“Tôi phải chia tay với anh." Sở Mộ chậm rãi nói: "A Chiêu, tôi biết thật ra anh không thích tôi. Nhưng vì không còn cách nào khác mới miễn cưỡng đồng ý ở bên tôi. Cho nên, bây giờ, khi tôi rời đi anh chưa quen và cảm thấy khó chịu. Nhưng sau một thời gian, anh sẽ quen với chuyện này thôi.”
"Tại sao anh lại không thích em chứ?"
"Nếu như anh thích tôi, thì anh đã không ở bên ngoài..." Sở Mộ nói đến đây thì cảm thấy mũi mình đau nhức, nên cậu không nói nữa.
Kiều Quang Chiêu cũng im lặng, rồi nổ máy lái xe rời đi.
Kiều Quang Chiêu nói muốn giam cầm Sở Mộ. Nhưng cuối cùng lại đi vòng vòng, rồi đưa Sở Mộ về nhà.
Sở Mộ không có quần để mặc, Kiều Quang Chiêu quấn cậu trong áo khoác, rồi ôm cậu vào lòng, ẵm cậu suốt đường về.
Đến cửa, Sở Mộ giãy giụa một chút, ra hiệu cho Kiều Quang Chiêu thả cậu xuống: "Cứ đưa tôi tới đây thôi là được rồi, cảm ơn."
"Sao em không mở cửa, mời anh vào ngồi một chút?"
“Nhà tôi bừa bộn lắm.”
Kiều Quang Chiêu ôm Sở Mộ không buông, dùng sức nói: "Được rồi, nếu em không mời anh vào, vậy thì anh sẽ để em ở đây, lột trần em, sau đó lấy chìa khóa của em."
“…Vậy, anh hãy vào nhà uống tách trà đi.”
Kiều Quang Chiêu hài lòng nói: "Ừm vậy cũng được."
Sở Mộ lấy chìa khóa mở cửa, Kiều Quang Chiêu ẵm cậu trở lại giường. Nhưng khi Sở Mộ còn chưa kịp nằm xuống giường, thì Kiều Quang Chiêu đã lật người cậu lại. Và ngay lúc Sở Mộ cho rằng Kiều Quang Chiêu còn muốn làm tiếp, thì cậu lại cố ý nhấc mông lên hợp tác, nhưng Kiều Quang Chiêu chỉ mở tay cậu ra, lấy chìa khóa.
Kiều Quang Chiêu vỗ nhẹ vào mông Sở Mộ: "Em đang làm gì vậy? Đi tắm đi, giờ cả người em hỗn loạn như vậy, nếu anh làm thêm vài trận nữa, thì chắc hẳn ngày mai em sẽ không thể xuống khỏi giường được."
Sở Mộ xấu hổ vùi đầu, ngơ ngác nói: “Anh lấy chìa khóa của tôi làm gì?”
"Làm một cái dự phòng." Kiều Quang Chiêu bĩu môi: "Đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh đến cả chìa khóa nhà em cũng không có. Em nói xem em có thật lòng với anh không."
Sở Mộ bị sốc khi bị Kiều Quang Chiêu phàn nàn trước: “Không phải lúc chúng ta mới hẹn hò, em hỏi anh có muốn chìa khóa dự phòng không, anh nói không muốn sao!”
"Thật sao? Không thể nào, anh nhớ rõ mà, này chắc chắn là do em nhớ lầm."
"..."
Kiều Quang Chiêu hoàn toàn không có ý định rời đi, sau khi tịch thu chìa khóa của Sở Mộ, hắn đi kiểm tra tủ quần áo của Sở Mộ. Sau một lúc lâu cũng không có bộ quần áo cỡ lớn nào khác. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lại đi vào phòng tắm, tiện tay cầm theo chiếc điện thoại di động của Sở Mộ.
Và suốt mười năm qua, mật khẩu mở điện thoại của Sở Mộ cũng luôn là sinh nhật của hắn. Kiều Quang Chiêu cảm thấy có chút vui vẻ, hắn mở điện thoại thành công và cũng không tìm ra được số điện thoại của người tình nào trong điện thoại như hắn đã tưởng tượng.
Tốt lắm, vẫn còn rất ngoan.
Kiều Quang Chiêu tùy ý kiểm tra điện thoại của Sở Mộ, rồi vừa tắm, hắn vừa ngâm nga một giai điệu, sau đó, hắn quay lại phòng ngủ thì thấy Sở Mộ đang nằm ngủ, lộ ra đôi chân dài trần trụi. Hắn đặt điện thoại lại lên bàn cạnh đầu giường, rồi đánh thức Sở Mộ, bảo cậu đi tắm, Sở Mộ ngơ ngác đi đến phòng tắm. Còn Kiều Quang Chiêu lại không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, cứ vậy lên giường của cậu nằm ngủ ngon lành và thậm chí hắn còn chiếm hết diện tích của chiếc giường và ngủ với tư thế hình chữ ‘đại’ quen thuộc của mình, không hề có ý nghĩ sẽ nhường chỗ cho Sở Mộ.