Đế Yến

Chương 9

Quyển 1 - Chương 7: So chiêu
Dịch giả: mạc trần & clarkdale

Ánh trăng chiếu xuống trong trẻo nhưng lạnh lùng, khắc nghiệt đầy cõi lòng. Tàng địa Cửu Hãm ra tay xuất thủ trước.

Tàng địa Cửu Hãm là cao thủ Đông Doanh, vượt biển đến Đại Minh. Vốn định bằng vào một thân bổn sự sẽ khai sáng gia tộc Tàng địa ở một phương trời mới.

Nhẫn Giả Đông Doanh lợi hại nhất không phải là Vũ Kỹ, mà là Nhẫn Giả chi thuật.

́i Ngũ Hành, Ám Khí, Độc Dược đều có thể nói là Lô Hỏa Thuần Thanh, phái Tàng địa chuyên sâu về Độc Dược. Trong ngũ hành thì có khả năng động thổ, Tàng địa Cửu Hãm được xem là cao thủ đương nhiên tinh thục võ công gia phái này. Bằng không thì gã cũng không chỉ có mấy tên thủ hạ, đã đột phá được mai phục mà Vệ Thiết Y bố trí.

Có thể ẩn nấp, Tàng địa Cửu Hãm có thể tự phụ với bất cứ Vũ Kỹ gì.

Gã giống như một con chuột đồng, nhưng lại có thể đối kháng cả chimưng hùng. Gã là một kẻ ôm ấp một khác vọng cuồng cháy. Gã muốn cho tất cả mọi người thấy năng lực của mình. Bởi vậy gã mới bắt cóc Công Chúa, cho nên gã xuất thủ trước. Vừa ra tay chính là Cửu hãm Đại Pháp.

Lúc gã ra tay, hai đầu gối hơi trùng xuống như ngồi chồm hổm. Cả người liền như Nỗ Tiễn bắn mạnh ra ngoài. Vũ Kỹ của gã bắt chước như con chuột lớn, nhất cử nhất động, đều là giống cử chỉ loài chuột. Bởi vậy gã tuy có Thương Ưng vẫn không thể thoát ly tập tính loài chuột.

Trong chốc lát, gã đã nhào tới trước mặt Thu Trường Phong.Thu Trường Phong nhanh chóng thối lui, vừa lui đã đến ngoài ba trượng. Nếu như nói tàng địa Cửu Hãm là sắc bén như Nỗ Tiễn, thì Thu Trường Phong chính là phiêu dật như gió thoảng.

Nỗ Tiễn bắn vào khoảng không, Tàng địa Cửu Hãm đình trệ một chút. Thân thể như muốn chui vào lòng đất. Một lần nữa gã bạo phát, gã tấn công càng gấp càng thêm sắc bén. Đây vốn là Tuyệt Chiêu của gã. Một lần dừng lại là một lần tụ lực, chỉ cần gã tụ lực đến lần thứ chín. Thì gã tin tưởng như là Trường Phong Thiểm Điện gã cũng đều có tểh đuổi kịp.

Thu Trường Phong cũng không có lui nữa, không đợi Cửu hãm hoàn toànthi triển. Thân hình Thu Trường Phong lóe lên, thoáng lướt qua Giấu địa Cửu . Thu Trường Phong đánh về gã mặt Quỷ.

Hai người vừa thoáng lướt qua, Tàng địa Cửu Hãm chỉ cảm thấy mắt cá chân có chút đau đớn. Gã một lần nữa rơi xuống đất chuẩn bị đợt công kích tiếp theo thì cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt theo mắt cá chân truyền đến. Thiếu chút nữa thì gã đã rên lên.

Gã cúi đầu nhìn lại thì thấy trên mắt cá chân máu tươi đầm đìa. Trong nội tâm gã cực kỳgiận dữ, thế nhưng cũng cực kỳ sợ hãi…

Lúc Thu Trường Phong lướt thoáng qua, , không biết y đã dùng cái gì màmắt cá chân của gã bị cắt một cái lỗ hổng. Vết thương kia cũng bình thường thôi, căn bản không gây tổn hai bao nhiêu. Nhưng Tàng địa Cửu Hãm lúc rơi xuống đất đang muốn thi triển đợt công kích thứ ba. Khi đó mắt cá chân của gã phải tiếp nhận áp lực vô cùng lớn. Ngày thường gã có thể áp lực này, nhưng vết thương ngay mắt cá chân nhưng lại khó có thể thừa nhận được. Dưới áp lực khủng khϊếp, thương thế chuyển biến xấu đi. Giống như một người bị chém một đao vậy.

Rõ ràng Thu Trường Phong ra chiêu thật tinh chuẩn và lợi hại. Thu Trường Phong lợi dụng chính điểm mạnh nhất của Tàng địa Cửu Hãm, rồi dùng nó để đả thương chính Tàng địa Cửu Hãm!Thu Trường Phong mặc kệ Tàng địa Cửu Hãm. Hắn sớm nhào tới gã mặt Quỷ. Trong lòng hắn, đối thủ chân chính không thể nghi ngờ chính là kẻ giật dây này. gã mặt Quỷ cũng không nghĩ tới, chỉ một chiêu mà Thu Trường Phong lại có thể đả thương Tàng địa Cửu Hãm. Mặc dù thủ pháp của y thượng thừa nhưng cũng không nóng lòng ra tay. Y muốn lợi dụng Tàng địa Cửu Hãm để thấy rõ võ công của Thu Trường Phong. Nhưng y cũng không biết làm cách nào mà Thu Trường Phong có thể đả thương Tàng địa Cửu Hãm.

