Đế Yến

Chương 5

Quyển 1 - Chương 3: Án mạng
Dịch giả: VLPL & mạc trần

Hoa cỏ tưng bừng đón từng làn gió xuân, phía chân trời là áng mây sáng.

Mưa phùn làm cảnh tượng trở lên u buồn, chẳng những mưa không ngừng rơi mà ngược lại còn trở lên nặng hạt, dệt thành đường dài liên miên không dứt, từng hạt mưa bay loạn xạ như tiếng cảm thán đầy u sầu của ông trời .

Khi Vân Mộng Công Chúa vừa ngồi xuống, đột nhiên nàng vỗ mạnh lênmặt bàn, giận dữ nói: "Cái tên Thu Trường Phong này có địa vị gì, sao dám phá hỏng chuyện tốt của bản Công Chúa ?"

Dương Sĩ Kỳ vừa ngồi xuống bị giật mình thiếu chút nữa thì đứng lên, cau mày nói: "Xin Công Chúa điện hạ đợi một chút, đừng nóng vội, Từ Đô Đốc đã phái người đi thăm dò, chắn hẳn sẽ nhanh chóng nhận được đáp án."

Bỗng Vân Mộng Công Chúa đứng lên, đi tới đi lui trong sảnh, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh nói: "Từ Khâm làm việc cũng thật chậm chạp, sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức?"Dương Sĩ Kỳ chỉ có thể gượng cười, tâm tình Công Chúa đang sốt ruột như thế, đúng là làm cho người ta cảm thấy có chút không thể chịu nổi.

Hiện tại Vân Mộng Công Chúa không ở trong Khánh Thọ tự mà đang ở trong phủ đệ của Dương Sĩ Kỳ .

Không ai ngờ được rằng, đến cuối cùng người được Diêu Nghiễm Hiếu lựa chọn lại chính là người mà mọi người không thể ngờ tới, đó chính là Thu Trường Phong. Thu Trường Phong dựa vào chi tiết hoa Hỏa Hạc suy đoán bức họa kia là do Diêu Nghiễm Hiếu vẽ nên đã bị Diêu Nghiễm Hiếu lưu lại.

Vốn Vân Mộng Công Chúa rất mong chờ chuyến đi này, nhưng kết cụclại tay trắng quay về, lên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn. Vì thế sau khi ra khỏi Khánh Thọ tự liền lập tức sai Từ Khâm điều tra cẩn thận về Thu Trường Phong, đồng thời dẫn Diệp Vũ Hà tìm Dương Sĩ Kỳ thương lượng đối sách.

Rốt cục Vân Mộng Công Chúa cũng dừng bước, nàng nhìn về phía Diệp Vũ Hà, ngập ngừng nói : "Diệp tỷ tỷ, tỷ tỷ là Bộ đầu, có thể...đưa ra suy đoán đúng nhất, ngươi bảo là hòa thượng thì ắt hẳn không phải đạo sĩ, tỷ tỷ nói thử xem rốt cục tìm cái tên Thu Trường Phong để làm chuyện gì? "Nàng yêu ai yêu cả đường đi, đã ghét ai thì đương nhiên là hận không thể thiêu đối phương thành quạ đen . Dù Thu Trường Phong chưa từng đắc tội với nàng nhưng nàng đã đưa Thu Trường Phong liệt vào danh sách kẻ địch từ lâu. Còn về chuyện Diệp Vũ Hà không thắng được nàng lại không hề trách cứ nửa lời, mà chỉ coi như đó là do Diêu Nghiễm Hiếu đưa ra vấn đề quá khó khăn, còn Thu Trường Phong chẳng qua là vận may tốt hơn một chút mà thôi.

Diệp Vũ Hà yên lặng ngồi trong góc, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư chẳng biết đang suy nghĩ đến điều gì, khi nghe thấy Vân Mộng Công Chúa hỏi đến, nàng hơi nhíu mày nói: "Thượng Sư đặt ra hai quan ( cửa ải) để kiểm tra năng lực về cơ quan và Thư Họa, theo quan điểm của ta, dựa vào tính cách của Thượng Sư thì e rằng hai cửa ải này có quan hệ với nhau."

Hai mắt Vân Mộng Công Chúa tỏa sáng, gật gù đồng ý nói: "Đúng nha, đúng nha, nhưng rốt cuộc là làm chuyện gì ? Chẳng lẽ đi đào mộ hay sao? "

Nàng cảm thấy nếu suy đoán theo như lẽ thường thì điều này có khả năng xảy ra rất lớn. Vừa biết về cơ quan lại vừa đòi hỏi kiến thức về Thư Họa, điều này quả thực là thần bí, chẳng lẽ Diêu Nghiễm Hiếu định để choThu Trường Phong đi trộm mộ để lấy những bức họa chôn trong đó hay sao? Vân Mộng Công Chúa càng nghĩ lại càng thấy việc này rất hợp lí, nhưng vẫn không thể hiểu nổi trong đầu Diêu Nghiễm Hiếu suy nghĩ cái gì, vì sao lại phải tìm người đi đào mộ, chẳng lẽ có một bức họa quý giá đến mức Diêu Nghiễm Hiếu phải huy động nhân lực sao?

Dương Sĩ Kỳ âm thầm nhíu mày, mặc dù lão không nghĩ rằng cái ý nghĩ viển vông hão huyền của Vân Mộng Công Chúa là thực tế, nhưng cũng không thể đoán ra Diêu Nghiễm Hiếu cần người để làm cái gì.

Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc nhưng sau đó lắc đầu nói tiếp: "Ta cũng khôngchắc chắn, nhưng hẳn là chuyện này hơn phân nửa sẽ rất nguy hiểm, điều này có thể thấy được qua ngữ khí của Thượng Sư ." Nàng thân là Bộ Đầu, đương nhiên giỏi về nhìn mặt và giọng nói để đoán biết rồi, nhớ lại những biểu lộ của Diêu Nghiễm Hiếu lúc trước trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy rét lạnh.

Chẳng biết tại sao, Diệp Vũ Hà lại có cảm giác rằng việc mà Diêu Nghiễm Hiếu cần người đi làm vừa hiểm ác lại vừa thần bí, thậm chí trong đó lại còn mang theo hương vị hết sức quỷ dị và ly kỳ . Đương nhiên đây cũng chỉ là trực giác của nàng, không hề có chút chứng cứ nào, vì thế nàng không nói với Vân Mộng Công Chúa làm gì .Vân Mộng Công Chúa càng nghĩ lại càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lại càng hận Thu Trường Phong đã cướp mất cơ hội tìm kiếm bí mật của nàng ta, vì thế nàng lại đập mạnh lên bàn rồi nói tiếp: "Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, sau khi giúp đỡ Thượng sư hoàn thành công việc thì chắc chắn sẽ được Thượng Sư hoan nghênh, khi đó chỉ cần mở lời yêu cầu thì chắc chắn Thượng Sư sẽ không cự tuyệt . Chúng ta chỉ cần nhờ Thượng sư giúp đại ca một chút, nói tốt về đại ca trước mặt Phụ Hoàng vài câu thì hẳn là ngài sẽ giúp đỡ. Dương Học Sĩ, ngươi nói thử xem, như vậy có đúng không?"

