Đế Yến

Chương 17

Quyển 1 - Chương 15: Diễn kịch
Dịch giả: quyle019&atomx91

Trời lại sáng rồi.

Gió sớm thổi cánh hoa bay, sương mờ mờ ảo ảo. Con đom đóm mệt mỏi nằm nghỉ trên hạt sương long lanh, phát ra từng tia sáng xanh leo lét.

Không cần biết buổi đêm buồn chán bao nhiêu, nhưng theo thời gian trôi qua cuối cùng cũng vẫn chỉ là quá khứ. Thu Trường Phong đi thong thả trên đường, nhìn hoa rơi trong sương sớm, nghe tiếng chó sủa huyên náo, vẻ mặt nhợt nhạt, rõ ràng là có chút mệt mỏi.

Hắn ngủ khoảng chừng một ngày đêm, đã xoa dịu được cái thân thể mệt mỏi, nhưng lại làm cho tinh thần uể oải, may sao cũng không còn vất vả gì nữa.

Đi ở trên đường,bên tai Thu Trường Phong vẫn còn vang vọng tiếng cười điên cuồng của Diêu Nghiễm Hiếu. Hắn lơ đãng nhíu mày.

Diêu Tam Tư thở hồng hộc chạy lại, trên tay cầm một hộp lễ vật nói :"Thu đại nhân, lễ vật đã mua đến đây rồi, đây là quả Bàn Đào thượng hạng để mừng thọ."

Diêu Tam Tư đang cầm hộp lễ vật, tinh thần sung mãn. Sau khi đi đến Nam Kinh, gã không đi ngay đến bờ sông Tần Hoài như Thu Trường Phong, mà lại thỏa chí ngủ hai ngày liền, dù sao thì Thu Trường Phong cũng đã nói là phải ở lại Nam Kinh một thời gian. Gã đã lỡ một số việc, nhưng vẫn vô tư như thế. Khi nghe nói Thu Trường Phong muốn tìm gã làm chuyện gì đó thì ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Khi Thu Trường Phong nhìn thấy, trong lòng chịu không nổi bèn nghĩthầm, làm người khó tránh khỏi có lúc hồ đồ, cứ giống như Diêu Tam Tư vậy, vui vẻ hạnh phúc lại hóa ra hay. Trong lòng hắn xúc động, bèn gật gật đầu và nói: “Ngươi làm tốt lắm, chúng ta đến Phủ Ninh Vương thôi.”

Diêu Tam Tư chợt giật nảy người, hộp đào mừng thọ đang cầm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất, hoảng sợ nói: "Đi Phủ Ninh Vương làm cái gì?" Tuy rằng kiến thức của gã không thể so được với Thu Trường Phong nhứng vẫn còn biết Phủ Ninh Vương.Suy cho cùng ở thiên hạ Đại Minh này,thực sự cực kỳ ít người không biết Ninh Vương.

Ninh Vương tên thật là Chu Quyền, là em trai thứ mười bảy của Thiên TửChu Lệ, con trai thứ mười bảy của Thái Tổ Chu Nguyên Chương, cũng là chú ruột của Kiến Văn Đế Chu Duãn Văn.

Năm đó Chu Doãn Văn bị tước ngôi, rồi sau đó mới bắt hai người Chu Lệ và Chu Quyền làm thuộc hạ, nhưng quả thực là trong số các con trai của Chu Nguyên Chương, hai người này đều không phải là bình thường.

Trước đây có một câu nói như thế này : “Yến Vương thiện chiến, Ninh Vương giỏi mưu”.

Sau khi bắt đầu cuộc chiến từ cuối thời nhà Nguyên, Yến Vương Chu Lệ cùng với Chu Nguyên Chương cùng nhau Nam chinh Bắc chiến, Đôngthảo phạt Tây đánh dẹp, trong số các con trai của Chu Nguyên Chương thì tài năng quân sự luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên. Ninh Vương Chu Quyền cũng thông minh từ nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, việc quân cơ mưu lược lại càng thao thao bất tuyệt, đứng đầu về trí tuệ trong số các con trai của Chu Nguyên Chương.

Chu Doãn Văn cuối cùng xuống tay với hai người, cũng chỉ bởi vì kiêng kị năng lực của họ, muốn diệt trừ trước cho an tâm, các thúc phụ còn lại của ông ta thì sẽ tiếp tục tìm cách giải quyết dứt điểm sau.

Không ngờ tới thời điểm Chu Doãn Văn hành động thì Chu Lệ lại mượnquân đội của Chu Quyền, nhị Vương cùng nhau liên thủ lại Nam tiến. Lại nhờ theo mưu kế của Diêu Nghiễm Hiếu mà đánh bại được quân đội hùng mạnh trăm vạn người của Chu Doãn Văn. Sau khi Chu Lệ xưng Đế, bởi vì cảm kích công ơn của Chu Quyền mà đến nỗi đồng ý cho Chu Quyền cùng hưởng giang sơn.

Nhưng Chu Quyền lại không làm như vậy, hơn nữa lại còn mặc kệ chuyện của quốc gia, đắm chìm vào cầm kỳ thư họa, vào học thuyết của Đạo gia, không quản chuyện gì khác nữa.

Mặc dù Chu Quyền không quản chuyện triều chính, nhưng ở trong mắttriều thần cũng vẫn là một người có danh vọng cực kỳ cao. Loại tiểu nhân vật như Diêu Tam Tư thì tất nhiên là không có cơ hội gặp được Ninh Vương.Vậy nên khi nghe thấy Thu Trường Phong muốn đến Phủ Ninh Vương, Diêu Tam Tư tất nhiên là rất kinh ngạc.

Thu Trường Phong bình tĩnh đáp: "Đến Phủ Ninh Vương tất nhiên là để chúc thọ Ninh Vương rồi, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay chính là sinh nhật của Ninh Vương sao?"

Diêu Tam Tư nâng cái hộp lễ vật lên nhìn lại, nói một cách không tự nhiên : "Quả thật là chúng ta sẽ dâng lễ vật này sao?" Gã dùng mườilượng bạc của Thu Trường Phong mua mấy quả đào mừng thọ này, vốn tưởng rằng quá là rộng lượng, nhưng vừa nghe thấy là để biếu tặng Ninh Vương thì ngay lập tức cảm thấy quá là hà tiện.