Trong mắt y hiện lên một vẻ yêu dị ác liệt. Y lặng lẽ rút thanh “bạchluyên”, rồi đột nhiên lui về phía sau. Vừa lui hơn một trượng, y bổng quát một tiếng, chém ra Bạch luyện.

Bạch luyện là đao —— một thanh nhuyễn đao, mềm như lụa, cứng rắn như thép.

Ánh đao như trăng chiếu trên gió tuyết, trăng trên trời, gió tuyết khắp nhân gian.

Thời khắc này, người mặt quỷ thi triển phương pháp mà Thu Trường Phong vừa đối phó với Tàng Địa Cửu Hãm, lấy lui làm tiến. Y lùi một bước, kéo giãn khoảng cách đến mức có thể phát huy uy lực cao nhất củađao pháp, sau đó xuất đao.

Ánh đao như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng; trong gió có lửa, khí thế hừng hực. Thu Trường Phong không còn nghi ngờ gì chính là con thiêu thân đâm đầu vào lửa, mắt thấy hắn đã sắp đâm vào ánh đao như tuyết như lửa…

Cho dù là Công Chúa Vân Mộng cũng sợ đến mức suýt kêu lên. Cô mặc dù hận Thu Trường Phong lạnh lùng ngạo mạn, nhưng hiểu rõ nếu như Thu Trường Phong chết rồi, cô còn thảm hơn trước.

Thu Trường Phong đột nhiên đứng sững lại, sau đó thối lui.Thế tấn công của hắn vốn như mũi tên, nhìn như không chừa lại đường sống, thế nhưng bỗng dưng lùi lại phía sau, mũi tên bay thẳng hóa thành khói, khói bay mây tán.

Nhưng dù là khói bay, thoạt nhìn đều chạy không khỏi ánh đao như trăng, Công Chúa Vân Mộng chỉ thấy được ánh đao như lưỡi trăng lạnh lùng sát sạt người Thu Trường Phong, sau đó nhẹ nhàng phất phơ, Thu Trường Phong đã ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trên bả vai dính máu, quần áo rách nát.

Hắn vẫn không thể tránh nổi một đao kia, chẳng những bị một đao củangười mặt quỷ phá nát quần áo, mà còn bị thương ở vai. Nhưng chỉ là vết thương nhẹ, ý chí chiến đấu ngược lại càng tăng cao.

Ánh đao sau một chiêu đã thu lại nhưng hàn khí vẫn còn, ánh sáng xanh vẫn còn, mà chiến ý trong đôi mắt người mặt quỷ lại bùng lên như lửa cháy.

Nhìn giọt máu trên mũi đao rơi xuống đất, người mặt quỷ chậm rãi nói: “Thân pháp tốt.”

Thu Trường Phong vẫn còn có thể cười được, “Thân pháp tốt cũng không bằng đao pháp nhanh. Nghe nói Bát Phong Đao Pháp này nguyên gốc bắtnguồn từ Thái Bình Đạo thời Đông Hán, sau khi rơi vào tay Lý Huyền Bá đệ nhất cao thủ của Đại Tùy thì phát dương quang đại, sau khi Lý Huyền Bá chết đi thì cũng không còn thấy lại Bát Phong Đao nữa, ta vốn tưởng rằng nó đã thất truyền, không ngờ lại có thể nhìn thấy trong tay các hạ.”

Ánh mắt người mặt quỷ thoáng hiện lên một tia kinh sợ, chậm rãi nói: “Thu Trường Phong, ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, chó săn của triều đình, hiện tại xem ra phải đánh giá lại ngươi rồi.”

Thu Trường Phong cười cười, cũng không ngại nói: “Chó săn cũng được,Cẩm Y Vệ cũng tốt, Thiên tử giao cho chúng ta quyền lợi, chính là muốn hốt gọn một mẻ bọn phản nghịch các ngươi!”

Người mặt quỷ đổi tay cầm đao, lạnh giọng nói: “Ngươi không cần kéo dài thời gian, bọn Vệ Thiết Y sẽ không tới được đây đâu. Cho dù có đuổi tới, cũng chỉ là gánh nặng cho ngươi mà thôi.”

Thu Trường Phong vỗ tay cười nói: “Ngươi thật hiểu lòng ta, một đám người phân chia công lao, không bằng một người lãnh hết! Ta cũng không muốn bọn Vệ Thiết Y đến đây, càng không muốn kéo dài thời gian, nhưng ngươi một đao đắc thủ rồi lại thu tay, đây là ý gì?”Người mặt quỷ thản nhiên đáp: “Cao thủ như ngươi cũng coi như hiếm thấy, cứ như vậy gϊếŧ ngươi, không phải rất đáng tiếc sao? Kỳ thật ta lại cảm thấy, nếu ngươi gia nhập với chúng ta..” Âm điệu y kéo dài, lời còn chưa dứt đã bất ngờ tiến một bước dài đến trước mặt Thu Trường Phong, rồi vung đao bổ xuống, chỉ trong chốc lát đã chém ra ba đao.

Người nọ cố ý dùng lời nói làm Thu Trường Phong mất cảnh giác rồi đột nhiên xuất đao, quả thật lắm thủ đoạn.