Dương Sĩ Kỳ lúng ta lúng túng trả lời : "Hơn phân nửa sẽ là như vậy, thếnhưng trước mắt người đi làm chính là Thu Trường Phong. . ."

Vân Mộng Công Chúa chẳng hề để ý đến lời nhắc khéo của Dương Sĩ Kỳ, đôi mắt nhấp nháy, vô cùng đắc ý nói: "Người làm chính là hắn, nhưng chẳng phải chúng ta có thể hoàn thành việc này trước hay sao?"

Dương Sĩ Kỳ càng thêm kinh ngạc, sự tình là gì còn chưa biết rõ, làm sao có thể hoàn thành nó trước đây?

Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền đến, Vệ Thiết Y đã bước đến đại sảnh. Dương Sĩ kỳ bất chấp Công Chúa đang có mặt, lập tức tiến lên nghênh đón nói: "Vệ Thiên hộ, sự tình ra sao rồi?"Thần sắc Vệ Thiết Y vẫn cứng rắn như sắt thép, lập tức nói: "Từ Đô Đốc đã tra ra được tất cả thông tin về Thu Trường Phong, đặc biệt phái tại hạ tới đây để hồi bẩm cho Dương Học Sĩ . Thu Trường Phong vốn là một cô nhi được Lễ Bộ Thị Lang Thu Cảnh nhận nuôi lên mới có họ Thu ."

Vân Mộng Công Chúa tạm thời đứng ở một bên tính toán, không nhịn được tò mò nên cũng dỏng tai lắng nghe .

Dương Sĩ Kỳ trầm ngâm nói: "Thu Cảnh đã qua đời cách đây hơn mười năm, gia đạo sa sút. Đến hiện tại đã không còn ai quen thuộc ở kinh thành." Hắn thân là Nội Các Đại Học Sĩ nên đương nhiên là rất quenthuộc với những việc ở triều đình rồi.

Lão cũng biết Thu Cảnh vốn là một thanh quan, nhưng lại không biết rằng Thu Trường Phong chính là dưỡng tử của Thu Cảnh.

Trên mặt Vệ Thiết Y lộ ra vẻ khâm phục nói: "Dương Học Sĩ nhớ không sai, mặc dù Thu Cảnh đã chết nhưng trước khi lâm chung đã thỉnh cầu Triều Đình ban cho Thu Trường Phong một chức vị để làm . Phong cách làm người của Thu Cảnh vốn trung trinh, triều đình theo lệ cũ đồng ý sở cầu của ông ta, vì thế cách đây mười năm Thu Trường Phong đã được điều nhập vào Cẩm Y Vệ, trở thành một Giáo Úy."Dương Sĩ Kỳ cau mày nói: "Việc này cũng không phù hợp với lẽ thường, Thu Cảnh cũng có con gái, vì sao không cầu cho con mình chức nữ quan, mà lại xin quan chức cho Thu Trường Phong ? Chẳng lẽ . . . Thu Cảnh đối xử với cô nhi nhặt được còn thân thiết hơn cả con gái thân sinh hay sao ?"

Lão cũng biết mặc dù Từ Khâm đã dốc toàn lực để tìm hiểu, nhưng ắt hẳn không thể tra ra được chi tiết này. Quả nhiên, Vệ Thiết Y lắc đầu nói: "Còn chi tiết này Từ đại nhân cũng không biết."

Tâm tư Dương Sĩ Kỳ khẽ máy động, liền hỏi: "Trong vòng mười năm này,Thu Trường Phong đã lăn lộn đến chức vị Thiên Hộ sao?"

Vệ Thiết Y lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ cổ quái nói: "Cách đây ba năm hắn vẫn còn là một Giáo Úy."

Lông mày Dương Sĩ Kỳ khẽ nhảy lên, đầy kinh ngạc nói: "Ngươi nói là trong vòng ba năm trở lại đây hắn đã thăng từ chức Giáo Úy lên đến vị trí Thiên Hộ sao?"

Vệ Thiết Y cẩn trọng gật đầu, trên mặt cũng là vẻ vô cùng ngạc nhiên, đương nhiên y biết rõ Dương Sĩ Kỳ ngạc nhiên vì điều gì .Bên trong Cẩm Y Vệ chức vị Chỉ Huy Sứ là lớn nhất, là quan hàm tam phẩm, tiếp theo đó là chức vị Trấn Phủ, Thiên Hộ. Chức vị Thiên Hộ là quan hàm ngũ phẩm, đó cũng là chức vị không thấp rồi, hơn nữa điều quan trọng chính là Cẩm Y Vệ là đội quân bên cạnh và được Hoàng Đế tín nhiệm nhất, ví dụ như rời kinh điều tra án thì hầu như đều theo ý chỉ của Hoàng Đế, vì thế đừng nói là những đại quan có hàm ngũ phẩm ngang nhau mà cho dù là Chỉ Huy Sứ Vệ Sở hay các Bố Chính Sứ quan hàm Nhị phẩm ở các tỉnh cũng không dám tùy tiện đắc tội với Cẩm Y Vệ.

Bên dưới Thiên Hộ còn có các cấp bậc Phó Thiên Hộ, Bách Hộ, Thứ Bách Hộ, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ, trong đó chức thấp nhất là cũng là quan lại thấtphẩm. Bên dưới Tiểu Kỳ mới đến các chức vị như Tướng Quân, Lực Sĩ, Giáo Úy .

Như vậy cũng có thể nói là trong Cẩm Y Vệ, Giáo Úy chỉ là chức quan tép riu cửu phẩm có địa vị vô cùng thấp. Nhưng Thu Trường Phong lại mất có ba năm, thăng cấp từ Giáo Úy nhảy lên làm Thiên Hộ, quan viên hàm Ngũ Phẩm, điều này không thể không nói đó là một kỳ tích.

Một lúc lâu sau Dương Sĩ Kỳ mới lên tiếng: "Rốt cuộc hắn đã lập được công lao gì mà có thể thăng chức nhanh chóng như vậy?" Tuy lão rất am hiểu việc lên chức tước trong triều đình, nhưng đối với Cẩm Y Vệ lạikhông hề biết một chút thông tin nào. Bởi vì tất cả những thông tin liên quan đến Cẩm Y Vệ chỉ có Hoàng Đế và Chỉ Huy Sứ mới biết được.

Quả nhiên, Vệ Thiết Y cũng lắc đầu nói: "Từ Đô Đốc cũng không biết rõ lắm, nhưng ngài vẫn đang đi tìm hiểu."