Thu Trường Phong cười cười nói : "Ngươi có cảm thấy là lễ vật này quá đơn giản hay không?" Thấy Diêu Tam Tư gật đầu, Thu Trường Phong nói tiếp : "Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu “Quà ít lòng nhiều” sao ? Còn cái gì mà Ninh Vương chưa từng nhìn thấy. Cho dù ngươi tặng ông cả núi vàng chưa chắc ông ta đã thích." Lại hạ giọng nói khẽ hơn một chút : "Ta đại diện Thượng Sư đi tặng quà, cho dù là tặng Ninh Vương cái hòm không thì Ninh Vương cũng vẫn thích.”Diêu Tam Tư lại trở nên kinh hãi, "Thiên Hộ Đại Nhân, ngươi nói tặng quà là ý của Thượng Sư sao?" Từ trước đến nay Diêu Nghiễm Hiếu không nhận lễ vật của ai, cũng không tặng quà cho ai cả.Nếu quả thực đây là lễ vật của Diêu Nghiễm Hiếu thì chắc hẳn phải lớn lắm đây.

Diêu Tam Tư nghĩ đến đó rồi lại nghẹo đầu nghĩ lại, Thượng Sư bỗng nhiên tới Nam Kinh, lại nhờ Thu Thiên Hộ đến chúc thọ Ninh Vương không biết là vì điều gì?

Gã cân nhắc ở trong lòng, nhưng thấy Thu Trường Phong không nói gì nên cũng không dám hỏi nữa. Nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, gã hỏi:"Thiên Hộ Đại Nhân, tôi nghe Mạnh Thiên Hộ nói tối hôm trước ở trên sông Tần Hoài, người có một trận đại chiến cực kỳ tuyệt vời thì phải?"

Giọng của Diêu Tam Tư rất to, dân chúng đi qua đường xung quanh nghe thấy đều quay lại nhìn Thu Trường Phong, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Thu Trường Phong trông thấy đủ loại ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình thì cái mặt dày cũng phải đỏ ửng lên, ho khan hai tiếng nói : "Cũng không có gì đâu. . ."

Diêu Tam Tư nói : "Thiên Hộ đại nhân, người quá khiêm nhường rồi. Ta đoán rằng trận đại chiến kia phải cực kỳ kinh thiên động địa, tới tậnsáng sớm người mới quay về cơ mà. Đánh nhau cả một đêm như vậy chắc người phải mệt mỏi lắm. . . mệt đến chết luôn ấy chứ! Ta để ý ngày hôm qua từ lúc người trở về đến giờ chỉ toàn ngủ với ngủ thôi mà." Gã lại vận dụng luôn cái khả năng suy tính học được từ trên người Thu Trường Phong để nói nhưng mà rõ ràng chỉ có nước bọt bay tứ tung khắp nơi mà thôi.

Thu Trường Phong ngẩn ra, chợt thấy được đám đàn ông xung quanh đều chỉ cười nhẹ không nói năng gì. Còn phụ nữ xung quanh thì ánh mắt ai nấy cũng ít nhiều có chút khinh thường.Tất nhiên là… cũng còn có mấy cô gái trẻ, hai mắt long lanh nhìn hắn hoàn toàn không giống như vậy.

Thu Trường Phong ngứa họng, không nhịn được ho khan nói: "Thực ra trận chiến kia không giống như ngươi tưởng tượng đâu.”

Diêu Tam Tư trợn tròn hai mắt, khiêm tốn nói: "Ai cũng nói Vân Cầm Nhi lãnh diễm vô song, nói vậy chẳng lẽ bản lĩnh của nàng ở phương diện kia còn có nhiều động tác thú vị nữa?" Sự việc tối muộn hôm ấy, gã cũng chỉ nghe Mạnh Hiền kể lại qua loa đại khái mà thôi, nhưng Mạnh Hiền mười phần cũng chỉ hiểu được ba, bốn phần, còn lại thì hoàn toàn là do DiêuTam Tư tự mình sáng tác thêm.

Người đi đường lại càng thêm sửng sốt, thậm chí còn có nhiều người dừng lại để chú ý lắng nghe, về chuyện gì thì chắc không cần phải nói nữa cũng biết...

Thu Trường Phong nhíu mày, gần như muốn cầm cả quả đào mừng thọ nhét vào mồm Diêu Tam Tư. Đột nhiên nghe thấy có người lạnh lùng nói từ phía sau: "Diêu Tam Tư, Thu Thiên hộ lẽ nào không nói với ngươi, người trong cuộc chiến đấu đêm hôm kia đều chết hết cả rồi sao?"

Diêu Tam Tư kinh ngạc, cuống quít xoay người lại, khi nhìn thấy ngườinói ở phía sau thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội thi lễ nói : "Ty chức bái kiến Vân Mộng công chúa."

Người nói kia mặc một bộ quần áo đỏ chót, chẳng ngờ chính là Vân Mộng công chúa. Bên người Vân Mộng công chúa có hai người. Một là Vệ Thiết Y, còn một người khác thì có đôi mắt long lanh rất đẹp, phảng phất trong đó nét sầu của mùa thu, chính là Định Hải Bộ đầu Diệp Vũ Hà

Lúc Diêu Tam Tư thi lễ thì khuôn mặt đỏ bừng lên, lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ chiến đấu đến mức như vậy nên Thiên Hộ đại nhân mới trúng gió ngay tức khắc? Trời ạ ! Phải vất vả lắm thì mới bị như vậy chứ,chẳng trách sau khi trở về Thiên Hộ đại nhân lại ngủ lâu như thế.

Hắn càng nghĩ thì mặt càng méo xệch ra, bất kể như thế nào cũng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Công Chúa nữa, đồng thời giật mình vì chuyện gì cô Công Chúa này cũng dám nói. Sắc mặt Thu Trường Phong lại trở nên tái nhợt, mỉm cười nói: "Công Chúa Điện Hạ, có một số việc không thể nói lung tung."

Vân Mộng công chúa cười nhạt, thần sắc xem thường nói: "Có chuyện gì mà không được nói? Chẳng lẽ Thu đại anh hùng cho tới bây giờ chỉ nhớ mình vượt năm quan ải, phong lưu văn nhã trảm sáu tướng, còn đâuchuyện trúng phải mỹ nhân kế, bị người ta đuổi chém, bộ dạng trốn xuống nước chật vật như thế nào rồi chăng?"

