Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 2

Bàn tay Hứa Nguyện đặt lên cửa, tiếng hít thở dường như ngừng lại trong giây lát, con mèo nhỏ xinh nằm trên vai hắn vô thức duỗi móng vuốt ra, đôi mắt như thủy tinh nhìn chằm chằm vào khe hở của cánh cửa đang mở.

Bụi bặm giữa các khe hở nhẹ rơi xuống, khi cánh cửa được đẩy ra, ánh nến xuyên vào lớp lông giữa hai chân giống như cây cột của con quái thú khổng lồ sau cánh cửa, bộ lông mượt mà, từng gốc lông rõ ràng, l*иg ngực vô cùng hùng tráng, cao to, nhưng miếng đệm chân đặt trên mặt đất lại rất lớn, không có gì kinh ngạc khi nhấc chân lên, nó có thể hất văng người, đôi mắt to như tách trà cảnh giác nhìn qua, trong đó lóe lên tia sáng hung mãnh, răng nanh nhe ra, thân thể đã đứng dậy.

Lông toàn thân mèo nhỏ xinh xắn đột nhiên dựng đứng, đôi tai cụp xuống che lấp lỗ tai, nó sắp chết, sắp chết, sắp chết! Một con chó khổng lồ như vậy, chắc chắn hiện tại ký chủ không thể xử lý được.

Nhưng đúng lúc này, sợi dây thừng trong tay hắn bay ra, tròng vào cái miệng con chó khổng lồ, lập tức siết chặt lại.

Con chó khổng lồ vùng vẫy cùng run rẫy trong vô thức, cố gắng vứt bỏ sợi dây phiền toái và cắn chết “con bọ nhỏ” lớn mật làm liều trước mặt, tuy nhiên, lông trên người nó đau nhức, cánh tay mảnh khảnh của con người từ sau đầu thò ra, quấn lấy nó mấy vòng.

Trong ý niệm theo bản năng của nó muốn ném “con sâu bọ” xuống dưới, nhưng thời điểm khi nó ngã xuống đất, hai chân trước và hai chân sau bị thứ gì đó ép vào nhau và siết chặt, nhất thời nó không thể đứng dậy được!

Con chó khổng lồ nhe răng nanh, cố gắng vùng vẫy thân thể một cách vô ích và ngu ngốc để thoát khỏi sợi dây, nhưng lại ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng sợi dây trên người nó càng lúc càng siết chặt hơn khi nó giãy giụa, chắc chắn con người độc ác đã sử dụng phép thuật, nếu không con chó khổng lồ canh gác sẽ không có khả năng bị con người trói thành như vậy.

[Ký chủ thật lợi hại!] Con mèo nhỏ xinh xắn nhìn con vật khổng lồ đang giãy giụa trên mặt đất, lông dựng đứng trên người nó từ từ xẹp xuống lại.

[Thời gian sẽ ngưng lại trong một khắc ngắn ngủi khi cánh cửa được mở ra.] Hứa Nguyện bước qua miếng đệm chân nằm trên mặt đất, đi về phía cái rương đặt giữa phòng dưới ánh nhìn chằm chằm của đôi mắt to bằng chiếc tách trà đó, rút

con dao găm từ thắt lưng ra và nhẹ nhàng mở nắp rương.

Người lính cần có thời gian để bế con chó lên chiếc tạp dề màu xanh, thời gian phản ứng trong khoảnh khắc trì trệ đó chính là chìa khóa giúp hắn có thể trói được con chó khổng lồ nếu hắn chọn đối đầu trực diện với kẻ địch, ít nhất một chết một bị thương.

Mặc dù loài chó này ăn thịt người nhưng con người vẫn xâm chiếm lãnh thổ của nó và muốn lấy đi tài sản mà nó bảo vệ.

Dưới ánh nến, vô số đồng xu được chất đống trong đó nếu lấy đi hết thì đó sẽ là một gia tài không nhỏ.

[Ký chủ, đồng tiền vàng đang ở cánh cửa thứ ba.] Con mèo nhỏ nằm trên vai nhắc nhở.

Đến đây tất nhiên phải lấy thứ có giá trị nhất.

[Không thể lấy hết được.] Hứa Nguyện cởi túi tiền rỗng ra khỏi thắt lưng và bỏ đồng tiền vàng vào đó.