Thu Trường Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, đỡ trái hở phải, có vẻ không thể đối phó được loại đao pháp sắc bén này, thậm chí còn khôngcó cơ hội rút đao.

Chỉ qua một lát, Thu Trường Phong đã lùi lại đến chỗ tượng Phật nằm cạnh bàn thờ Phật cách đó không xa.

Công Chúa Vân Mộng chỉ cảm thấy ánh đao của người nọ như gió tuyết bay lượn, mặc dù không nhận ra gì nhưng cũng biết đây là đao pháp rất cao minh, tâm tư trong lòng khó kìm nén. Nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy một việc, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi hét lên: “Cẩn thận.”

Đúng lúc này, mặt đất đang bằng phẳng đột nhiên nhô lên một vật, lóelên ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào sau lưng Thu Trường Phong đâm tới!

Người mặt quỷ thấy thế, trong lòng mừng rỡ. Đao pháp lại biến đổi, trong sát na trái phải giữa mỗi phía tung ra ba đao, chặn đứng hoàn toàn đường lui của Thu Trường Phong. Y kéo dài thời gian, chính là đang chờ đợi giây phút này.

Hóa ra vừa rồi người mặt quỷ trong lúc nói chuyện với Thu Trường Phong, sớm đã liên hệ với Tàng Địa Cửu Hãm. Tàng Địa Cửu Hãm biết rõ y kém Thu Trường Phong quá xa, nên trong đầu đã buông tha cho ýniệm chiến đấu với Thu Trường Phong, rồi lợi dụng phương pháp Thổ độn trốn đến bên cạnh tượng Phật.

Người mặt quỷ tấn công gấp gáp, muốn bức Thu Trường Phong đến bên cạnh chỗ Tàng Địa Cửu Hãm ẩn thân. Người mặt quỷ thấy Tàng Địa Cửu Hãm ra tay, lập tức chặn hết ba đường lui còn lại của Thu Trường Phong.

Chỉ trong thoáng chốc, Thu Trường Phong bốn phía đều là địch.

Công Chúa Vân Mộng cực kỳ sợ hãi, tin rằng Thu Trường Phong rốt cuộc trốn không khỏi công kích chí mạng này.Hàn mang bất ngờ khó khăn lắm đã đâm tới sau lưng Thu Trường Phong, đột nhiên Thu Trường Phong tung ngược một cước, đá văng Tàng Địa Cửu Hãm cùng thanh đao đang kề sát người.

Tàng Địa Cửu Hãm mắt thấy mũi đao sắp ngờ được Thu Trường Phong còn có chiêu này, gã hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy phía dưới thân thể đau đớn kịch liệt, thảm không chịu nổi.

Thu Trường Phong đã chờ sắn Tàng Địa Cửu Hãm. Hắn coi người mặt quỷ là đối thủ lớn nhất, tuy nhiên với tâm cơ kín đáo, làm sao lại có thể quên Tàng Địa Cửu Hãm? Hắn làm ra vẻ trúng kế, chính là muốn Tàng Địa CửuHãm lộ mặt.

Nguy cơ phía sau trong nháy mắt đã qua, nhưng sát khí phía trước càng đậm, chín đao liên tiếp của người mặt quỷ giống như núi đao bức tới, Thu Trường Phong một cước đá bay Tàng Địa Cửu Hãm nhưng lại đẩy mình vào tuyệt cảnh.

Mắt thấy hắn rốt cuộc tránh không thoát khỏi Bát Phong Đao của người mặt quỷ thì …

Một tiếng “Phịch” lớn vang lên, Tàng Địa Cửu Hãm rơi xuống đất.Một tiếng “Đinh” nhẹ vang, ánh đao biến mất, tia lửa văng khắp nơi.

Một đao của người mặt quỷ trúng đích, chấn động mạnh đến mức tay cầm đao cũng run lên, y cả kinh, lùi lại một bước. Lại nghe thấy một tiếng “Đương” vang dội, tượng Phật đã rơi xuống đất.

Hóa ra vừa rồi giao đấu, Thu Trường Phong vậy mà nâng tượng Phật đang nằm trên mặt đất lên, đỡ chín đao của người mặt quỷ.

Cái tượng Phật kia nặng ít nhất cũng mấy trăm cân, thế mà Thu Trường Phong lại có thể nhẹ nhàng nâng lên. Tượng Phật này rất lớn, căn bản không cần chiêu thức gì đã chặn đứng đao thế của người mặt quỷ.Người mặt quỷ tính toán ngàn vạn khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ tới Thu Trường Phong lại có thể nâng tượng Phật ngăn cản một đao kia của y.

Nhưng Thu Trường Phong lập tức ném tượng Phật xuống đất, tung người bay lên, như chim ưng bắt mồi nhào tới bên cạnh Tàng Địa Cửu Hãm.

Lúc này Tàng Địa Cửu Hãm vừa mới ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra.

Y vẫn còn sống sờ sờ như con trâu đất, tuyđập mạnh xuống đất nhưng cũng không quá đau đớn, tuy nhiên giữa hai chân y gần như đã nát bét.

Nhìn thấy Thu Trường Phong đánh tới, lý tưởng hào hùng của Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biết mất, không còn dũng khí đánh tiếp một trận, hai tay gã giang ra, tấm áo đen đột nhiên rời khỏi thân thể bay vυ't về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong uốn éo vài cái kỳ dị đã tránh khỏi cái áo đen, nhưng Tàng Địa Cửu Hãm phía trước đã biến đâu mất không thấy.

