Đường Ai Nấy Bước

Chương 6

"Không, không tôi đùa, tôi không dám, tôi mà động vào chắc bị anh đánh chết mất."

Hai người lái xe đến biệt thự của Trương Hành Phong, lúc này hầu như tất cả mọi người cũng đã có mặt ở đó.

Và khi hai người vừa bước vào phòng đã có rất nhiều người tươi cười hớn hở đi tới, bưng rượu mời bọn họ uống ba ly rượu coi như trừng phạt. Kiều Quang Chiêu không thèm nhìn tới người đó, nên cuối cùng Lục Hổ Sinh đành phải thay hắn nhận lấy ly rượu và uống nó.

Kiều Quang Chiêu nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở Mộ đang ngồi ở trong góc.

Sở Mộ mặc một bộ vest chỉnh tề, đứng thẳng, giống như một anh chàng đẹp trai bước ra từ truyện tranh. Trương Hành Phong, nhân vật chính của bữa tiệc, bước tới và trò chuyện vài lời với cậu. Sở Mộ lộ ra nụ cười, giống như những bông hoa nở rộ trên cánh đồng mùa xuân, khiến mọi người cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trương Hành Phong mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Mộ hồi lâu, và không thể nào hồi phục lại được tinh thần.

Trong lòng Kiều Quang Chiêu tức giận, hắn đi thẳng đến trước mặt hai người, dùng sức chen vào giữa Trương Hành Phong và Sở Mộ, trên mặt lộ ra nụ cười toả nắng nói: “ Hành Phong, đã lâu không gặp.”

"Ồ, đây không phải là Quang Chiêu sao? Hơn một tháng không gặp, thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cậu có chuyện gì không tốt sao?"

"Cậu không cần lo, tôi vẫn ổn." Sau đó Kiều Quang Chiêu chặn Sở Mộ ở phía sau mình, nói: "Tôi có chuyện cần nói riêng với Tiểu Mộ, lát nữa sẽ tìm cậu sau."

Kiều Quang Chiêu nói xong thì nắm lấy cổ tay Sở Mộ, sải bước rời đi. Sở Mộ bị kéo mạnh đến cả người lảo đảo, ly rượu trong tay cũng suýt chút nữa đổ ra ngoài, cậu cười cười nói xin lỗi với Trương Hành Phong, nhưng vừa xoay đầu đã nhăn chặt mày, bất đắc dĩ bị Kiều Quang Chiêu lôi đi.

Sau khi loạng choạng bước ra khỏi biệt thự của Trương Hành Phong, Kiều Quang Chiêu đã kéo Sở Mộ vào xe, thắt dây an toàn rồi khóa cửa xe và cửa sổ lại.

Thế là hai người ngồi yên lặng trong xe, anh không nhìn em, em cũng không nhìn anh. Bầu không khí ngượng ngùng đến mức khó thở.

Kiều Quang Chiêu lén nhìn Sở Mộ, thấy cậu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp.

Hắn âm thầm nuốt nước bọt, nhớ lại lúc làʍ t̠ìиɦ, hắn rất thích cắn vào cổ cậu, vì đó là nơi nhạy cảm nhất của Sở Mộ. Chỉ cần thổi vào là cậu sẽ mất hết sức lực, khiến cậu mềm mại dựa vào trong vòng tay của hắn.

Kiều Quang Chiêu có chút nóng nảy.

"A Chiêu, anh muốn nói gì với tôi?"

Ngay lúc Sở Mộ quay người lại, Kiều Quang Chiêu đã ôm lấy vai cậu, dựa chắc vào tựa lưng ghế phụ, sau đó môi hắn ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc lập tức quét qua cơ thể cậu.

Kiều Quang Chiêu dễ dàng tách mở môi Sở Mộ ra, đưa lưỡi vào trong miệng cậu, tùy tiện liếʍ mυ'ŧ và vì hai người quen thuộc với cơ thể của nhau, nên chỉ cần chạm vào cũng có thể hiểu được nhu cầu của nhau. Sở Mộ không muốn đáp lại, nhưng bản năng của cơ thể đã khiến cậu và Kiều Quang Chiêu cùng đắm chìm trong hoan lạc.