Con chó khổng lồ bên cạnh đang theo dõi sát sao bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, nhưng nó phát ra một âm thanh ậm ừ vì vô lực.

Con mèo nhỏ nằm trên vai, quay lại nhìn con chó đang chật vật, khẽ vẫy đuôi và nói: [Phú quý trong hung hiểm.]

[Điều quan trọng là phải biết sức mình.] Hứa Nguyện nhét đầy túi tiền và buộc quanh eo, chiếc thắt lưng lập tức chùm xuống, cơ hồ chùm xuống tới đầu gối hắn.

Hắn chằn thắt lưng, cởi túi đựng tiền, lấy ra một ít đồng tiền cho vào mũ trùm đầu sau áo khoác, rồi lấy ra một ít đổ vào ủng, ngay lập tức, túi tiền đã xẹp hơn một nửa, khi đeo vào lại thắt, nó vẫn chùm xuống nhưng không tới nỗi nào.

[Sẽ thật tuyệt nếu ta có thể chạm vào đồ vật trong thế giới này.] Con mèo nhỏ có chút buồn chán.

Thống Tử không thể chủ động chạm vào một số vật phẩm trong thế giới nhỏ này, nó thậm chí không thể nhặt được một đồng tiền vàng cho ký chủ, chỉ có thể nhìn đống đồng tiền vàng bị bỏ lại ở đây mốc meo.

[Không sao đâu, sẽ có bánh mì và sữa.] Hứa Nguyện đóng rương lại, đưa tay chạm vào khối cơ thể mềm mại trên vai hắn, đôi tai đầy lông cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

[Đúng vậy, ký chủ là tốt nhất!] Con mèo nhỏ nhẹ nhàng khen ngợi, chỉ có mấy đồng tiền vàng mà thôi.

Hứa Nguyện quay lại nhìn con chó khổng lồ đã giãy giụa hồi lâu nhưng có chút im lặng, khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt to bằng tách trà lập tức trở nên dữ tợn, thân hình to lớn vặn vẹo, bụi đất lập tức bay lên, mọi cử động đều như đang nguyền rủa hắn, một con người hèn hạ, đáng khinh.

Nhưng trong đôi mắt to bằng tách trà đó, bóng người đứng gần chiếc rương đang dần phóng to, hắn chậm rãi tiến lại gần ... Đây là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Đây là lời tuyên chiến phô trương của con người này!

Thân thể của con chó khổng lồ càng vùng vẫy dữ dội hơn, nhưng không thể thoát ra được, nó chỉ có thể nhìn "con bọ nhỏ" trước mặt đưa tay về phía nó, nó nhìn hắn với đôi mắt đầy hung hãn,...

Lòng bàn tay đặt lên bộ lông, hắn từ từ vuốt ve hai lần, mang lại cảm giác vô cùng thoải mái.

Đôi mắt to bằng tách trà từ từ mở to, phản chiếu đôi môi hơi cong, đôi mắt màu vàng hổ phách của người đàn ông, cảm xúc trong đó dịu dàng hơn cả cơn gió nhẹ thổi qua hành lang, rõ ràng không có mùi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngón tay luồn qua lớp lông cũng rất ấm áp, đây là cảm giác nó chưa từng có trước đây.

Giọng nói của hắn cũng rất nhẹ nhàng, nhịp nhàng và bình yên mà chưa có một người nào từng đến đây có được, khiến nó gần như có thể an tâm ngủ, hắn nói: “Cảm ơn ngươi.”

[Ký chủ, ta nghĩ nó có thể sẽ giận dữ nếu ngươi cảm ơn nó.] Con mèo nhỏ xinh xắn nói.

Nếu có người đột nhập vào nhà nó, trói nó lại, lấy đi thức ăn cho mèo và nói lời cảm ơn, nó chắc chắn sẽ cào nát mặt người đó ra như hoa!

[Không, đó không phải là một con mèo.] Hứa Nguyện rút tay lại, đi về phía cửa, đóng cửa lại với đôi mắt ươt ướt rồi đi về phía lối ra.

[Ta có cảm giác như ký chủ đang mắng ta.] Con mèo nhỏ cố gắng tìm ra logic.

[Đây là một lời khen tặng.] Hứa Nguyện mỉm cười.