Thu Trường Phong chớp chớp mắt, mặt không đỏ chút nào nhưng giả vờ kinh ngạc nói : "Làm sao mà Công Chúa biết được ta rơi xuống nước? Sau khi ta bị rơi xuống nước liền ngất luôn lập tức, chẳng còn biết gì nữa.”

Vân Mộng công chúa không ngờ Thu Trường Phong vô lại như vậy, vừa tức vừa giận hô lên: "Bại hoại! Sớm biết vậy thì Bổn công chúa không thèm cứu ngươi làm gì."Thu Trường Phong giả vờ mơ mơ màng màng nói : "Công chúa đã cứu ta? Thế mà ta lại vẫn cứ nghĩ rằng cái mạng này là do Thượng Sư cứu sống cơ, không biết là Công Chúa cứu ta như thế nào?"

Vân Mộng công chúa lạnh lùng nói: "Thu Trường Phong, ngươi trông có vẻ thông minh, nhưng quả thật cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch, ta cần gì phải cho ngươi biết? Vệ Thiết Y, chúng ta đi!" nói rồi xoay người sải bước rời đi.

Thu Trường Phong trông theo Diệp Vũ Hà, thấy nàng đến khi xoay người rời đi cũng không nhìn hắn một chút nào, khóe miệng không khỏi nở ranột nụ cười đắng ngắt.

Diêu Tam Tư thấy Vân Mộng công chúa đi xa, nhịn không được nói: "Thu Thiên hộ, Công Chúa nói ngươi trúng phải mỹ nhân kế rồi lại bị người ta đuổi gϊếŧ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thu Trường Phong hơi đỏ mặt, nói: "Chúng ta còn đang vội đến Phủ Ninh Vương, không rảnh rỗi để nói chuyện với ngươi."

Diêu Tam Tư thấy Thu Trường Phong chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bèn nhanh chóng chạy theo, cũng không quên nói: "Từ đây đến Phủ Ninh Vương còn mất nhiều thời gian. Thu Thiên hộ, chuyện người bị đuổi gϊếŧtrên sông Tần hoài như thế nào chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé!"

……

Vân Mộng công chúa đi qua hết mấy con đường mà cơn giận vẫn còn chưa tiêu được hết, không nhịn được nữa bèn oán giận bảo rằng: "Diệp Vũ Hà này, ta đã biết trước Thu Trường Phong này thuộc hạng lang sói mà, hạng lấy oán trả ơn, cái loại người điên cuồng đắc chí. Tại sao lúc trước ngươi lại cản không cho ta đá cho hắn mấy cái chứ?"

Nhưng trong lòng lại nghĩ, Diệp tỷ tỷ còn nói Thu Trường Phong đối với ta cũng không tệ, thật ra hắn cũng không làm gì sai cả. Nhưng chẳngbiết tại sao cứ nghe thấy hắn nói là ta lại tức giận như vậy.

Khuôn mặt Diệp Vũ Hà lãnh đạm, một lúc lâu sau mới trả lời "Đá người như vậy, chỉ sợ làm ô uế chân Công Chúa."

Vân Mộng công chúa hết giận lại cười bảo: "Đúng vậy, chúng ta không cần phải tức giận như thế." rồi lại nhìn sang Vệ Thiết Y bảo: "Cho dù là Vệ Thiên Hộ, mới nhìn qua cũng thấy là mạnh mẽ hơn Thu Trường Phong kia nhiều."

Mặt mày Vệ Thiết Y như sắt thép, cuống quýt lắc đầu: "Tại hạ làm sao so sánh được với Thu Thiên Hộ." Rồi đột nhiên y lại thì thầm: "Công chúa,thuộc hạ nghe người ta nói đêm đó ở sông Tần Hoài, Thu Trường Phong tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng hình như cũng không phải là người bợ đỡ cho Hán Vương Điện Hạ."

Vân Mộng công chúa lườm hắn một cái nói : "Ngươi muốn nói cái gì?"

Vệ Thiết Y thấy Công Chúa tỏ vẻ khinh thường bèn vâng dạ: "Thuộc hạ không dám có ý kiến gì."

Vân Mộng công chúa chép miệng nói : " Ngươi đừng nghĩ là ta không biết ngươi muồn nói điều gì? Ngươi nhất định là muốn nói nếu ta có thể lôi kéo được Thu Trường Phong, nói không chừng có thể lợi dụng hắn đốiphó với nhị ca của ta."

Vệ Thiết Y không trả lời nhưng rõ ràng là im lặng ngầm thừa nhận. Vân Mộng công chúa nhổ ra một miếng: " Bằng vào Thu Trường Phong cũng xứng để cho bổn Công Chúa phải lấy lòng sao? Hừ. Không cần nhiều lời, trước hết đi Phủ Ninh Vương chúc thọ cái đã."

Vệ Thiết Y nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải người muốn lấy lòng Thu Trường Phong hay sao, vì sao đêm đó lại chủ động đến phòng của hắn? Tuy y nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra.

Nhưng trong lòng Vân Mộng công chúa lại không cảm giác như vậy, chỉlà đang nghĩ, Bổn công chúa lúc trước phải chú ý toàn cục, muốn mượn sức Thu Trường Phong, nhưng hắn không phân biệt được tốt xấu, không biết tự trọng, thật là uổng phí ý tốt của bổn công chúa.

Chẳng biết tại sao, sâu trong đáy lòng nàng, cứ mãi canh cánh lúc lên thuyền hoa với Thu Trường Phong. Vừa nãy khinh thường châm chọc, cũng hơn phân nửa là vì cái nguyên do kia. Cô càng nghĩ càng phiền, muốn đi thật nhanh tới Phủ Ninh Vương.