Dương Sĩ Kỳ lẩm bẩm nói: "Trùy lập nang trung, kỳ phong tự hiện ( cái dùi trong túi vải thì sẽ có ngày lòi ra, người có tài thì sẽ sớm được mọi người biết tới - Vô Hư Không ). Người này có thể ẩn nhẫn suốt bẩy năm chứng tỏ hắn chẳng phải là một nhân vật đơn giản."Vốn lão chẳng hề để mắt tới Thu Trường Phong, thế nhưng sau khi trải qua chuyện ở KhánhThọ Tự và những chi tiết đã điều tra được về Thu Trường Phong, lão mới phát giác ra thì ra vị Thiên Hộ bình thường của Cẩm Y Vệ này cũng có rất nhiều điều bí ẩn.

Diệp Vũ Hà vốn đang trầm mặc, nghe thấy vậy liền nói: "Kỷ Cương có được tay sai như Thu Trường Phong, có thể nói là như hổ thêm cánh." Dường như nàng chẳng hề thiện cảm mấy với Cẩm Y Vệ vì thế mới nói những lời như vậy, nhưng hiển nhiên là nàng cũng hiểu được rằng con người của gã Thu Trường Phong này thâm sâu khó lường hơn xa biểu lộ bên ngoài của hắn.Vân Mộng Công Chúa không hiểu được ngụ ý trong lời nói của Diệp Vũ Hà nhưng ngoài miệng thì vẫn làm ra vẻ hiểu rõ, liên tục gật đầu nói: "Đúng nha, Thu Trường Phong vẽ đường cho hươu chạy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ thu thập hắn."

Dương Sĩ Kỳ trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi Vệ Thiết Y lui ra mới đột nhiên lên tiếng: "Công Chúa, Thu Trường Phong ngang trời xuất thế, thật ra cũng chưa hẳn đã một chuyên hoàn toàn xấu."

Đôi mắt đẹp của Vân Mộng Công Chúa hiện lên vẻ hoang mang ( bối rối ), kinh ngạc nói: "Cứ nhìn thấy cái bộ mặt đó là ta lại cảm thấy chánghét chết đi được, làm gì thấy chút chuyện tốt nào đâu? "

Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của Diệp Vũ Hà hiện lên vẻ khác thường, liền nhìn sang nói: "Ý của Dương Học Sĩ định nói là một núi không thể chứa hai cọp sao?"

Dương Sĩ Kỳ hơi ngạc nhiên, rồi liếc nhìn nhìn Diệp Vũ Hà đầy vẻ khen ngợi. Lão cũng chỉ biết Diệp Vũ Hà là Bổ Đầu đứng đầu mười một phủ của tỉnh Chiết Giang và rất hợp ý Vân Mộng Công Chúa ra cũng không biết gì khác, đừng tưởng thoạt nhìn cô nàng này tú ngoại tuệ trung ( ý nói vẻ ngoài và tâm hồn đều đẹp ) mà tưởng lầm, nàng chẳng những cókiếm pháp cao cường mà tâm tư cũng vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của lão.

Vân Mộng Công Chúa hơi do dự một chút rồi chần chờ nói: "Ý của Dương đại nhân là, mặc dù Kỷ Cương dùng Thu Trường Phong, nhưng lại không hề tin tưởng hắn sao?"

Dương Sĩ Kỳ gật đầu nói: "Không sai, Kỷ Cương vốn là người có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, mặc dù lão ta có thể dùng người, nhưng lại không hề có tấm lòng rộng rãi bao dung độ lượng. Bây giờ ‘mũi nhọn’ Thu Trường Phong đã lộ ra chỉ e rằng sẽ nhanh chóng chuốc lấy sự nghi kỵcủa Kỷ Cương, nội bộ Cẩm Y Vệ đấu đá với nhau, đối với chúng ta cũng chẳng phải là chuyện xấu." Nói xong trên khóe miệng lão nở ra nụ cười đầy ý vị thâm trầm ( sâu xa )rồi tiếp tục nói: "Chính vì như vậy. . . thật ra Công Chúa cũng không cần quá phản cảm với Thu Trường Phong làm gì. Bởi hắn chẳng qua chỉ là kẻ phụng mệnh làm việc mà thôi. "

Diệp Vũ Hà ở bên cạnh nói: "Dương Học Sĩ định nói là. . . Nếu như Công Chúa có thể lợi dụng tốt Thu Trường Phong thì chưa biết chừng có thể kiềm chế Kỷ Cương sao?" Tính cách nàng vốn lạnh lùng, nhưng khi nhắc tới sự tình về Cẩm Y Vệ thì nàng lại rất có hứng thú.Trong Lòng Dương Sĩ Kỳ cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng do Diệp Vũ Hà và Vân Mộng Công Chúa có giao hảo với nhau lên nghĩ thay cho Vân Mộng mà thôi, vì thế lão gật đầu nói: "Đúng vậy ."

Rốt cuộc Vân Mộng Công Chúa cũng hiểu rõ, nàng ta bĩu môi bảo: "Dương Học Sĩ, ý ngươi là để ta hướng về cái tên có khuôn mặt cứng đờ như người chết ấy lấy lòng hay sao?"

Dương Sĩ Kỳ chỉ trầm mặc không nói.

Vân Mộng Công Chúa thấy thế liền cười khẩy bảo: "Hừ, nếu mà bảo ta lấy lòng hắn thì để kiếp sau a. Ta chẳng những không muốn lấy lòng hắn màcòn có thể làm cho hắn phải hối hận, hối hận vì hôm nay đã lấy đi thứ mà ta muốn, cứ chờ xem đi a."

Đột nhiên dáng cười của nàng bỗng đầy vẻ đắc ý, dường như đang nghĩ đến điều gì đó rất hạnh phúc vậy.

Đúng lúc này một tia chớp đánh xuyên qua tầng mây soi sáng một nửa bầu trời rộng lớn.

Tiếng sấm kinh tâm động phách vang lên làm lòng người rung động .

Dương Sĩ Kỳ âm thầm nhíu mày, lão không biết vì sao Vân Mộng CôngChúa lại đắc ý như vậy, nhưng chính vì thế trong lòng lão lại cảm thấy càng thêm bất an, cảm thấy dường như bầu trời về chiều cũng trở lên ảm đạm hẳn, tiếng sét bất ngờ quả là kinh tâm động phách, nhưng cử chỉ của Diêu Nghiễm Hiếu hôm nay lại càng làm người ta kinh ngạc hơn. Cũng chỉ có Diệp Vũ Hà vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt vẫn bất động ngước nhìn tia sét trên bầu trời, trong ánh mắt dường như cũng ánh lên quang mang chớp động.

Mây đen tan đi, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Làn gió nhẹ nhàng giống như tiếng hát mềm mại ngân vang.Một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, hòa cùng tiếng róc rách của nước chảy tạo lên thứ âm nhạc tự nhiên của thiên nhiên.

Chiếc mái chèo khẽ khua động dòng nước, khi thuyền vừa đến đầu cầu, một người liền nhảy lên bờ rồi dò hỏi: "Nhà đò, phía trước có phải là Phân Thủy huyện hay không vậy ?" Đi theo sau người vừa lên bờ còn có hai người nữa, một người có khuôn mặt khôn khéo, ria trên cẳm lởm chởm li ti như kim châm, còn người kia có con mắt rất lớn thoạt nhìn có vẻ hơi chất phác.