Trong khoảng khắc này, Công Chúa Vân Mộng rốt cuộc đã đứng dậy vàtrốn đến một chỗ khuất mắt, nhưng ánh mắt vẫn còn dõi theo sau Thu Trường Phong, chờ mong hắn có thể đánh bại đối thủ. Mặc kệ cô chán ghét Thu Trường Phong như thế nào, nhưng trong tình huống này, nhất định phải có người chiến thắng, cô đương nhiên hi vọng đó là Thu Trường Phong.

Tấm áo đen phất phơ, còn Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biến mất không thấy. Công Chúa Vân Mộng dù sao cũng chỉ là người bình thường. Cô thực sự không thể nào tưởng tượng được một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất.Thu Trường Phong lại không chần chờ một khắc nào, đột nhiên vỗ mạnh vào vỏ đao quát lên: “Hạt châu Mễ Lạp, mau tỏa sáng đi!”.

Tiếng thét ấy phảng phất như tiếng sấm, lúc này người mặt quỷ đang đánh tới, thân hình không ngừng xoay chuyển. Tiếng thét ấy như tiếng sấm, đánh tới trước ngực người mặt quỷ, y không thể nào ngờ tới, một người lại có thể phát ra tiếng thét như vậy.

Một tiếng “BOANG..” vang lên, trường đao đã rời vỏ.

Thu Trường Phong đã xuất đao.Vừa rồi Thu Trường Phong bằng tay không đã ngăn trở người mặt quỷ, đánh trọng thương Tàng Địa Cửu Hãm, bây giờ hắn đã xuất đao, người mặt quỷ mặc dù tự phụ võ công cao cường, nhưng sao dám giao đấu chính diện với hắn.

Trường đao lóe lên trên không trung, không đâm người mặt quỷ, mà ngược lại cắm trên mặt đất cách đó ba trượng.

Công Chúa Vân Mộng sợ hết cả hồn. Cô không thể nào hiểu được Thu Trường Phong vì sao lại xuất ra một chiêu khó hiểu này, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được dụng ý của Thu Trường Phong.Một tiếng hét thảm phát ra từ dưới lòng đất, máu tươi bắn lên, Tàng Địa Cửu Hãm bỗng nhiên xuất hiện, nhưng mà một bắp chân đã bị đơn đao của Thu Trường Phong chặt đứt.

Tàng Địa Cửu Hãm thấy Thu Trường Phong bức tới, chỉ có thể dùng Thuật độn thổ để chạy trốn khỏi chết. Không ngờ Thu Trường Phong chẳng những nhìn thấu chỗ gã ẩn thân, hơn nữa chỉ xuất một đao đã phá tan Thuật độn thổ mà gã vốn kiêu ngạo.

Công Chúa Vân Mộng cực kỳ vui sướиɠ, chỉ thấy Thu Trường Phong nhìn sang hướng của mình, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Công Chúa Vân Mộngtrong lòng trầm xuống, gần như cho rằng Thu Trường Phong đã động sát cơ với cô, tự dưng thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, sau đó bất ngờ bay ra ngoài cửa sổ.

Người mặt quỷ tại lúc Thu Trường Phong xuất ra một đao đã nhanh chân trước một bước phi tới trước mặt Công Chúa Vân Mộng. Y vừa tóm được Vân Mộng liền nhảy ra ngoài cửa sổ. Y không muốn tiếp tục đấu tiếp bởi vì y phát hiện trận đấu này đã không còn nắm chắc phần thắng nữa rồi. Bản lĩnh của Thu Trường Phong vượt xa ngoài sức tưởng tượng của y.

Thân hình Thu Trường Phong nhoáng lên một cái, lập tức vọt tới cửa sổ.Một tiếng “Vèo” vang lên, ba mũi phi đao phá không mà đến, nhắm thẳng vào mặt Thu Trường Phong. Thân người Thu Trường Phong đang lưng chừng trên không trung, đột nhiên nắm lấy chấn song cửa sổ, vặn người xoay lại, tránh thoát một mũi phi đao, hai chân đá liên hoàn đá ngược hai mũi phi đao còn lại trở về.

Phi đao bay ngược lại so với lúc phóng tới còn nhanh hơn nhiều.

Người mặt quỷ nghe thấy tiếng gió, đột nhiên xoay tròn. Một mũi phi đao cắt đứt vạt áo y rồi biến mất vào bóng tối xa xa.

Thu Trường Phong một chiêu trúng đích, bỗng nghe sau lưng phát ramột tiếng kêu đau đớn, nhịn không được trong lòng trầm xuống.

Hắn quay đầu nhìn lại liền thấy một ngọn phi đao đang cắm trên ngực Tàng Địa Cửu Hãm.

Vừa rồi Thu Trường Phong nhìn thấu chỗ ẩn thân của Tàng Địa Cửu Hãm nhưng chỉ chặt đứt một chân của gã, chính là vì muốn lưu lại người sống để bức cung. Nhưng người mặt quỷ hiển nhiên nhìn thấu ý đồ của Thu Trường Phong, muốn tính kế Thu Trường Phong nên đã ám sát Tàng Địa Cửu Hãm để diệt khẩu.