Hóa ra là cô cùng đám người Dương Sĩ Kỳ thảo luận nghiên cứu nội dung của “Nhật Nguyệt Ca”, đối với nội dung của nó còn rất nhiều chỗ chưahiểu rõ được, vài câu như “Rồng về biển khơi cuối cùng cũng quay về”, căn bản là không hiểu rõ lắm. Vân Mộng công chúa nhận định mấu chốt của vấn đề là ở Kim Long quyết hay là vật gì đó, nghĩ mãi, nghĩ mãi Dương Sĩ Kỳ và Tập Lan Đình cũng không nghĩ được cuối cùng đó là gì. Dương Sĩ Kỳ vô tình nói một vài câu trong“Nhật Nguyệt Ca” là nói đến chuyện tình của Thái Tổ, cần có người ở tại thời điểm đó thì mới lý giải được.

Vân Mộng công chúa biết phụ hoàng Chu Lệ có thể sẽ biết, nhưng chuyện này hiển nhiên đến hỏi phụ hoàng là không ổn. Tâm trí vừa động, đột nhiên nghĩ đến Ninh Vương ngay tại Nam Kinh, hơn nữa cũng sắpđến ngày sinh nhật. Ninh Vương là người am hiếu cổ kim, hơn phân nửa là sẽ biết được bí mật của “Nhật Nguyệt Ca” này. Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức muốn thừa dịp đến chúc thọ Ninh Vương thì sẽ hỏi thăm luôn việc này, không ngờ lại gặp phải Thu Trường Phong, tự nhiên đầy một bụng sự buồn bực.

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên thấy phía trước cửa ngõ có mấy người, mấy tên ăn mày đang vây quanh một thằng nhóc ăn mày quát: "Mày đến từ đâu, có hiểu quy củ hay không?"

Toàn thân thằng nhóc ăn mày kia trông vô cùng bẩn thỉu, khuôn mặtgiống như nhiều ngày không tắm. Bị nhiều tên ăn mày vây quanh, mặt lộ ra vẻ giận dữ: "Quy củ cái gì chứ?"

Tên ăn mày cầm đầu đội một cái mũ rơm lệch trông cực kỳ ngu ngốc, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc ăn mày nói : "Mày không biết lão tử Trần tiểu nhị sao? Ăn mày ở Nam Kinh này, trước hết đều phải đóng phí bảo hộ cho tiểu nhị gia, rồi mới được phép đi xin ăn."

Vân Mộng công chúa nghe xong chợt buồn cười, không ngờ đi ăn xin mà cũng có nhiều quy củ như vậy. Diệp Vũ Hà trông thấy, khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ khác thường, đôi mi dài chau lại.Trong mắt thằng nhóc ăn mày kia toát ra cổ lửa giận, kêu lên: "Ta không cần cơm." Bỗng dưng nó xông về phía trước đánh vào người tên Trần tiểu nhị. Trần tiểu nhị bất ngờ nên không kịp phòng bị nên bị nó đυ.ng cho bốn chân chổng lên trời. Tên tiểu ăn mày kia chạy ra khỏi vòng vây, xoay người chạy tới hướng Vân Mộng công chúa.

Trần tiểu nhị bị mất mặt không nhịn được, quát: "Bắt lấy nó cho tao."

Lúc này mấy tên ăn mày kia mới hè nhau xông tới. Vân Mộng công chúa hô: "Sao lại có thể vô lại như vậy được, cút ra cho ta." Một tên ăn mày thấy một cô gái lại dám trách mắng mình, cũng không úy kỵ, không ngờlại vung quyền lên quát lại: "Ngươi vừa nói cái gì…"

Lời còn chưa dứt, nắm tay còn chưa vung ra được, tên ăn mày kia đã bị một nắm tay to như miệng bát đấm thẳng vào mặt bay ngược ra ngoài, máu mũi chảy ròng ròng. Còn mấy tên còn lại vừa thấy tình hình không tốt đã tản ra xa.

Vệ Thiết Y thu nắm tay, thối lui về một bên. Vân Mộng công chúa vốn đang tức giận trong lòng, thấy thế tâm tình cực kỳ vui mừng, cười nói: "Vệ Thiên Hộ thật bản lãnh. Tiểu Nhị, Tiểu Tam cái gì chứ, nhìn thấy Bổn công chúa, đều phải lăn hết ra ngoài." Rồi quay đầu nhìn thằng nhóc ănmày, cười nói: "Ngươi lại đây. . ."

Thằng nhóc ăn mày thấy Vệ Thiết Y dũng mãnh phi thường như vậy, hai mắt tỏa sáng, nhịn không được liếc mắt nhìn y thêm một cái.

Diệp Vũ Hà thấy vậy chợt rùng mình, chợt nghĩ một tên ăn mày thì chắc chắn không thể có ánh mắt như vậy được.

Vân Mộng công chúa đĩnh đạc nói : "Vệ Thiên Hộ, cho nó mấy lượng bạc." Vệ Thiết Y lập tức lấy ra mấy lượng bạc đưa tới cho nó.

Không ngờ thằng nhóc ăn mày kia lại tránh ra sau vài bước,bực dọc nói :"Ta không phải tên ăn mày." Nó tỏ ra như là mình bị sỉ nhục vậy, lập tức quay người bỏ đi.

Vệ Thiết Y và Vân Mộng công chúa ngẩn ra, không thể tưởng được thằng nhóc ăn mày này lại nóng tính đến như vậy.

Thằng nhóc ăn mày kia mới đi được vài bước, bỗng nhiên có một cánh tay trắng muốt thò ra đưa cho nó hai cái bánh bao, "Ăn đi. Bánh bao này là ta thèm ăn nên vừa mới mua, không bị bẩn đâu."

Thằng nhóc ăn mày sửng sốt, ngước lên nhìn thì thấy được khuôn mặt ôn nhu của Diệp Vũ Hà nhìn với vẻ mặt đồng cảm.Xưa nay vẻ mặt Diệp Vũ Hà lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, trông có vẻ không hợp với nàng cho lắm, thế nhưng nàng đối với thằng nhóc mày này lại cực kỳ hòa ái. Trong mắt nàng, mơ hồ hiện lên một vài kỹ ức buồn bã. Nàng biết có loại người chắc chắn không phải là ăn mày, bởi vì hắn có khí khái.

Nhớ lại mấy năm trước, nàng cũng có biết một tên giống như ăn mày thế này, lúc đó thực ra nàng cũng chỉ là một cô nhóc. Nhìn thấy thằng nhóc như ăn xin, thà rằng đói đến chết chứ không chịu quỳ gối xin ăn, ánh mắt bướng bỉnh của thằng nhóc đã lay động trái tim nhỏ bé của nàng. Vì vậy bất chấp tất cả, nàng mới dùng chiếc khăn tay yêu quý mớithêu con ve đầu tiên bọc chiếc bánh bao còn trắng muốt đưa cho thằng nhóc.