Nhà thuyền kia liền trả lời : "Khách quan nói đúng rồi. Phía trước chínhlà Phân Thủy, dòng Giá Tử khê ( khe suối mang tên là Giá Tử ) này đến Phân Thủy thì dừng lại, cũng là cột mốc đánh dấu sắp đi qua địa phận của phủ Hàng Châu."

Người lúc trước lên tiếng hỏi gật đầu rồi vứt xuống dưới khối bạc vụn, nhà đò liên tục cảm tạ rồi rời đi. Người nọ nhìn thoáng qua thị trấn phía trước mặt rồi nói: "Chúng ta cần ba thớt ngựa. . ."

Con mắt người mang bộ ria lớm chởm khẽ chuyển động, rồi lên tiếng dò hỏi: "Thu huynh, chúng ta sắp rời khỏi địa phận của Hàng Châu Phủ rồi, rốt cuộc sẽ đi đâu, hiện tại ngươi có thể nói ra được không ?"Vị Thu huynh vừa cười vừa nói: "Mạnh huynh không cần phải gấp gáp, cứ đến nơi là chẳng phải sẽ biết sao? Chúng ta bỏ thuyền xuôi nam, cần kiếm thớt ngựa thay chân đi bộ, Chỉ Huy Sứ luôn tán dương Mạnh huynh là nhân vật tinh anh, chuyện mua ngựa này e là phải nhờ đến Mạnh huynh ra tay rồi, còn tại hạ và Diêu Tam Tư sẽ đợi ở đây, kính xin Mạnh huynh đi sớm về sớm!"

Trong lòng vị Mạnh huynh rất tức giận, âm thầm chửi mắng, Thu Trường Phong, ngươi thực sự đối xử với ta như người hầu phải không ?

Ba người vừa rời thuyền chính là ba nhân vật của Cẩm Y Vệ, Thu TrườngPhong, Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư.

Thì ra sau khi Thu Trường Phong bị Diêu Nghiễm Hiếu giữ lại ở Khanh Thọ Tự năm canh giờ, liền lập tức ra khỏi tự sau đó đến gặp Kỷ Cương xin phép xuôi nam. Thu Trường Phong xuôi nam, đương nhiên là làm việc mà Diêu Nghiễm Hiếu giao phó rồi.

Nhưng rốt cuộc mục đích của chuyến đi này là gì thì Thu Trường Phong lại một mực không hề tiết lộ.

Mặc dù Kỷ Cương cũng rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thấy Thu Trường Phong như vậy lên cũng không lên tiếng dò hỏi. Lão ta thânlà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, đương nhiên là biết rõ việc nào lên biết việc nào phải giả vờ hồ đồ.

Kỷ Cương đồng ý cho Thu Trường Phong thoải mái đi làm việc mà hắn muốn, hơn nữa còn cho phép Thu Trường Phong chọn lựa nhân thủ để đi theo làm việc. Nhưng việc nằm ngoài dự liệu là Thu Trường Phong lại đi tuyển cái tên Diêu Tam Tư, điều này làm Kỷ Cương cảm thấy rất khó hiểu, vì thế mới ra lệnh cho Mạnh Hiền đi theo, đối với mệnh lệnh này Thu Trường Phong cũng không hề cự tuyệt.

Ba người Thu Trường Phong vừa rời khỏi phủ Thuận Thiên, thì lập tứcqua sông Hoàng Hà, Trường Giang, Thái Hồ, trước mắt đã tiến vào địa phẩn của tỉnh Chiết Giang, thậm chí vừa rồi còn đi qua phủ Hàng Châu, nhưng rốt cuộc mục đích của chuyến đi này là gì thì Mạnh Hiện lại không hề biết một chút gì.

Mạnh Hiền lập tức thay đổi thái độ, tận lực nịnh bợ Thu Trường Phong. Nhưng kể cả y nịnh nọt cũng tốt, mà chìa mũi nhọn cũng thế, Thu Trường Phong vẫn thủy chung luôn biểu lộ không mặn không nhạt đáp trả . Mạnh Hiền đã nghe ngóng rất nhiều với hy vọng được biết rốt cuộc Thu Trường Phong muốn đến đâu và làm chuyện gì, thế nhưng vẫn không thể nắm được những chi tiết trọng yếu .Suốt cả đoạn đường đi đến đây Mạnh Hiền giống như một tên sai vặt hết chạy đông lại chạy tây, vì thế trong lòng y đã có đầy một bụng khó chịu từ lâu.

Trong lúc đang đứng đợi phân phó đi làm việc, Mạnh Hiền bỗng nhớ lời nói của Kỷ Cương trước lúc đi : "Mạnh Hiền, ta cũng biết ngươi là người tài giỏi nhưng cũng phải biểu hiện bề ngoài cho tốt vào. Lần này xuôi nam, ngươi phải dụng tâm nhiều hơn một chút."

Ngoài mặt thì Kỷ Cương vẫn rất tín nhiệm Thu Trường Phong, nhưng y biết rõ Mạnh Hiền và Thu Trường Phong vốn có bất hòa, vì thế mới pháiMạnh Hiền đi theo Thu Trường Phong muốn Mạnh Hiền kiềm chế Thu Trường Phong. Cái dụng ý này đương nhiên là Mạnh Hiền hiểu rõ .

Nghĩ tới đây, lập tức Mạnh Hiền lấy bộ mặt đầy vẻ tươi cười nói : "Được, xin Thu huynh chờ một chút, ta đi rồi sẽ trở về sớm !" Thấy khuôn mặt Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh không một chút gợn sóng, trong lòng y thầm căm hận. Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta để cho ngươi đắc ý một hồi thì đã sao, nếu như để ta bắt được điểm yếu của ngươi thì ta sẽ cho ngươi trọn đời không được thoát thân.

Khi thấy Mạnh Hiền chạy về phía Phân Thủy huyện, Thu Trường Phongliền tìm một bãi cỏ rồi ngồi xuống, thoải mái giang rộng hai chân, theo thói quen lấy từ trong lòng ra lá mã liên diệp, xé thành từng mảnh nhỏ rồi bắt đầu bện.

Ngày thường hắn luôn bình tĩnh trầm mặc ít nói sắc mặt cũng ít khi hiện lên vẻ vui buồn, chỉ khi bắt đầu bện mã liên diệp sắc mặt hắn mới thoáng hiện lên vẻ chuyên chú.

Diêu Tam Tư tò mò nhìn Thu Trường Phong, không hiểu nổi vì sao Thu Trường Phong lại có thói quen này . Sau cả nửa ngày gã không nhịn được tâm tư hiếu kì liền ngồi xuống lân la đến gần hỏi: "Thu Thiên Hộ, ngàiđang bện cái gì vậy?"

Thu Trường Phong vẫn không hề ngẩng đầu lên, nhưng lúc này mã liên diệp dưới những ngón tay linh hoạt của hắn đã bắt đầu có hình dáng mơ hồ.