Thu Trường Phong không thèm liếc lần thứ hai, trực tiếp đuổi theo. Mớiđuổi được hai bước lập tức cảm giác dưới chân khác thường, Thu Trường Phong vung tay tóm một cái, một vật bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Vật đó chính là Nhật Nguyệt Ca.

Bốn phía lạnh lẽo, gió thổi xào xạc, bóng cây lắc lư.

Công Chúa Vân Mộng lúc này mới phát hiện, hóa ra ác mộng của cô còn chưa chấm dứt, mà chỉ là vừa mới bắt đầu.

Người mặt quỷ kia mang theo cô, nhoáng một cái đã đi được mấy trượng,cho dù cô bình thường cưỡi ngựa cũng không nhanh như vậy. Cô cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy suýt nữa là đυ.ng đầu vào đất đá, liền hiểu rõ người mặt quỷ đang muốn dẫn cô chạy trốn lên núi.

Công Chúa Vân Mộng mở to hai mắt nhìn về phía sau nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thu Trường Phong đâu cả, đang muốn kêu cứu thì người mặt quỷ đã lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám hô, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!”

Công Chúa Vân Mộng không sợ trời, không sợ đất, nhưng nghe thấy lời nói âm lãnh của người mặt quỷ, chẳng biết tại sao lại không dám phát ramột tiếng nào.

Không biết đã bao lâu, người mặt quỷ rốt cuộc đã chạy đến đỉnh núi liền dừng lại. Sau khi thở dốc mấy cái, y thở dài nói: “Thu Trường Phong, coi như ngươi cứng đầu.”

Công Chúa Vân Mộng khổ sở ngoái nhìn lại, liền thấy một người đang nhàn nhã đứng dưới bóng cây cách đó không xa, đúng là Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong cũng không tiến lại gần, chỉ thản nhiên nói: “Ta cũng không vội…”Ánh mắt người mặt quỷ lập lòe, chậm rãi nói: “Ngươi mặc ta rời đi, chỉ vì ta mang theo cái gánh nặng này. Ta nếu kiên trì mang công chúa chạy trốn, thời điểm thể lực tiêu hao quá mức, chắc hẳn chính là thời cơ ra tay của ngươi”. Y khi thì cuồng ngạo, lúc lại quỷ dị, thời điểm gϊếŧ Tàng Địa Cửu Hãm lại tâm ngoan thủ lạt, lúc nói chuyện với Thu Trường Phong lại có vẻ tâm cơ rất sâu, tư duy kín đáo.

Thu Trường Phong đối với loại địch thủ này cực kỳ đề phòng, nhưng lại không thể nào nghĩ ra được người này là ai và dụng ý rốt cuộc là gì, nhưng hắn còn có thể mỉm cười nói: “Ngươi cũng có thể nghĩ rằng kỹ thuật của ngươi cao hơn một bậc, ta không cách nào đuổi theo ngươiđược.”

Người mặt quỷ bật cười dài, đáp: “Tốt, rất tốt, Thu Trường Phong, ta lần này có thể gặp ngươi, cũng coi như chuyến đi này không tệ. Nhật Nguyệt ca đã lọt vào tay ngươi, vậy mà vẫn đuổi theo không bỏ, hóa ra cuối cùng vẫn là cứu công chúa”. Y phát hiện Nhật Nguyệt ca đã bị mất nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì gấp gáp.

Công Chúa Vân Mộng vừa nghe, trong nội tâm vừa có run sợ lại có chút sung sướиɠ, cô vừa rồi chỉ thấy phi đao phá không đánh tan quỷ kế của người mặt quỷ, vẫn còn nén giận Thu Trường Phong không biết đúngmực, bây giờ nghĩ lại mới biết được Nhật Nguyệt ca của người mặt quỷ hóa ra bị mất lúc đó rồi.

Thấy Thu Trường Phong đã nhận được Nhật Nguyệt ca, vậy mà còn tiếp tục truy đuổi, Công Chúa Vân Mộng từ đáy lòng bỗng dưng có phần tự đắc, thầm nghĩ Thu Trường Phong có phải đang có ý với mình. Không ngờ khi nghe câu nói tiếp theo của Thu Trường Phong, Công Chúa Vân Mộng lập tức bị chọc giận muốn bể phổi.

Thu Trường Phong chỉ là nói: “Có cứu công chúa hay không, cũng không phải nhiệm vụ của ta. Ngươi cũng có thể nghĩ ta muốn bắt tên phảnnghịch nhà ngươi đưa ra công lý xét xử.”

Không đợi Công Chúa Vân Mộng mắng to, người mặt quỷ đã cười ha ha nói: “Ngươi nói căn bản không quan tâm đến tính mạng công chúa … Ta vẫn không tin.”

Thu Trường Phong thần sắc không thay đổi đáp: “Vậy ngươi có thể thử.”

Người mặt quỷ ánh mắt lóe lên, quát: “Vậy ta đây thử xem”. Tiếng nói vừa dứt, cánh tay vung lên, quẳng Công Chúa Vân Mộng về phía triền núi xa xa.Công Chúa Vân Mộng còn chưa kịp mắng đã kêu lên một tiếng sợ hãi, lăn từ trên triền núi lăn xuống.

Mà thân hình người mặt quỷ chuyển động bay vυ't về phía ngược lại, lẫn vào trong bóng tối biến mất không tăm tích.