Không phải bố thí mà là thực lòng muốn giúp đỡ.

Khi đó nàng cũng biết, chắc chắn sau này đứa bé kia không phải là một tên ăn mày. Nhưng cũng từ ấy về sau, nàng không còn được gặp lại đứa bé kia nữa.

Không ngờ nhiều năm sau, trong ánh mắt của đứa trẻ trước mặt này, vậy mà lại thấy được vẻ quật cường đã không gặp từ lâu ấy.Bánh bao còn phảng phất bốc lên mùi thịt, cổ họng thằng nhóc ăn mày cũng nấc lên liên hồi, rõ ràng là cũng đói bụng lắm rồi. Nó nhìn Diệp Vũ Hà đầy cảm kích nhưng trước sau vẫn không đưa tay ra nhận.

Diệp Vũ Hà cực kỳ ngạc nhiên, không đoán được thằng nhóc ăn mày này cuối cùng là nghĩ cái gì nữa. Nàng tự hỏi bản thân không có một chút ý tứ khinh thường nào nhưng tại sao thằng nhóc này vẫn không chấp nhận sự giúp đỡ của nàng?

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở cách đó không xa: "Ngươi không nên cho nó bánh bao. Ngươi cho nó một cái bánh mỳ, hoặc là một bát mỳtrắng thì nó mới nhận."

Thằng nhóc ăn mày kia nghe thấy, sắc mặt kịch biến rồi lập tức đẩy cánh tay của Diệp Vũ Hà ra, chạy ngược lại với hướng vừa phát ra âm thanh, trong giây lát đã không thấy bóng dáng.

Bánh bao rơi xuống đất. Mọi người đều kinh ngạc, quay lại nhìn hướng vừa phát ra âm thanh. Diệp Vũ Hà không cần nhìn cũng đã biết là Thu Trường Phong đến đây, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng hỏi: "Thu Thiên hộ vậy mà cũng biết được tâm tư của người khác sao?"

Thu Trường Phong thong thả đi tới, ánh mắt đảo qua cái bánh bao trênmặt đất, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Diệp bộ đầu lúc nào cũng mang theo hai cái bánh bao thịt trong người, chẳng lẽ biết trước là sẽ gặp được ăn mày sao?"

Diệp Vũ Hà lạnh lùng nói: "Ta không biết tính toán. Nhưng ta có thể chắc chắn loại người, cả đời cao cao tại thượng, ẩn hiện trên sông Tần Hoài, chắc chắn sẽ không thể biết được ý nghĩ của những người nghèo khổ." Dứt lời nàng bèn quay người bỏ đi.

Vân Mộng công chúa vỗ tay cười bảo: "Diệp tỷ tỷ có thể có thể đoán được bất cứ lúc nào cũng gặp được chó dữ, vậy nên mới chuẩn bị sẵn hai cáibánh bao thịt. Ta còn biết có loại người so với chó dữ còn ghê tởm hơn nữa, đến tên ăn mày nhìn thấy còn phải bỏ chạy." Nàng bước vội đuổi kịp Diệp Vũ Hà, hai người có cùng chung mối căm thù.

Thu Trường Phong đứng lại tại đó, nhìn theo bóng lưng của Diệp Vũ Hà, đột nhiên nét mặt hiện ra vài phần kỳ lạ. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt hai cái bánh bao dính đầy bụi đất lên, trong mắt hiện ra nét buồn bã, lẩm bẩm nói: "Nàng biết làm sao được ta có hiểu hay không chứ?"

Hắn chậm rãi bóc lớp bẩn ở ngoài vỏ bánh đi, ăn một miếng, trong mắt bất chợt hiện lên vài phần tưởng nhớ. Hắn đang hồi tưởng lại một sốchuyện trong quá khứ, bởi vậy nên cho dù cảm thấy hành vi của thằng nhóc ăn mày kia có một chút quái lạ nhưng cũng không đuổi theo.

Hắn không biết là thằng nhóc ăn mày kia chạy trốn rất lâu sau mới dừng lại thở hồng hộc, hoảng sợ quay đầu nhìn phía sau.

Thu Trường Phong chỉ nói một câu rất bình thường, vậy mà không hiểu sao lại làm cho nó hoảng sợ đến như vậy?

Phát hiện không có ai đuổi theo, lúc này thằng nhóc ăn mày mới thở phào một tiếng.Nó quay đầu lại nhìn thấy phía trước có một ngôi chùa hoang, bên trên đề ba chữ “ Bát Nhã Tự ”, sắc mặt đột nhiên thay đổi.Mặc dù tên của ngôi chùa này trông khí thế như vậy, nhưng nhìn thấy lại có phần lụn bại. Còn thằng nhóc ăn mày này trông thấy thì lại có vẻ rất kích động, bất chợt nó bước chân đi vào trong. Lư hương bên trong chùa hoang không được đốt, tượng Phật bám đầy bụi, trông cực kỳ thê lương thảm hại, nhưng thằng nhóc ăn mày cũng không thèm để ý. Nó nhìn tất cả mọi nơi thấy chung quanh không người, đột nhiên trở nên cẩn trọng, đi đến bên cạnh lư hương quỳ xuống.

Người lạ đi qua nếu không phải là bất bình thường thì đều sẽ cười lớn, không hiểu cái thằng nhóc ăn mày này vì sao vào chùa không bái Phật mà lại bái cái lư hương.Thằng nhóc quỳ xuống bên cạnh cái lư hương, cho tay vào ngực lấy ra một mảnh than nhỏ rồi vẽ lên trên mảnh gạch phía dưới lư hương vài nét.

Nó vẽ ngôi sao, cũng vẽ cả ánh trăng, trông giống như là đứa trẻ con tập vẽ nguệch ngoạc vậy. Nhưng trong lúc nó vẽ thì cực kỳ nghiêm túc, có lúc còn toát ra vẻ giận dữ, mãi đến khi vẽ xong mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa định đứng dậy thì bất chợt có tiếng nói vang lên sau lưng: “Ngươi vừa mới đến sao ?”

