Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 1: Hộp bật lửa (1)

Nắng sớm mang theo cái mát của màn đêm, dù chiếu lên người cũng không nóng lắm, ánh sáng xuyên qua sương trên lá cỏ, khúc xạ những đốm sáng li ti, xanh như đèn huỳnh quang, hơi nước vẫn chưa tan, con bướm vừa mới thức giấc đã thong thả đậu trên những nụ hoa hé nở, cành hoa khẽ run lên, những giọt sương rơi trên đôi bốt da đã giẫm một nửa chân lên cỏ, để lại vết ướt rất rõ ràng.

Con bướm sợ hãi bay đi, suýt tông vào vành mũ của người đó, người đó đứng không nhúc nhích, chỉ nhìn con bướm có phần hoảng sợ bay ra khỏi cái bóng nhỏ này, giống như một thiên thần nhỏ tắm trong ánh sáng màu cam rồi biến mất.

Vành mũ được nâng nhẹ, ánh nắng chiếu xuyên qua đôi mắt màu hổ phách của người vừa tới, phản chiếu hơi ấm ấm áp trong suốt, rồi lan tỏa vào khu rừng sâu im ắng.

Con đường bị cỏ bao phủ, ánh nắng chỉ có thể rải rác trong đó, những rễ cây vặn vẹo quấn quanh những thân cây khổng lồ nằm sâu trong rừng rậm, giống như những con trăn khổng lồ dùng hết sức siết chặt, vặn vẹo, cố gắng bóp cổ chúng, cành lá xum xuê, ngay cả ánh nắng cũng không thể xua tan được cảm giác lạnh thấu xương.

Trong không khí thoang thoảng mùi cá tanh, không có tiếng chim hót, người đó đứng yên, hơi ngẩng đầu lên, ngay cả tiếng bước chân yên tĩnh duy nhất cũng biến mất.

Những bộ xương không có hình dáng nằm trên mặt đất tạo thành một bức tranh thu nhỏ trong đôi mắt trong veo đó, không hề có nỗi buồn hay niềm vui mà chỉ có một cảm giác dịu dàng kỳ lạ.

Con mèo trắng tinh, bộ lông mềm mại nằm trên người đó, vào lúc này mới lên tiếng: [Ký chủ, đã có người đến đây.]

Giọng nói của nó rất rõ ràng, nhưng dường như không vang vọng trong không gian này, làm chấn động từng ngọn cỏ ở đây.

[Đó là mụ phù thủy đã cho binh lính tới đây.] Hứa Nguyện thu hồi ánh mắt khỏi thi thể và nhìn lên cái cây khổng lồ trước mặt.

Già nua, đáng sợ, người bình thường cho dù tìm được, cũng sẽ không dễ dàng tới gần, trên bộ rễ xương xẩu của cái cây khổng lồ, vẫn còn dấu vết leo trèo và ma sát mờ nhạt ở đế giày.

Người lính đến đây vì được mụ phù thủy giao phó việc giúp bà lấy hộp bật lửa từ giếng sâu bên trong cây đại thụ và đồng thời nhận được một khoản tiền tài.

Nhưng hắn ta không hỏi mụ phù thủy về mục đích của hộp bật lửa nên đã gϊếŧ bà ta.

Mục đích của Hứa Nguyện đến đây là thực hiện mong muốn của mình để ngăn cản người lính lấy hộp bật lửa là cách nhanh nhất nhưng hiện tại đối phương đã có được trước khi hắn đến.

[Ký chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?] Con mèo trắng gập đôi chân mềm mại của nó lại, cơ thể nhỏ nhắn vững chắc trên vai hắn, [Chúng ta có nên quay lại không?]

[Dĩ nhiên là không.] Hứa Nguyện mỉm cười.

[Ừm?] Con mèo nhỏ phát ra một âm thanh nghi hoặc.

Hứa Nguyện bám vào thân cây gồ ghề trước mặt, dùng ngón tay thon dài dùng sức, giẫm lên nơi còn dấu vết ban đầu rồi dễ dàng trèo lêи đỉиɦ thân cây khổng lồ.

Gió gào thét thổi qua, khe hở to lớn ẩn giấu trong thân cây có chút không đáy, thoang thoảng mùi rỉ sét ẩm ướt.