Thu Trường Phong ngơ ngác, hắn chắc chắn không ngờ tới người mặt quỷ dám làm như vậy. Nếu như không đuổi theo người mặt quỷ, lần tiếp theo muốn vạch trần thân phận của người mặt quỷ cũng không biết năm tháng nào, nhưng nếu hắn đuổi theo người mặt quỷ, công chúa cứ lăn xuống như vậy, nói không chừng sẽ có lo lắng về tính mạng.Tiếng kêu thảm thiết của Công Chúa Vân Mộng trong đêm tối có sự thê lương kinh hãi không nói nên lời. Thu Trường Phong thầm muốn bịt lỗ tai lại, nhưng thân hình vẫn dịch chuyển, đuổi theo hướng Công Chúa Vân Mộng lăn xuống.

Hắn mặc dù nhìn như có vẻ không để ý đến sinh tử của Công Chúa Vân Mộng, nhưng đó là cùng địch nhân so đấu ý chí, hắn biết rõ chỉ cần lộ ra nửa phần quan tâm thì lập tức sẽ bị người chế trụ, bởi vậy mới ra vẻ lãnh đạm. Nhưng bây giờ tính mạng công chúa đang nguy kịch, hắn sao có thể làm như không thấy?Lúc hắn lao xuống triền núi, đột nhiên móc ra một cái ống trúc, sau khi mồi lửa liền giơ lên giữa không trung.

Một tiếng “bụp” lớn vang lên, pháo hoa màu tím bay lên trên trời cao, vô cùng huyễn lệ, một lát sau pháo hoa tán đi, bầu trời đêm khôi phục vẻ cô đơn thường lệ.

Thu Trường Phong không dừng tay, lao nhanh như gió, một mực lần theo dấu vết cây cỏ đổ ngã đuổi xuống chân núi nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích của Công Chúa Vân Mộng, không nhịn được nhíu mày một cái.

Bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, rồi nghiêng tai lắng nghe. Cặp mắtThu Trường Phong lộ vẻ cảnh giác, ánh mắt đảo qua cây đại thụ cách đó không xa. Thì ra hắn bỗng dưng phát hiện phía sau cây truyền đến âm thanh hô hấp rất khẽ.

Hắn vẫn chưa thông suốt, vì sao người mặt quỷ hao hết tâm tư bắt Công Chúa Vân Mộng, rồi lại đơn giản buông tay, chỉ cảm thấy nhất định bên trong có quỷ kế gì đó. Chẳng lẽ người mặt quỷ thả công chúa xuống núi, còn xếp đặt người mai phục gần đó, muốn lấy mạng Thu Trường Phong hắn sao?

Thu Trường Phong có thể sống đến bây giờ, thật sự bởi vì xưa nay nói ítnghĩ nhiều, nghĩ đến đây, liền làm ra vẻ đi về hướng ngược lại với cây đại thụ, nhưng đột nhiên tung người bay đến phía sau cây.

Một đạo ánh sáng màu đen đột nhiên đâm thẳng vào cổ họng Thu Trường Phong.

Phía sau cây quả nhiên có mai phục, Thu Trường Phong gặp biến không sợ, xoay đao lại, đột ngột đánh văng đạo ánh sáng màu đen kia đi.

Người phía sau cây không ngờ Thu Trường Phong lại có phản ứng nhanh như vậy, trong nội tâm hơi kinh ngạc, lại muốn đâm tới thì Thu Trường Phong đã lui ra phía sau một bước, hạ đao xuống rồi cau mày nói: “DiệpBộ đầu, là ta.”

Người nấp phía sau cây lập tức khựng lại, rồi bước ra khỏi bóng cây, dưới ánh trăng lộ ra khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng.

Người kia chính là Diệp Vũ Hà. Nàng rõ ràng cũng đã đuổi theo đến nơi này.

Thu Trường Phong nhìn thấy Diệp Vũ Hà, trên mặt cũng không lộ vẻ gì ngoài ý muốn. Hắn biết rõ Diệp Vũ Hà không ngu ngốc, ngược lại nàng rất thông minh là đằng khác. Nàng đuổi theo đến đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn.Nhìn thấy Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà có chút ngoài ý muốn, nhưng thở phào một cái, hỏi: “Địch nhân đâu rồi?”

Thu Trường Phong hỏi lại, “Công chúa đâu rồi?”. Hắn trong lúc hỏi đã ngẩng đầu nhìn lên trên cây, lập tức nhìn thấy phía trên chạc cây có một người đang nằm, quần áo như lửa, đúng là Công Chúa Vân Mộng.

Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong đã phát hiện nên cũng không giấu diếm, nói ra: “Vừa rồi ta đuổi tới nơi, công chúa sau khi thấy ta chỉ nói một câu “Cứu mạng” liền ngất đi. Ta nghĩ là địch nhân đuổi theo, lúc này mới trốn sau cây.”Nàng không nói thêm, bởi vì nàng biết rõ Thu Trường Phong sẽ tự hiểu được. Vào thời điểm đó, nàng chỉ có thể giấu công chúa đi, chờ địch nhân đến rồi quyết định sau.

Tung người lên cây, Diệp Vũ Hà đem Công Chúa Vân Mộng ôm xuống dưới, nhanh chóng kiểm tra thân thể cô, thấy xiêm y như lửa của Công Chúa Vân Mộng đã sớm tàn tạ, may mắn chính là chỉ có tay chân bị chút xây xướt, thương thế cũng không có gì nghiêm trọng.