Thằng nhóc ăn mày chợt giật mình, không ngờ là ở đằng sau lại có người,nhưng vẫn quỳ gối bất động, trên mặt lại hiện ra vẻ cực kỳ vui mừng, nói nhỏ: "Thiên thượng Long Vương?" Lúc này đột nhiên nó lại nói ra một câu như vậy đúng thật là kỳ lạ.

Nhưng người nọ ở phía sau nó cũng không cảm thấy ngạc nhiên mà lại chậm rãi nói: "Thiên thượng Long Vương, Địa thượng Nhân Vương. Giang vân thao thao, duy ngã tự cuồng."

Thằng nhóc ăn mày kia bỗng nhiên kích động bật dậy: "Ngươi. . ." Nó chỉ thốt ra được một tiếng rồi bỗng im bặt. Nó trải qua trăm ngàn đắng cay đi đến Bát Nhã Tự Nam Kinh này chỉ vì muốn tìm một người, không thểngờ được rằng đã tìm thấy nhanh như vậy. Ngay từ đầu nó đã đoán đủ mọi cách xem đối phương rốt cuộc là ai, nhưng rốt cuộc không ngờ được đó lại là một hòa thượng.

Có hòa thượng trong ngôi chùa hoang cũng không phải là lạ, chỉ lạ là hòa thượng này lại mặc đạo y màu đen, có vài nét tang thương tuổi già. Tuy trông có vẻ là một hòa thượng nhưng thằng bé kia trông thấy lại cảm giác rõ ràng không phải là một người tu hành kiên định.

Hòa thượng thì sẽ không có sát khí rét lạnh quanh quẩn kì dị như vậy. Người này không giống hòa thượng mà giống như một ma vương, mộtma vương gϊếŧ người như ngóe.

Hòa thượng này chính là Diêu Nghiễm Hiếu.

Nếu Thu Trường Phong ở đây lúc này, chắc chắn cũng sẽ rất kinh ngạc, thật không thể hiểu nổi đường đường là một Thượng Sư chủ trì thiên hạ, không hiểu vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong ngôi chùa hoang chờ một tên ăn mày? …. Trước Phủ Ninh Vương chăng đèn kết hoa, tiếng trống nhạc vang trời, phía trước cửa dán thiệp hồng thỉnh thoảng có người tới chúc thọ, cực kỳnáo nhiệt.

Vân Mộng công chúa dẫn Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y đến, lập tức được quản gia mời đón vào trong. Tuy rằng uy vọng Ninh Vương cực cao, nhưng lai lịch Vân Mộng công chúa cũng không nhỏ, công chúa đến tận nơi chúc thọ, ai lại dám thờ ơ?

Quản gia dẫn Công Chúa vào trong phủ, qua Dưỡng Tâm Đường, đi đến hành lang, qua hòn giả sơn, rồi bước vào Hậu Hoa Viên của Vương phủ.

Diệp Vũ Hà kỳ quái, nhịn không được thì thầm hỏi: "Công chúa muốn gặp Vương gia, tại sao lại đi đến Hậu Hoa Viên này?" Ở trong suy nghĩ củanàng, Công Chúa gặp mặt Vương Gia, dù sao cũng phải ở phòng chờ chính thức mới đúng.

Lúc này có tiếng nhạc sáo trúc truyền đến, càng đến gần âm thanh càng vang vọng.

Vân Mộng công chúa nghe vậy cười bảo: "Diệp tỷ tỷ chắc hẳn vẫn chưa được gặp thập thất thúc của ta, ông không giống các Vương Gia khác. . ."

Không chờ Công Chúa nói xong , mọi người đã đi qua chiếc cầu gỗ róc rách tiếng nước chảy, đi vòng qua một mảnh rừng xanh tươi um tùm, trước mắt lập tức trở nên thông thoáng rộng mở.Diệp Vũ Hàthấy tình hình trước mắt, hơi ngẩn người ra một chút.

Không ngờ Hậu Hoa Viên trong Phủ Ninh Vương lại lớn như vậy, trong đó đã có mặt gần trăm người rồi. Một góc hoa viện có dựng sân khấu kịch cao ba tầng cực kỳ tráng lệ. Trước sân khấu kịch cũng dựng lên hai tầng đài cao bám vào mái để che mưa, tuy là đơn giản nhưng quy mô lại rất lớn.

Khách khứa mới vào phủ, uống rượu phẩm trà, cười khanh khách thưởng thức đào kép hát hí khúc trên đài, trông có vẻ rất vui vẻ hòa thuận.

Nếu như không phải chính mình trông thấy cảnh này, Diệp Vũ Hà chỉ nghĩrằng mình đang ở một rạp hát, làm sao có thể tưởng tượng được trong phủ lại xuất hiện cảnh tượng như vậy được.

Vân Mộng công chúa thấy Diệp Vũ Hà kinh ngạc bèn giải thích: "Thập Thất thúc này của ta, thái độ làm người phong lưu phóng khoáng, làm việc ngang ngược bất kham." Nói đến đây thì nhịn không được nghĩ đến Thu Trường Phong, trong lòng thầm mắng, Thu Trường Phong đó là hạ lưu. Tiếp tục nói: "Thập Thất thúc chẳng những là Vương gia, mà còn là một đại tài tử, chẳng những là đại tài tử, còn là một đại gia hí khúc ấy chứ. Ông thích nghe nhất hí khúc và soạn thảo lời. Chu quản gia, gần đây Thập Thất thúc có tác phẩm gì mới không?"Vân Mộng công chúa nói xong, quay lại hỏi người quản gia.

Chu quản gia cười ôn tồn nói : " Gần đấy nhất Vương gia làm “Thái Hòa Chính Âm Phổ” , lại dung hợp hí khúc và sử luận lại làm một, vốn được đại hành gia hí khúc bình phẩm, nếu công chúa thích, có thể đi lấy xem thử."

Vân Mộng công chúa lắc đầu nói: "Ta thích ăn trứng, nhưng sẽ không đi hỏi nuôi gà như thế nào. Cho ta xem cái gì Chính Âm Phổ, không phải là ngọc sáng vứt chỗ tối sao?"

Chu quản gia cười làm lành, không dám nói vâng, cũng không dám nóikhông phải.