Hắn tháo sợi dây trừng treo ở thắt lưng, buộc nó vào một cành cây chắc chắn ở bên cạnh.

[Ký chủ, nếu không có chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh của phù thủy, con chó ba đầu đó rất nguy hiểm.] Con mèo nhỏ nhắc nhở.

Không ai biết mụ phù thủy đã dùng loại phép thuật nào lên chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh, mà có thể khiến con chó ba đầu ngồi trên tạp dề của bà một cách ngoan ngoãn, cũng giống như không ai biết người lính đã bế con chó có đôi mắt to như những tòa tháp tròn bằng cách nào và đặt nó lên trên tạp dề.

Nếu hắn có thể trực tiếp bế lên, như vậy hắn không cần hộp bật lửa cũng có thể đủ đánh bại toàn bộ thế giới, cưới công chúa và trở thành quốc vương.

Có thể hắn chỉ nhét chiếc tạp dề dưới con chó, hoặc có thể niệm phép thuật mạnh mẽ lên chiếc tạp dề màu xanh, nhưng ký chủ không có chiếc tạp dề màu xanh cũng như không có phép thuật mạnh mẽ nào. Khi mới bước vào thế giới nhỏ bé này, ký chủ gần như là một người bình thường về mặt thể chất, muốn thi triển phép thuật cũng không có tài liệu, chứ đừng nói đến tiền... Đúng vậy, không có tiền thì đã là chuyện vô vọng rồi, ngay cả ký chủ cũng không ngoại lệ.

[Phú quý được tìm kiếm trong nguy hiểm.] Hứa Nguyện vừa thắt nút vừa cười, kiểm tra lại độ chắc chắn, sau đó luồn dây thừng qua đãi lưng thắt nút lại, lại theo dây thừng từng chút từng chút trượt xuống xuống giếng sâu bên trong.

[Ký chủ nói đúng.] Con mèo nhỏ bám vào vai hắn, cẩn thận nhìn xuống.

Thân thể từng chút một tiếp đất, ánh sáng từng chút một biến mất, cho đến khi đôi ủng da đáp xuống mặt đất có phần ẩm ướt cùng mùi rỉ sét xộc vào mũi, con mèo nhỏ dùng một chân trước đưa lên mũi mình che lại, lại dùng một chân trước khác che lại mũi Hứa Nguyện, không lo lắng bản thân sẽ bị té ngã: [Mùi ở đây tệ quá.]

Hứa Nguyện cởi bỏ sợi dây thừng quanh eo, nhìn vào không gian với hàng trăm ngọn nến ở hai bên hành lang rộng lớn, được chống đỡ bởi vô số cây cột tròn, lan tỏa sâu vào trong, ánh nến chiếu sáng lên các bức tường và những cây cột. Những cái đầu được chạm khắc phong phú để lại những sắc thái sáng tối khác nhau, sang trọng và đơn giản nhưng vẫn khó che giấu những vết đen còn sót lại trên tường, nó đã khô hẳn, không thu hút ruồi nhưng mùi hôi vẫn chưa bay hết, chỉ là...

[Mèo.] Hứa Nguyện mở miệng hít một hơi kêu.

[Cái gì?] Mèo nhỏ tích cực đáp lại, nhiệm vụ của Thống Tử là phục vụ ký chủ.

[Ta không thể thở được.] Hứa Nguyện chậm rãi thở ra một hơi bất đắc dĩ nói.

[À, ta xin lỗi!] Con mèo rút chân lại, thuận tiện che mặt ngoài của miếng đệm chân còn lại, [Nhưng mùi ở đây rất tệ.]

[Vẫn còn tốt.] Hứa Nguyện bình phục một chút hô hấp, bước sâu hơn vào hành lang, cởi một sợi dây khác ở thắt lưng.

Ký chủ nhất định phải có khả năng thích ứng tốt với thời đại này, mèo nhỏ nghĩ thầm trong lòng.

Tiếng bước chân kèm theo hơi thở đều đặn lan sâu vào hành lang, dừng trước một cánh cửa lớn có mái vòm nhọn, cánh cửa cao bằng hai hoặc ba người, những cây cột và mái vòm nhiều tầng trông vô cùng nặng nề, đây là lối vào đầu tiên, cũng là nơi có mùi nồng nặc nhất.