Diệp Vũ Hà thở nhẹ vài tiếng, Công Chúa Vân Mộng hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh. Diệp Vũ Hà nhíu mày nói: “ Công chúa đã phải chịu kinhsợ, chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi này, tìm đại phu cho nàng.”

Thu Trường Phong nhìn Công Chúa Vân Mộng một chút, như có điều gì suy nghĩ nói: “Chúng ta?”

Diệp Vũ Hà chỉ là quan tâm thương thế của Công Chúa Vân Mộng, cũng không có ý tứ gì, nghe Thu Trường Phong lặp lại câu hỏi, giống như có hàm ý gì khác, nghiêm sắc mặc nói: “Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Thu Trường Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của Diệp Vũ Hà, đột nhiên nói: “Làm sao ngươi đuổi tới đây?”Diệp Vũ Hà lãnh đạm nói: “Thiên hạ này, không phải chỉ mình ngươi thông minh”. Nàng tuy nói vậy, nhưng trong nội tâm rất bội phục thuật truy tung của Thu Trường Phong.

Nếu không có Thu Trường Phong phía trước dẫn đường, nàng gần như đã đuổi theo cái bẫy địch nhân bố trí sẵn. Thấy bộ dáng không mặn không nhạt của Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà cau mày nói: “Ở đây làm gì có đại phu?”. Nàng tự nói một mình, đương nhiên hi vọng Thu Trường Phong có thể giúp mình bày mưu tính kế.

Thu Trường Phong có vẻ không để ý đến thương thế của Công Chúa VânMộng, thản nhiên nói: “Công chúa không chết đâu.

Ngươi đã đến rồi, chắc hẳn Vệ Thiết Y cũng cách đây không xa phải không?”

Lời còn chưa dứt thì đã có tiếng bước chân dồn dập từ xa, một người nói: “Pháo hoa chính là gần chỗ này.”

Một người khác nói: “Các ngươi tổ chức đội hình hình quạt tiến lên…” Thanh âm kia mặc dù còn trấn định, nhưng đã có ý vô cùng lo lắng.

Diệp Vũ Hà vừa nghe, trong nội tâm hơi vui mừng, kêu lên: “Vệ Thiên hộ,công chúa ở chỗ này.”

Thanh âm trấn định kia lộ ra chút vui mừng, kêu lên: “Là Diệp Bộ đầu sao?” Ánh lửa thoáng chốc rọi qua, tiếng bước chân dồn dập, một đám người kéo tới vây quanh, người cầm đầu mồ hôi đầy mặt, thần sắc rắn rỏi như thép, chính là Ngũ quân Phủ Đô đốc Vệ Thiết Y

Vệ Thiết Y nhìn thấy công chúa quả nhiên ở chỗ này, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhìn thấy Thu Trường Phong lại càng vui vẻ, chưa kịp mở miệng, một người bên cạnh đã vui vẻ nói: “Thu Thiên Hộ, hóa ra ngươi thực sự ở đây?”Người nọ mày rậm mắt to, vô cùng vui vẻ, chính là Diêu Tam Tư. Người đứng bên cạnh gã râu ria ngắn như cương châm, trong mắt lóe lên hận ý, nói: “Thu Thiên Hộ gan dạ sáng suốt hơn người, ta đã nói hắn sẽ không có việc gì”. Người nọ khẩu khí mặc dù có vẻ mừng rỡ, nhưng khó giấu vẻ ghen ghét, chính là Thiên hộ Cẩm Y Vệ Mạnh Hiền

Hóa ra khi Thu Trường Phong vào Lưu Trạch, Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư cũng vào theo. Ngay sau đó công chúa lại bị bắt cóc, Vệ Thiết Y truy đuổi theo. Mạnh Hiền và Diêu Tam tư cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng cố gắng đuổi theo.Diệp Vũ Hà phát hiện khác thường nên không bị vết móng ngựa mê hoặc, băng rừng đuổi theo dấu vết Thu Trường Phong để lại, đám người Vệ Thiết Y, Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư phân vân không quyết định được, cuối cùng Vệ Thiết Y cắn răng quyết tâm đuổi theo Diệp Vũ Hà.

Vửa rồi Thu Trường Phong thả ra pháo hoa, chính là cách Cẩm Y Vệ thường dùng để cảnh báo, Diêu Tam Tư nhìn thấy lập tức phán đoán Thu Trường Phong ở gần đây.

Lần này Diêu Tam Tư không đoán trật. Vệ Thiết Y tìm tới, chính mắt trông thấy ba người Diệp Vũ Hà, Thu Trường Phong và Công Chúa VânMộng.

Mặc dù Vệ Thiết Y đã tìm thấy Công Chúa Vân Mộng, coi như cũng đã an tâm, nhưng nhìn thấy Công Chúa Vân Mộng vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng lo lẳng bảo: “Thu Thiên Hộ, chi bằng tạm thời bỏ qua việc đuổi theo địch nhân, trước tiên phải nhanh cứu công chúa, ý ngươi thế nào?”

Thu Trường Phong liếc nhìn Vân Mộng còn đang hôn mê, thấy cô mặc dù đang nhắm hai mắt, nhưng đôi mi khẽ nhúc nhích, trong nội tâm đã minh bạch, lạnh nhạt đáp: “Địch nhân đã chạy xa rồi, dù có đuổi cũng không kịp nữa, huống chi ta cũng không có nhiệm vụ truy đuổi bọn chúng, đểbọn chúng đi cũng tốt. Về chuyện cứu tỉnh công chúa, vốn là việc của Vệ Thiên hộ, tại hạ không can dự vào. Tại hạ còn việc phải làm, vậy cáo từ.”