Diêu Tam Tư chỉ có thể nhìn ra được thứ mà Thu Trường Phong đang bện chắc chắn không phải là châu chấu, đúng lúc này đột nhiên gã nghe thấy Thu Trường Phong hỏi lại, "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Câu hỏi này làm Diêu Tam Tư cảm thấy hơi ngạc nhiên, đúng là ý tứ của gã không phải tới để hỏi Thu Trường Phong bện cái gì, nhưng ThuTrường Phong cũng chẳng ngẩng đầu lên, sao lại biết gã nói một đằng mà nghĩ một nẻo?

"Ta nghĩ. . ." Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ậm ừ nói: "Ta muốn hỏi. . . Ngài. . . Vì sao ngài lại dẫn ta xuôi nam ?"

Thu Trường Phong ngẩng đầu, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt của Diêu Tam Tư, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không muốn xuôi nam sao? Vậy bây giờ có thể trở về, thật ra lúc này rút đi vẫn còn kịp."

Diêu Tam Tư vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được, ta, không biết có bao nhiêu người muốn rời phủ Thuận Thiên." Sau đó hắn nhếch miệngcười rồi nói tiếp : "Lúc trước Thiên Hộ nói sẽ dẫn ta xuôi nam, buổi tối hôm ấy ta vui đến mức không ngủ được."

Thu Trường Phong đúng là cảm thấy hơi tò mò, "Vì sao?"

Diêu Tam Tư hơi do dự một chút rồi gãi đầu nói: "Bởi vì. . . Phủ Thuận Thiên quá nhàm chán." Rồi sau đó lại cảm thấy có chút mất tự nhiên gã liền nói: "Thu Thiên Hộ, lần này xuôi nam xem ra phải nhận người tinh anh chứ không phải yếu kém, chẳng qua thuộc hạ và ngài cũng chỉ tiếp xúc có mấy tháng, đúng là vẫn không thể hiểu được vì sao ngài mang ta theo?"Thu Trường Phong cau mày nói: "Yếu kém sao ? Ngươi cảm thấy mình yếu kém à ? Vì sao ngươi không nghĩ rằng . . . Lần này xuôi nam có khả năng gặp phải vô số nguy hiểm, thậm chí tính mạng còn có thể bị đe dọa?"

Diêu Tam Tư chỉ nở nụ cười, đầy phấn khởi nói: "Mạo hiểm sao? Như vậy rất tốt nha. Thu Thiên Hộ, ngài không biết chứ, thật ra ta gia nhập Cẩm Y Vệ chính là vì muốn mạo hiểm, từ nhỏ ta đã rất thích mạo hiểm rồi . . . Đúng vậy. . ." rồi gã buồn rầu nói : "Nhưng lúc còn nhỏ tỷ tỷ của ta không cho ta mạo hiểm cho đến tận bây giờ mới thôi, đến tận bây giờ ngay cả một tổ chim ta còn chưa được sờ tới nữa đây này."Thu Trường Phong nhìn Diêu Tam Tư một hồi lâu, rốt cục cũng nói: "Lúc này ta có thể cam đoan với ngươi, nếu ngươi muốn mạo hiểm thì lần này chắc chắn có thể đạt được ước muốn ấy!"

Vốn tưởng rằng có thể hù dọa làm Diêu Tam Tư sợ, chẳng ngờ Diêu Tam Tư nghe thấy thế thì trên mặt đầy chờ mong, liên tục gật đầu nói: "Như vậy thì rất tốt, như vậy thì rất tốt!"

Khóe miệng Thu Trường Phong khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục bện mã liên diệp trong tay, rốt cuộc Diêu Tam Tư cũng nhớ đến một chuyện liền hỏi: "Thu Thiên Hộ, rốt cuộc chúng ta sẽ đến đâu?"Lúc này những lá mã liên diệp đã biến thành hình dáng một con côn trùng có đôi cánh hơi mỏng, hình dáng sống động đến mức nếu không giữ chặt thì nó sẽ lập tức bay xa.

Vốn tưởng rằng Thu Trường Phong sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng không ngờ Thu Trường Phong liếc nhìn con côn trùng kia rồi nói: "Đích đến của chúng ta chính là huyện Thanh Điền nằm trong Châu Phủ."

Diêu Tam Tư gãi đầu nói: "Huyện Thanh Điền sao ? Tới đó để làm gì ?"

Đúng lúc này từ phía xa xa có tiếng vó ngựa lại gần, đó chính là Mạnh Hiền đang cưỡi trên lưng một con ngựa, đằng sau có buộc thêm hai ngựakhác đang chạy băng băng tới. Y thấy Diêu Tam Tư đang vò đầu bứt tai liền hỏi: "Tam Tư, làm sao vậy?"

Diêu Tam Tư ngu ngơ cười nói: "Mạnh Thiên Hộ, Thu Thiên Hộ nói chúng ta sẽ tới Huyện Thanh Điền, ta đang hỏi tới đó để làm gì?"

Đối với việc gã ăn nói thành thật, Mạnh Hiền vừa nghe thấy trong lòng liền cảm thấy bất mãn. Chẳng biết vì sao Thu Trường Phong thà rằng nói ra cho Diêu Tam Tư biết mục đích chuyến đi, còn đối với y lại giữ kín như bưng?

Nghĩ đi nghĩ lại Mạnh Hiền liền âm thầm cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ,làm gì có chuyện Thu Trường Phong sẽ nói cho tên ngốc tử này mục đích của chuyến đi đây?Ắt hẳn Thu Trường Phong cố ý nói như vậy, hơn phân nửa là để mê hoặc lão tử mà thôi, ngươi thật sự cho rằng lão tử sẽ rút lui hay sao?

Thu Trường Phong chẳng hề để ý tới tâm tư rối rắm của Mạnh Hiền, đã đứng dậy, cất con côn trung vừa mới bện xong rồi lên ngựa tiếp tục xuôi nam. Diêu Tam Tư vội vàng theo sau, chỉ có Mạnh Hiền liếc nhìn bóng lưng của Thu Trường Phong trong lòng thầm cười khẩy, cũng không vội vã đi theo, mà ngược lại nhìn quanh quẩn xung quanh rồi đột nhiên rút đao ra khắc lên thân một cái cây ven đường vài kí hiệu, sau đó mới giụcngựa rời đi.

Khi ba người rời khỏi được một thời thần thì đột nhiên có một con khoái mã chạy tới, chạy quanh dấu vết trên thân cây mà Mạnh Hiền vừa lưu lại vài vòng, rồi sau đó lại thúc ngựa xuôi nam, chạy theo phương hướng mà ba người Thu Trường Phong đang đi.

Ba người Thu Trường Phong mất một ngày, khoái mã phi nước đại liên tục bốn trăm dặm, nhanh chóng lướt qua Kim Hoa tiến vào cảnh nội Châu Phủ .

