên tặng Sở Sở làm khuê nữ của mình. Nghĩ đi nghĩ lại bất giác đọc mấy trăm tiếng a di đà Phật, chợt nhớ tới chuyện Sở Sở giao phó cho mình, mỉm cười lại đi vòng qua tập thị mua chút ty tuyến màu sắc rực rỡ, cao hứng về nhà.
Lúc này Sở Sở cùng Đông đại nương đang ở nhà trong chờ Đông lão hán, cả hai đều ở trong phòng của ông bà, trong tay Đông đại nương đang làm giày vải bông cho Sở Sở, cành hoa sen thêu trên mặt gấm căn bản đã thành hình, chỉ chờ vá đáy giày vào là xong, Đông đại nương cầm đáy giày lên nhiều lần, không khỏi cười mà nói:
“Nha đầu con mặc dù không biết làm nữ công, nhưng rất thông minh, nhìn kiểu dáng giày vải bông này, chính là tất cả phúc tấn cách cách các phủ chỉ sợ cũng không có dùng qua, nhìn vừa đẹp mắt vừa ấm áp.”
Sở Sở cũng tiến lên trước quan sát chốc lát, nhìn so với giày tuyết ở hiện đại căn bản không sai biệt lắm, đáy màu đen hợp với bề mặt thanh hoa, cũng có chút phong tình dân tộc, thầm nghĩ:
‘Cái này thì có cái gì ly kỳ, ở hiện đại năm nay đầy đường đều là loại giày vải bông này, vừa mềm mại lại thoải mái, ở nơi này lại là vật mới mẻ, nếu không nói cũng nguyện ý xuyên qua, không để ý là có thể tạo ra cái phát minh mới.’
Nghĩ đến chỗ này, cười hắc hắc, liếc thấy nồi thịt xương hầm trên chậu than bên chân, mùi thịt nồng đậm nhẹ nhàng tỏa ra, vui vẻ cầm nắp nồi lên, bỏ vào một chút đậu cô-ve cùng cà tím quấy mấy cái, lại đậy nắp lại lần nữa, vừa coi chừng lửa vừa nhìn món ăn. Đông đại nương xem sắc trời bên ngoài một chút nói:
“A mã con đi thời gian cũng không ngắn, thường ngày lúc này nên sớm đến nhà, hôm nay thế nào còn chưa có trở lại?”
Đang nói thì nghe thấy bên ngoài sân có âm thanh dừng xe truyền đến, chỉ chốc lát sau cửa viện liền bị đẩy ra, hai mẫu tử Sở Sở vội vàng đi ra ngoài đón. Sắc mặt Đông lão hán vui mừng đến trước nhà, Sở Sở tiến lên giúp đỡ tháo xuống túi đồ trên đầu vai a mã, một nhà ba người đi vào trong đông ốc, Sở Sở đỡ a mã ngồi ở trên giường gạch, động thủ cởi giày bông vải đã thấm ướt cho a mã, thả vào bên cạnh chậu than, Đông đại nương cầm lấy một áo bông hơi cũ cho Đông lão hán bao lấy chân, lại đem một ly trà gừng còn nóng đưa cho lão hán mới nói:
“Hôm nay sao trễ vậy, trên đường bị trì hoãn sao?”
Đông lão hán cười ha hả chỉ vào Sở Sở nói:
“Trì hoãn ở nơi đó, là hai bồn hoa nha đầu này nghịch ngợm, được Tứ gia thích, nhị lão gia liền đặt mua thủy tiên dùng trong lễ mừng năm mới trong phủ thưởng cho ta, một chậu mười lượng bạc muốn 50 bồn lận.”
Sở Sở nghe được chuyện này thì mừng rỡ hỏi: “Lúc nào đưa đi?”
Đông lão hán thở dài nói: “Nhưng mà, chính là thời gian gấp gáp chút, mười ngày nữa sẽ phải đưa sang, nha đầu con xem có thể hoàn thành sao?”
Sở Sở suy nghĩ một chút, đáy bồn ngược lại dễ dàng, làm xong hình dáng, là Ô đại thúc có thể đốt xong, nhiều lắm là ba ngày cũng đủ rồi, phiền toái là thời gian gọt củ thủy tiên lâu chút, nếu là giống như hiện đại tìm vài trợ thủ tạm thời, mình dạy bọn họ một ngày cũng liền không sai biệt lắm, đến lúc đó cho nhiều chút tiền, khi động thủ mình chỉ điểm điểm quan trọng, chẳng phải tất cả đều vui vẻ.
Nghĩ tới vui vẻ cùng a mã ngạch nương thương lượng một chút, a mã cười nói:
“Đây cũng là chủ ý rất tốt, bên ngoài thôn trang ở phần lớn là tá điền Đông phủ, vào mùa đông mấy nhà kia cũng không phải nhàn rỗi, tìm mấy người khéo tay đàng hoàng, vừa dạy thủ nghệ vừa cho tiền bạc, vậy còn không được sao, chỉ là tay nghề này của nha đầu nhà ta nếu là truyền ra ngoài, về sau không còn công việc này để làm rồi, a mã ngạch nương thì không có gì, những năm này để dành hậu sự cũng không xê xích gì nhiều, chính là thấy nha đầu con một mảng tâm lớn, sợ rằng không muốn chỉ có như vậy thôi.”
Sở Sở nháy mắt mấy cái cười nói:
“A mã không cần phải lo lắng, chuyện này cũng chỉ được lợi một quý này thôi, nội hành vừa nhìn sẽ biết, nào tính là nghề nghiệp lâu dài, hơn nữa mấy bồn này được tâm phía trên, cũng không phải là nhìn trúng hoa nhiều mới lạ, nói một cách thẳng thừng là do đáy bồn cùng mấy câu thơ kia mới đáng tiền.”