Diệp Vũ Hà nhịn không được lấy làm kỳ lạ. Vốn Nguyên triều thì diễn kịch hát hí khúc đều bị coi là một nghề hạ lưu, là người hèn hạ, tình trạng thế này cho đến Minh Triều vẫn không có nhiều thay đổi. Không thể tưởng được thân phận như Ninh Vương Chu Quyền lại không thèm quan tâm nhìn nhận của thế nhân, trầm mê trong đó nên trong lòng tự dưng có thêm vài phần tò mò muốn gặp Ninh Vương.

Chu quản gia đưa Vân Mộng công chúa lên tầng trên của khán đài.

Tầng trên khan đài không có nhiều người lắm, người chủ vị, đầu bạc phơ,sắc mặt hồng nhuận, hai hàng lông mày dài rủ xuống tận khóe miệng, nhìn dung mạo này giống như đúc với Nam Cực Tiên Ông trong bức tranh giấy dân gian.

Diệp Vũ Hà liếc mắt một cái nhìn thấy người nọ, trong lòng kinh ngạc. Nàng cảm giác đó là Ninh Vương, nhưng lại cảm thấy đây không phải là Ninh Vương.

Sinh nhật của Ninh Vương, người ngồi trên chủ vị không cần phải hỏi cũng biết chình là Ninh Vương. Nhưng Ninh Vương là em trai thứ mười bảy của Thiên Tử Chu Lệ, bấm đốt tay tính ra thì hiện giờ cũng chưa đếnnăm mươi, làm sao có thể già nua như vậy được?

Diệp Vũ Hà đang kinh ngạc thì thấy Vân Mộng công chúa đã tiến lên phía trước quỳ gối : "Vân Mộng chúc Hoàng thúc phúc thọ song toàn."

Lão giả chủ vị kia thấy thế, cuống quít đứng lên đi xuống nâng Vân Mộng lên, cười nói: "Vân Mộng làm gì mà phải đa lễ như vậy?" Vuốt râu nhìn Vân Mộng, hòa ái cười nói: "Nha đầu Vân Mộng nay cũng đã trưởng thành, chẳng biết đã có gia đình nào đồng ý hay chưa? Có cần Bổn Vương lo cho ngươi hay không?"

Diệp Vũ Hà giật mình, không ngờ người này lại đúng là Ninh Vương.Ninh Vương có phong phạm trưởng giả, nhưng mới mở miệng ra đã trêu chọc Vân Mộng, xem ra thật đúng là có phần hiểu rõ Vân Mộng.

Nếu là người ngoài nói như vậy, Vân Mộng nói không chừng đã sớm thay đổi sắc mặt. Nếu là mấy tháng trước có người nói như vậy, không chừng Vân Mộng sẽ bực mình, nhưng hiện giờ nghe Ninh Vương nói như vậy, trên mặt Vân Mộng lại đột nhiên phủ một đám mây hồng, thêm một chút ngại ngùng không được tự nhiên.

Ánh sáng lấp lánh đầu tiên trong ngày đang rực rỡ chiếu lên trên người Vân Mộng, lại làm cho thiếu nữ đanh đá chua ngoa kia trở nên có thêmvài phần ôn nhu mơ mộng. . .

Nhưng chẳng qua cái vẻ ngại ngùng ôn nhu kia cũng chỉ được một lát, Vân Mộng lập tức cười nói: "Hoàng thúc, ngươi già mà không kính, đoán thử xem ta mang đến cho ông lễ vật gì?"

Ninh Vương vuốt râu, ra vẻ trầm tư nói : "Con quỷ nha đầu nhà ngươi tặng ta cái gì, ta làm sao mà đoán được?" Nhịn không được vừa cười, nói: "Nhớ rõ mấy năm trước đây, cũng là sinh nhật của ta, ngươi khi đó còn nhỏ, buộc tóc đuôi sam. Tặng cho ta hộp lễ vật bên trong toàn là cóc …"Vân Mộng công chúa "Xì" cười, "Hoàng thúc, chuyện lâu như vậy, người vẫn lại nhớ rõ."

Ninh Vương thanh tỉnh tinh thần lại, cười nói: " À đúng, chuyện đã lâu như vậy rồi, sao ta vẫn còn nhớ rõ?" Sau khi ông ta cười nói ra câu nói kia, trong thần sắc hiện thêm vài phần thổn thức.

Trên sân khấu, vừa hát lên tạp kịch “ Phá Trận Tử”, người đang sắm vai lão già ở trên đài kia, đang run rẩy hát lên, "Thời gian sao như tiếng nước chảy, cứ cuộn trôi đi mãi không ngừng. . ."* *nguyên văn : "可奈光阴似水声, 迢迢去未停. . ."Hương vị từ trong tiếng hát kia như tràn vào lòng người vậy, cảm xúc không còn giống như cảnh xuân tươi đẹp, Diệp Vũ Hà nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy có vài phần thê lương.

Vân Mộng lại không hề chú ý đến cảm xúc này, nghịch ngợm cười nói: "Hôm nay ta tặng cho Hoàng thúc, cũng vẫn là con cóc. Vệ Thiết Y, mang lên đây."

Vệ Thiết Y tiến lên, đưa ra cái hộp gấm, quản gia nhận, đặt ở trên bàn Ninh Vương .

Mọi người kinh ngạc. Ninh Vương nhìn hộp gấm trên bàn, cũng dở khócdở cười.

Vân Mộng công chúa giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Hoàng thúc có dám mở ra không?"

Ninh Vương tự nhủ: "Ta cứ nghĩ, nha đầu kia đã trưởng thành, không ngờ vẫn điêu ngoa như trước đây." Trong lúc ngẫm nghĩ vẫn cầm hộp gấm lên, hàng mi dài hơi rung động.

Nắp hộp mở ra, nhưng không có cóc nhảy ra, mọi người nhìn lại, lại thấy trong hộp đúng là một con cóc. Nhưng mà con cóc kia hình như đã chết rồi, trên người nó óc màu trắng như tuyết, một đôi tròng mắt cũng màuđỏ, đột nhiên xuất hiện ở trong hộp, giống như ngọc chạm thông thường.

Sau khi Ninh Vương nhìn một lúc lâu, mới hơi kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ là Thiên Sơn Tuyết Thiềm?"