Đến buổi chiều ba người đã tới phụ cận tiểu Liên Sơn nằm trong cảnh nộiChâu Phủ . Thu Trường Phong nhìn về phía xa xa thì thào nói: "Vượt qua tiểu Liên Sơn là đến Huyện Thanh Điền."

Mạnh Hiền nghe thấy vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh, cho rằng Thu Trường Phong đang cố ý bầy ra mê trận, chắc chắn Huyện Thanh Điền không phải mục đích của chuyến đi này. Y cố tình nói : "Thu huynh, chẳng lẽ . . . Mục đích của chuyến đi này đúng là Thanh Điền sao?"

Thu Trường Phong gật đầu nói: "Đúng vậy a, không phải ngày hôm qua ngươi đã nghe thấy rồi sao ?" Mạnh Hiền nghe thấy vậy, mũi gần như ngừng thở.Mặc dù Thu Trường Phong chưa từng tới đây, nhưng hắn vẫn không hề do dự mà chạy thẳng về phía nam, vượt qua những con đường mòn quanh núi và những con suối chắn đường, thoạt nhìn mục đích xem ra đúng là như vậy.

Cho đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống ba người đã đi xuyên qua ngọn núi. Thấp thoáng thấy phía trước có khói bếp bay lên, xem ra đã đến gần huyện Thanh Điền rồi.

Thậm chí Mạnh Hiền còn phỏng đoán rằng có khả năng Thu Trường Phong sẽ tìm kiếm thứ gì đó bí mất ở bên trong núi, ai ngờ lại đoán sai,vì thế y không khỏi thầm cắn răng thúc ngựa tiến lên hỏi : "Thu huynh, trước mắt đã tới Huyện Thanh Điền rồi, không biết rốt cuộc là Thượng Sư giao cho ngươi việc gì ?"

Ánh mắt Thu Trường Phong lập loè, đang định mở miệng thì đột nhiên sắc mặt khẽ biến . Chỉ thấy hắn tung người rời khỏi yên ngựa nhảy xuống bụi cỏ ở ven đường . Cái tung người này của hắn có thể nói là uốn cong đầy mềm dẻo làm cho Mạnh Hiền giật nẩy cả người.

Mạnh Hiền cũng biết Thu Trường Phong là kẻ rất có đầu óc, nhưng xem ra võ công của Thu Trường Phong dường như cũng không hề kém cỏi.Thu Trường Phong đột nhiên nhẩy vào trong bụi cỏ, chẳng lẽ có quan hệ tới nhiệm vụ mà Thượng Sư giao cho hay sao?

Mạnh Hiền nghĩ đến đây, trong lòng như chịu một cú sốc lớn, vội vàng xoay người xuống ngựa. Khi xem xét bụi cỏ trong lòng y lập tức cảm thấy hơi run sợ.

Nằm trên bùn đất trong bụi cỏ là một người đàn ông còn trẻ có làn da ngăm đen nhưng đôi mắt lúc này đã nhắm chặt không biết còn sống hay đã chết.

Khi Thu Trường Phong cẩn thẩn xem hơi thở của người thanh niên này,lông mày khẽ nhíu lại. Người thanh niên vẫn còn thở, xem ra chỉ bị mà hôn mê thôi . Diêu Tam Tư cũng bước tới, thấy thế liền hỏi: "Thu Thiên Hộ, người này bị sao vậy ?"

Thu Trường Phong nói: "Người này bị người ta đánh ngất, xem ra là người của thôn dân bên cạnh." Trong khi nói chuyện hắn đưa tay vào trong ngực người kia mò mẫm, trong miệng lẩm bẩm nói: "Xem bộ dáng người này cũng trung hậu, sao lại kết thù với người khác như vậy?"

Mạnh Hiền cũng chỉ thấy sau đầu vị nam tử kia có vết bầm tím mơ hồ còn có vết máu xem ra bị vật cứng gây ra thương tích, nhưng cho dù y nhìnkiểu gì cũng không ra manh mối khác, lên không nhịn được mà buông lời diễu cợt :"Không ngờ Thu huynh còn có thể xem tướng, chỉ cần xem tướng mạo người này mà đã biết hắn là người trung hậu . Hơn nữa Thu huynh lại còn coi mình là tri kỷ của hắn, dù chưa từng gặp mặt hắn mà cũng có thể biết là người này kết oán cùng người ta lên bị lừa ra đây để báo thù sao ?"

Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Người này niên kỷ chưa phải là lớn, nhưng tay chân đều có vết chai, đó chính là dấu vết do làm việc đồng áng lâu năm mà có. Những người đến tuổi như người này mà làm lụng vất vả như vậy chẳng phải là người trung hậu hay sao? Trong l*иg ngựchắn còn một chút bạc vụn nhưng lại không hề bị người ta lục lọi lấy đi chứng tỏ người đánh ngất hắn không phải vì cướp bóc, chỉ có thể là vì ân oán cá nhân mà ra tay. Những điều đơn giản như vậy mà Mạnh huynh không nhận ra được sao?"

Mạnh Hiền trợn trắng mắt, ngượng ngùng không dám phản bác lại.

Còn Diêu Tam Tư đã sớm bội phục sát đất : "Thu Thiên Hộ nói có lý."

Mạnh Hiện đè ngụm tức khí lại, thở dài nói: "Thu huynh thật có đôi mắt sáng như đuốc. Nhưng Thu huynh đang mang trên mình trọng trách của Thượng Sư, người này dù sống hay chết cũng lên giao cho quan phủ địaphương đi xử lý, Thu huynh cần gì phải mất thời gian cho loại người như vậy?"

Bỗng Thu Trường Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiền. Khi Mạnh Hiền thấy ánh mắt hắn sáng như điện, trong lòng không khỏi đánh thót một cái. Thu Trường Phong chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống xem xét, nhưng trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái, thầm nghĩ hung thủ chỉ dùng một côn đã đánh ngất người thanh niên này chứng tỏ hắn ra tay rất lưu loát, ắt hẳn việc này không phải ẩu đả của dân chúng bình thường. Nhưng vì sao hung thủ lại không gϊếŧ người này mà chỉ đánh ngất hắn tại đây?Trâm ngâm một lát rồi Thu Trường Phong vỗ nhè nhẹ lên người kia, chẳng bao lâu sau người thanh niên kia đã từ từ tỉnh dậy, khi nhìn thấy đám người Thu Trường Phong trên mặt gã lập tức lộ ra vẻ bối rối, vội vàng xoay người ngồi dậy, đầy sợ hãi nói : "Các ngươi muốn làm gì?"

Hai tay người này chống lên mặt đất không ngừng lui về phía sau rồi đột nhiên đứng bật dậy chạy như điên, bộ dáng đầy sợ hãi.

Nhưng khi người thanh niên kia vừa chạy được hai bước thì bỗng nhiên gã dừng lại trong mắt lộ ra vẻ đầy kinh hãi . Chẳng biết từ lúc nào Thu Trường Phong đã chặn trước mặt gã, trầm giọng hỏi: "Ngươi đang làmcái gì thế?"

