Đường Ai Nấy Bước

Chương 10

Kiều Quan Chiêu lại ném vỡ điện thoại, lần này không chỉ màn hình mà cả thân máy cũng vỡ thành hai nửa.

Lục Hổ Sinh liếc nhìn sắc mặt Kiều Quan Chiêu, không dám thở mạnh.

Từ sau khi chia tay với Sở Mộ, anh Kiều nhà gã cứ như một quả pháo, chỉ cần chạm nhẹ một cái là bùng nổ. Dù rằng bản thân gã ta cũng không phải là người dễ tính, nhưng cũng không đến nỗi tệ thế này.

“Anh Kiều, đổi điện thoại mới nhé.” Lục Hổ Sinh kiếm chuyện để nói.

“Ừm.” Kiều Quan Chiêu mở một chai rượu, đưa cho Lục Hổ Sinh: “Uống đi.”

Mới giữa ban ngày, Lục Hổ Sinh thật sự không muốn uống, nhưng cảm giác áp bức toát ra từ Kiều Quan Chiêu khiến gã ta không thể từ chối. Gã ta uống một ngụm lớn, rồi nói: “Anh Kiều, anh cũng đừng buồn quá. Với điều kiện của anh, tìm một người để yêu chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Tuy tìm người hơn Sở Mộ thì không dễ, nhưng tìm người tương tự cũng không phải là không thể.”

“Ai nói tao buồn? Mắt nào của mày thấy tao buồn?”

Hai mắt chứ còn mắt nào nữa, Lục Hổ Sinh nghĩ thầm nhưng không dám nói: “Không buồn là tốt rồi. Dù sao thì tin tức anh với Sở Mộ chia tay đã ai ai cũng biết rồi. Anh phải tin tưởng bản thân, lúc anh và Sở Mộ còn bên nhau, người muốn tiếp cận anh đã xếp hàng nối đuôi nhau rồi. Giờ anh với Sở Mộ chia tay, người hâm mộ anh chắc chắn phải xếp dài quanh Trường Thành ấy chứ.”

“Cái gì mà ai ai cũng biết? Tin tức này là ai tung ra vậy, có phải mày nói không?”

“Tất nhiên là không phải em rồi!” Lục Hổ Sinh vội vàng phủ nhận: “Là Sở Mộ tự nói ra.”

Hôm qua, tại bữa tiệc của Trương Hành Phong, Trương Hành Phong đã hỏi Sở Mộ về Kiều Quan Chiêu, Sở Mộ cũng không giấu giếm gì mà thẳng thắn nói rằng hai người đã chia tay.

Trương Hành Phong đã theo đuổi Sở Mộ rất lâu nhưng vẫn không có cơ hội ra tay, giờ nghe tin này thì vui mừng khôn xiết. Thế là ngay lập tức tuyên bố với mọi người rằng Sở Mộ và Kiều Quan Chiêu đều đã quay lại tình trạng độc thân, còn cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật rằng, năm nay anh nhất định phải khiến Sở Mộ trở thành bạn trai của mình.

Kiều Quan Chiêu nghe Lục Hổ Sinh kể xong thì gân xanh trên trán nổi lên. Cái tên chết tiệt Trương Hành Phong này, dám công khai khiêu chiến với mình!

Hừ, để xem tôi đấm cậu nằm bẹp thế nào!

Kiều Quan Chiêu tìm đến Trương Hành Phong, nhưng nghe tin anh đang bị cảm, quản gia bảo là do ban đêm bị trúng gió lạnh, nên mới sốt cao cả đêm.

Rõ ràng bữa tiệc được tổ chức trong nhà, hệ thống sưởi ấm đầy đủ đến nỗi mặc áo ngắn tay đi chân trần cũng không lạnh, làm sao mà trúng gió được?

Kiều Quan Chiêu theo quản gia vào phòng của Trương Hành Phong, thấy anh đang yếu ớt nằm trên giường. Vừa nhìn thấy Kiều Quan Chiêu, Trương Hành Phong gắng gượng ngồi dậy, tỏ ra vẻ “tôi rất ổn”, nhưng quầng mắt thâm và gương mặt tái nhợt lại bán đứng anh.

Kiều Quan Chiêu áp trán mình lên trán Trương Hành Phong, nhướng mày: “Phải sốt đến 39 độ rồi chứ, bị gió độc ở đâu vậy?”

Trương Hành Phong trợn mắt lườm, chẳng thèm liếc Kiều Quan Chiêu lấy một cái: “Cậu nghĩ ở đâu?”

“Tôi làm sao biết được?”

“Hừ, hôm qua rõ ràng là tiệc của tôi, cậu dám ngang nhiên dẫn khách của tôi đi, tôi không thể lén đi theo nhìn sao?”

Kiều Quan Chiêu xem như đã hiểu ra, thì ra hôm qua Trương Hành Phong lén theo sau hắn và Sở Mộ, kết quả là chứng kiến cảnh hai người họ thân mật trong xe, buồn đến nỗi đứng ngoài gió lạnh suốt đêm.

“Cho nên đừng mơ tưởng đến Sở Mộ nữa.” Kiều Quan Chiêu nói với giọng đắc ý: “Cậu thấy đó, Sở Mộ vẫn thích tôi. Dù em ấy có nói là muốn chia tay, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến tôi. Nên chỉ cần tôi ngoắc tay là em ấy sẽ ngoan ngoãn quay về bên tôi thôi.”

“Hừ hừ.” Trương Hành Phong cười nhạt: “Cậu lầm rồi, chính vì chứng kiến cảnh các người sau khi chia tay vẫn như vậy, tôi càng quyết tâm theo đuổi Sở Mộ hơn. Một người con trai tốt như cậu ấy không nên phí thời gian cho loại tra nam như cậu.”

“Cậu bị bệnh à!” Kiều Quan Chiêu nhéo mạnh vào mặt Trương Hành Phong một cái.