Hắn vừa chắp tay đã xoay người rời đi, mọi người đều ngơ ngẩn.

Vệ Thiết Y không ngờ tới Thu Trường Phong phủi tay bỏ đi, không khỏi kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không có lý do ngăn cản, mắt thấy Thu Trường Phong sắp rời đi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Không ngờ một người đột nhiên quát lên: “Thu Trường Phong, ngươi đứng lại!”Mọi người liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt đều lấy làm kỳ, người quát bảo Thu Trường Phong dừng lại dĩ nhiên lại là Công Chúa Vân Mộng.

Thu Trường Phong ngừng bước, cũng không quay đầu lại nói: “Không biết công chúa điện hạ có gì phân phó”. Thời điểm Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y đối với Vân Mộng hôn mê vô kế khả thi, Thu Trường Phong đã sớm chú ý mi mắt Công Chúa Vân Mộng khẽ nhúc nhích, thì ra đã tỉnh lại lâu rồi.

Người ngoài có lẽ không biết vì sao Công Chúa Vân Mộng lại giả bộ bất tỉnh, nhưng trong lòng Thu Trường Phong lại biết rõ.

Công Chúa Vân Mộng giãy dụa đứng dậy, vừa thẹn vừa giận, vừa tức vừavội, cô một mực phong quang vô hạn, lần này bị xấu mặt trước bao người, vốn định sau khi giả vờ hôn mê bất tỉnh qua đi rồi mới nói. Nhưng thấy Thu Trường Phong muốn bỏ đi, nghĩ tới một chuyện nên không thèm giả bộ bất tỉnh nữa.

Nhìn bóng lưng Thu Trường Phong, Công Chúa Vân Mộng đột nhiên vươn tay ra, kêu lên: “Ngươi có thể đi, nhưng để Nhật Nguyệt ca lại.”

thần sắc mọi người khác thường, có vẻ không hiểu công chúa nói cái gì. Nhưng nội tâm hai người Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y lại chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ thứ công chúa muốn chính là quyển sách trên tay Lưu Thái Tức?Thu Trường Phong chậm rãi xoay người lại, trên mặt hiện lên thần sắc chế nhạo nói: “Quyển sách này vốn là ty chức vất vả nhiều lần mới lấy được, không biết công chúa muốn ty chức để lại vì lý do gì?”

Công Chúa Vân Mộng hiểu ý Thu Trường Phong bảo rằng cô không góp chút công sức nào, trong nội tâm ủy khuất. Nhưng cô cho rằng không có công lao, cũng có khổ lao, thấy Thu Trường Phong lạnh lùng như thế nên tính cách ngang ngược phát tác, cả giận nói: “Ta bảo ngươi bỏ sách lại thì ngươi phải bỏ lại. Ngươi dám cãi lệnh của ta phải không?”

Thu Trường Phong nhìn Công Chúa Vân Mộng thật lâu, sau đó mới nói:“Từ khi thành lập Cẩm Y Vệ tới nay chỉ nghe lệnh của một người, đó chính là Thiên tử!”

Hắn không nói rõ, nhưng ngụ ý không cần nói cũng biết: Hắn sẽ không nghe Công Chúa Vân Mộng phân phó.

Lời vừa dứt, Thu Trường Phong lại nói: “Diêu Tam Tư, Mạnh Thiên hộ, chúng ta đi”. Hắn rời đi trong chớp mắt, cũng không thèm quay đầu lại.

Công Chúa Vân Mộng vừa vội vừa tức, trách mắng Vệ Thiết Y: “Các ngươi là đầu gỗ à, sao không ngăn hắn lại!”Hai người Vệ Thiết Y khó xử, thấp giọng nói: “Bẩm công chúa, Thu Trường Phong là Cẩm Y Vệ, Thánh thượng đã có mệnh lệnh ban ra từ lâu, khi Cẩm Y Vệ làm việc, chúng ta không được quấy nhiễu. Người… Người có lẽ dưỡng thương quan trọng hơn, chi bằng trước tiên về Thanh Điền..”

Công Chúa Vân Mộng dậm chân nói: “Ta dưỡng thương cái gì chứ” thì đã không còn thấy Thu Trường Phong nữa, Công Chúa Vân Mộng cắn răng nói: “Thu Trường Phong, ngươi dám can đảm đối nghịch với bản công chúa, thật sự là chán sống rồi”. Trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Hừ, ngươi thực sự cho rằng có thể chạy thoát sao? Ngươi cứ chờ đi,một ngày nào đó sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đắc tội bản công chúa.”

-------------------------------------------------

Rất cảm ơn các bạn Dịch giả đã cùng dịch tựa truyện này. Đó là gaygioxuong, Long Cuồng Phong, hhnmthvn, mạc trần, VLPL, clarkdale, vivian Nhinhi, bubuchenchen, bin7121, Xin cái tên, quyle019, atomx91, holobaymau, bellelda, ronkute.

Nhiều thành viên vừa đi làm vừa dịch truyện, và có thành viên chỉ vì yêu thích diễn đàn mà lần đầu tiên dịch đã cố gắng hoàn thành chươngtruyện đã nhận. Cảm ơn các thành viên, mong nhận được sự ủng hộ của các thành viên khác.