Người thanh niên buông lõng hai tay, khàn giọng nói : "Ta. . . Ta cái gì cũng không làm." Rồi gã lại quay đầu bỏ chạy, lần này Thu Trường Phong cũng không ngăn cản gã nữa, thế nhưng khi người thanh niên kia chạy chẳng được bao xa thì đột nhiên lại quay trở lại.

Chỉ nghe thấy phía trước vang lên tiếng người ầm ĩ, có hơn mười Bộ Khoái đang vây dàn hàng đi tới. Vị Bộ Khoái cầm đầu có dáng người khôi ngô sắc mặt hơi xanh xao, trên tay y đã cầm sẵn một thanh đao, y nói với người thanh niên kia : "Lưu Năng, ngươi đùa giỡn tẩu tử, gϊếŧ cha, tộiác tày trời, còn không mau thúc thủ chịu trói. Nếu không sẽ lập tức gϊếŧ chết!"

Trên mặt người thanh niên kia đầy vẻ sợ hãi, khàn giọng kêu lên: "Ta không làm, các ngươi đừng đổ oan cho ta." Nói xong gã định tiếp tục chạy trốn, nhưng lúc này hơn mười Bộ Khoái kia đã bao vây bốn phương tám hướng rồi.

Mạnh Hiền nghe thấy vậy, không quên mỉa mai nói: "Thu huynh đúng là liệu sự như thần, người này khinh tẩu gϊếŧ cha, quả nhiên là trung hậu."

Trong khi đang nói chuyện, Bộ khoái đã vây chặt xung quanh. Một Bộkhoái tung Tỏa Liên về phía đầu Lưu Năng, trên mặt Lưu Năng là vẻ vô cùng phẫn lộ, lui về phía sau một bước, định liều mình đột phá ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đấy bất ngờ có một ánh đao lóe lên, chỉ thấy có một cây đao đang chém về phía sau cổ gã.

Người xuất đao chính là vị Bộ Khoái có khuôn mặt xanh xao kia, một đao của y quá hiểm hóc và bất ngờ, mắt thấy sắp có cảnh máu tươi bắn ra, đầu người rơi xuống đất, lúc thanh đao sắp chạm tới phần gáy của Lưu Năng thì đột nhiên y cảm thấy cổ tay mình tê rần.

Đơn đao lập tức đổi hướng chém mạnh lên mặt đất, tình huống quá bấtngờ làm vị Bộ Khoái có sắc mặt xanh xao không kịp thu hồi lực đạo, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc"vang lên, không ngờ cổ tay lại bị trật khớp.

Dị biến xẩy ra làm những Bộ Khoái còn lại kinh hãi, bỗng họ nhìn thấy có một vị nam tử có sắc mặt tái nhợt đứng ở bên cạnh Lưu Năng . Còn vị Bộ Khoái kia ôm chặt cổ tay, ở vị trí Mạch Môn có một vết đỏ cũng không biết là do thứ gì gây lên thương tích, y vừa sợ lại vừa giận nói : "Ngươi là ai, sao lại ở cùng một chỗ với hung thủ gϊếŧ người ? Tất cả cùng lên bắt bọn chúng lại, nếu ai dám phản kháng, gϊếŧ không tha."

Các bị Bộ Khoái kia cũng biết thường ngày vị Thanh Điền Bộ đầu này đãnói là nhất ngôn cửu đỉnh, đám thuộc hạ không ai dám trái lệnh. Thế nhưng lần này, khi lời nói của y vừa thốt ra đám Bộ Khoái không những không xông lên mà ngược lại còn lùi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn Thu Trường Phong.

Người vừa xuất hiện chính là Thu Trường Phong, thế nhưng trên tay hắn lúc này bỗng có thêm một khối lệnh bài bằng gỗ .

Khối lệnh bài này nhìn qua cũng thấy bình thường thế nhưng trên mặt lệnh bài này có bốn chữ "Cẩm Y Vệ ấn" đúng là làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy run sợ từ trong tâm can.Vị Bộ Đầu kia vừa nhìn thấy bốn chữ này lập tức sắc mặt đại biến, run rẩy nói: "Ngài là người của Cẩm Y Vệ?"Đúng là y không thể nào tin nổi, sao Cẩm Y Vệ lại tới cái huyện Thanh Điền nho nhỏ này cơ chứ.

Thu Trường Phong thoáng nhìn qua vị Bộ Đầu kia rồi thản nhiên nói: "Ngươi không tin?" Lần này hắn cải trang đi làm nhiệm vụ lên không mặc Phi Ngư phục, vì thế tay hắn khẽ đảo một cái, lập tức Tú Xuân Đao vẫn bên trong vỏ đao hiện ra ở trên tay.

Vỏ đao vừa xuất hiện dưới ánh mặt trời đã dẫn phát một luồng sát ý lạnh thấu xương .Mọi người vừa thấy Tú Xuân Đao thì lập tức quỳ xuống không nói được câu nào. Tuy vị Bộ Đầu kia cực kỳ hung hãn, nhưng khi nhìn thấy Tú Xuân Đao lại nhớ ra Cẩm Y Vệ có quyền tiền trảm hậu tấu, sắc mặt không khỏi biến sắc, cuối cùng cũng quỳ xuống nói: "Bộ Đầu huyện Thanh Điền Cổ Nhất Đao tham kiến đại nhân."

Thu Trường Phong thu Lệnh Bài lại, chậm rãi hỏi: "Lưu Năng phạm phải tội gì?"

Lưu Năng thấy thế vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Thu Trường Phong, trên mặt đầy lệ nói: "Đại nhân, tiểu nhân vô tội."Cổ Nhất Đao quát: "Ngươi không có tội vì sao phải trốn? Đại nhân, tên này vô cùng gian trá, ngài đừng bị hắn lừa gạt."

Ánh mắt Thu Trường Phong khẽ chuyển, nhìn Cổ Nhất Đao nói: "Là người hay quỷ, ta tự mình phân biệt được. Kể cả Lưu Năng là hung đồ theo như Luật của Đại Minh thì hắn cũng có quyền giải thích. Ngươi thân là Thanh Điền Bộ đầu, chưa định án đã định đưa hắn vào chỗ chết, như vậy đã là vi phạm luật pháp rồi. . ."

Cổ Nhất Đao thấy ánh mắt âm lãnh Thu Trường Phong sắc mặt liền đại biến, lắp bắp nói: "Đại nhân, Lưu Năng vô cùng hung ác, tiểu nhân sợ hắnđào thoát một lần nữa lên mới ra tay hơi nặng. Tiểu nhân luôn một lòng vì việc công kính xin đại nhân minh xét."

Thu Trường Phong nhìn Cổ Nhất Đao một hồi mới lên tiếng bảo: "Việc xử án phải do Tri Huyện bản địa phán xét mới đúng. Trước hết cứ đem Lưu Năng trói lại áp giải về Huyện Nha rồi nói sau." Nói xong hắn quay về phía Lưu Năng nói: "Nếu ngươi là người vô tội thì cứ tin tưởng rằng Quan Phủ sẽ cho ngươi công đạo. Đừng có phản kháng nếu không tội sẽ bị tăng lên một bậc."

Lưu Năng cắn răng lại nhưng thấy Nha Dịch bốn phía đang nhìn mìnhchằm chằm, cuối cùng đành vươn tay ra để Nha Dịch trói lại.

Ánh mắt Cổ Nhất Đạo lập lòe, thấy thế liền nói: "Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi. Trước hết chúng tiểu nhân sẽ mang Lưu Năng quay về Huyện Nha lên xin đi trước một bước."

Đột nhiên Thu Trường Phong nói: "Chậm đã. Ta cũng muốn tìm Tri Huyện có việc nên đi cùng một thể."

Cổ Nhất Đao giật mình nhưng không dám cự tuyệt, lập tức đi đằng trước dẫn đường đồng thời áp tải Lưu Năng đi về phía Huyện Nha.Mạnh Hiền thấy Thu Trường Phong xen vào việc của người khác liền cảm thấy có chút không vừa lòng. Nhưng nghĩ lại, thì lại thấy việc Thu Trường Phong muốn gặp Tri Huyện e rằng có quan hệ với phân phó của Thượng Sư . Nghĩ vậy hắn liền tỉnh táo lại. Khi thấy Cổ Nhất Đao cúi gằm mặt, y không khỏi tò mò liền hỏi: "Cổ Bộ đầu, rốt cuộc cái tên Lưu Năng này đã phạm phải tội gì?"

Cổ Nhất Đao thấy Mạnh Hiền đi cùng với Thu Trường Phong nên cũng không dám chậm trễ, vội vàng giải thích nói: "Lưu Năng phạm tội đùa giỡn đại tẩu và gϊếŧ cha . Vốn Lưu Năng có một đại ca nhưng cách đây mấy năm đã chết rồi, để lại một người chị dâu tên lên Vương Thúy Liên,Vương Thúy Liên vốn ở góa không hề tái giá . Sáng nay có một vị hương thân đột nhiên phát hiện ra cha của Lưu Năng là Lưu Lão Thành bị người ta siết cổ chết trong phòng lên vội vàng đi báo án. Tri Huyện đại nhân lập tức cho gọi Vương Thúy Liên và Lưu Năng để hỏi chuyện, nhưng lại không thấy bóng dáng Lưu Năng đâu, còn Vương Thúy Liên lại khóc lóc kể lể nói một ngày trước Lưu Năng đùa giỡn nàng bị Lưu Lão Thành nhìn thấy rồi quát mắng vài câu. Chuyện xấu trong nhà thì không tiện để lộ ra lên lúc đó Vương Thúy Liên cũng không báo quan, hơn nữa Lưu Lão Thành cũng đã lấp liếʍ cho qua chuyện này. Lưu Lão Thành vốn là người trung thực không kiện tụng mà cũng không có ân oán với ai, vậy mà lần này lại bị người ta siết cổ chết hơn phân nửa là do Lưu Năng ghi hậntrong lòng, lại sợ phụ thân mình nói ra làm người ta gièm pha, vì thế mới gϊếŧ phụ thân. Lúc đó Tri Huyện Đại Nhân mới sai phái tiểu nhân tập nã hung đồ, nhưng không ngờ gặp phải mấy vị đại nhân."

Mạnh Hiền sau khi nghe xong câu chuyện liền nhìn thoáng qua Lưu Năng rồi nói: "Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm . Ai có thể ngờ được người nhìn trung hậu như vậy lại làm ra một cái chuyện cầm thú như vậy đây?"

Cổ Nhất Đao không biết Mạnh Hiền nói vậy để cảnh tỉnh Thu Trường Phong, nghe thấy vậy liền vội vàng đồng ý: "Đúng nha, vị đại nhân này quả là cao kiến."Khi bọn họ đang nói chuyện, mặc dù chưa tới Huyện Nha nhưng Tri Huyện đã chạy tới.

Thì ra Cổ Nhất Đao nghe thấy Thu Trường Phong muốn gặp Tri Huyện lên đã phái người đi trước truyền tin. Vị Tri Huyện kia nghe thấy Cẩm Y Vệ giá lâm, trong lòng run rẩy sợ hãi, sao dám không đi ra Huyện Nha để nghênh đón cơ chứ?

Vị Tri Huyện kia đi nghênh đón gần cả dặm, vừa nhìn thấy bóng dáng đám người Cổ Nhất Đao đi tới, liền vội vàng đi lên. Đúng lúc đó có tiếng động như tiếng sét giữa trời xanh vang lên khiến lão đứng cả tim, trợnmắt há mồm đứng yên tại chỗ.

Khi Diêu Tam Tư vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên Thu Trường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa đằng sau có bụi mù bốc lên, khi đám bụi mù còn chưa tan hết đã nghe thấy tiếng móng ngựa gõ xuống đất đang tới gần, thấp thoáng có thể thấy một cơn lũ mầu đen đang nhanh chóng tới gần nơi đây.

Với ánh mắt sắc bén của mình, Thu Trường Phong nhìn thấy cơn lũ mầu đen kia chính là mấy chục kỵ mã đang tới gần, còn tiếng vang như tiếng sấm nổ kia chính là tiếng vó ngựa gõ lên mặt đất mà thành .Tuy đám người đang cưỡi ngựa chạy như điên kia chỉ có vài chục người, nhưng do bọn họ xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ giống hệt như thiên quân vạn mã đang lao tới vậy.

Vị Tri Huyện kia chưa bao giờ nhìn thấy tràng cảnh có thanh thế lớn như vậy, lên bị dọa đến mức hai chân run rẩy cứng đờ không bước nổi một bước, trong lòng lão không thể nào hiểu nổi tại sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một đội nhân mã cơ chứ?

Tốc độ của đội nhân mã kia cực nhanh giống như gió cuốn mây trôi, bới tung đám cỏ dưới chân làm bụi bốc lên mịt mù, chẳng mấy chốc đã tớitrước mặt đám người Thu Trường Phong . Đám Cổ Nhất Đao thấy vậy liền vội vàng tránh ra, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị dẫm nát dưới vó ngựa.

Cả Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư cũng phải giục ngựa tránh sát vào ven đường nhường đường cho đám kỵ binh kia đi.

Thu Trường Phong nhíu mày, rồi giục ngựa nép vào ven đường . Nhưng không ngờ khi mấy chục kỵ mã kia chạy tới trước người Thu Trường Phong lại đột nhiên dừng lại, để ngựa gõ móng tại chỗ.

Tiếng vó ngựa rền vang như tiếng sấm đột nhiên biến mất lại càng làm cho nội tâm mọi người cảm thấy kích động và kinh hoàng không thôi.Mấy chục kỹ mã đồng thời dừng lại chỉnh tề và lưu loát như một, mọi người thấy vậy trong lòng nảy ra suy đoán, không biết người tới là người phương nào, sao lại có một đội nhân mã khí thế hùng tráng như vậy?