Vân Mộng công chúa cười hì hì đáp: " Quả thật Hoàng thúc đã nhận ra. Đây là Thiên Sơn Tuyết Thiềm, nghe nói đào được ở phía trên đỉnh núi, sau khi dùng, có thể ích thọ duyên niên ( kéo dài thêm tuổi), chất nhi biết Hoàng thúc luyện đạo nên lần này mang đến, chỉ trông mong Hoàng thúc giống như Nam Cực Tiên Ông, thọ mãi không già."Ninh Vương vuốt râu cười nói: "Vân Mộng đã trưởng thành rồi. Phần lễ vật này thực sự là rất đáng quý. Nhẹ nhàng khép nắp hộp lại, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.

Đúng lúc này, nghe thấy từ bên ngoài có tiếng cung kính nói : "Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu Trường Phong thay mặt Thượng Sư đến đây chúc thọ Ninh Vương."

Mọi người rùng mình, nhao nhao đứng lên. Sắc mặt Ninh Vương cũng khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức phục hồi lại nói : "Thượng Sư cũng nhớ rõ sinh nhật của lão phu sao, thật là khó có thể có được !."Vân Mộng công chúa lại càng hoảng sợ, nàng không thể ngờ Thu Trường Phong lại cùng với Thượng Sư có quan hệ khăng khít như vậy được, lại có thể hân hạnh thay mặt Thượng Sư đến chúc thọ.

Thu Trường Phong đi tới, thi lễ sâu nói : "Thượng sư biết sinh nhật Vương gia, đặc biệt lệnh cho Thu Trường Phong đến đây, chúc Vương Gia phúc thọ muôn đời."

Ninh Vương chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: "Thượng sư quả là có lòng, Thu Thiên hộ mời ngồi, người đâu, dâng trà lên cho công chúa và Thu Thiên hộ."Thu Trường Phong từ tốn ngồi xuống, thấy Vân Mộng công chúa trừng mắt nhìn mình, chỉ cười nhẹ một cái.Nhưng trong lòng nghĩ, Vân Mộng công chúa lấy danh chúc thọ mà đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hắn đương nhiên cũng biết, Ninh Vương biết rất nhiều chuyện cũ, không chừng lại biết được chút ít chuyện xưa mờ ảo.

Diêu Nghiễm Hiếu muốn Thu Trường Phong làm chuyện thứ hai chính là. . . Chúc thọ Ninh Vương, đồng thời kể lại quá trình thọ yến cho Diêu Nghiễm Hiếu.

Chuyện này cũng kỳ quái giống hệt mệnh lệnh đầu tiên của Diêu NghiễmHiếu. Thu Trường Phong ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng chỉ có thể phụng mệnh làm việc, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Vân Mộng công chúa thấy Thu Trường Phong cười sâu xa khó hiểu, nhưng trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tên mặt người chết này cũng đến đây để hỏi chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hừ, ta không cho phép ngươi hỏi.

Đúng lúc mọi người đều đang có tâm sự thì nghe thấy ngoài khán đài có quản gia báo xướng: "Phủ Tùng Giang Vinh công tử, Hoa Châu Lôi công tử, Cảnh Đức Trấn Bối công tử, ba người cùng nhau tặng quà mừng là một cây Tiêu Vĩ Cầm, cung chúc Ninh Vương phúc như Đông Hải thọ tỷNam Sơn."

Ninh Vương nghe thấy, sắc mặt cực kỳ hoan hỷ, gọi người: "Mang tới đây cho ta xem một chút."

Chu quản gia rất nhanh đã đi lên khán đài, tay bưng một cây đàn cổ, phần đuôi thắt lại. Thấy thân đàn cũ kĩ, màu sắc loang lổ, hiển nhiên là vật cổ.

Tay Ninh Vương gảy thử cung đàn, ngắm nghía một lúc lâu, gật đầu khen: "Quả nhiên là Tiêu Vĩ Cầm mà Thái Ung đã dùng, phần lễ vật này thật sự rất tốt."Người tặng quà cho Ninh Vương nhiều vô số kể, nhưng đều do Chu quản gia hợp ý báo lên trên. Ninh Vương uy danh hiển hách, kỳ trân dị bảo trong phủ nhiều vô số, đưa lễ vật lên, có thể làm cho Ninh Vương nói tiếng tốt quả thực là không dễ dàng, có thể làm cho Ninh Vương kích động như thế lại càng hiếm thấy.

Thấy Ninh Vương rất là kích động, Chu quản gia lại nói: "Đàn cổ mặc dù tốt, nhưng cần người đàn giỏi cầm luật gảy đàn lên mới thực sự là tốt. Mấy người Vinh công tử đồng thời mua Tần Hoài bát diễm Vân Cầm Nhi, hiến cho Vương gia."Ninh Vương mỉm cười nói: "Đã từng nghe nói tài nghệ của Vân Cầm Nhi không tồi, mấy vị công tử này có lòng như vậy, hôm nay đều đến đây cả hay sao?"

Chu quản gia nói : "Nhóm người Vinh công tử sợ quấy rầy Ninh Vương thanh tu, vậy nên dâng lên cầm nữ, đàn cổ, lập tức cáo từ rời đi ."

Thu Trường Phong lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ nguyên lai Vinh công tử lúc trước không tiếc vốn gốc nâng Vân Cầm Nhi làm hậu, cũng là muốn hiến tặng cho Ninh Vương. Chỉ tiếc gặp phải Hán vương, làm cho đám người Vinh công tử thất bại trong gang tấc. Đám người Vinh công tửcảm giác đã gây ra rắc rối, tất nhiên là không dám lộ diện, nhưng chỉ cần Chu quản gia vừa báo như vậy, người nào cũng sẽ biết đám người Vinh công tử có một chút quan hệ cùng Ninh Vương, sinh ý từ nay về sau của mấy nhà kia, tất nhiên sẽ có người chăm sóc, chiêu này của Vinh công tử quả thật là rất hay.

Chu quản gia đứng bên cạnh ướm hỏi : "Vương gia, có cần Vân Cầm Nhi đi lên gảy một bản không ?"

Ninh Vương gật đầu, Chu quản gia vội vàng lui ra.

Diêu TamTư lúc nghe được ba chữ Vân Cầm Nhi, hai mắt lập tức tỏa sáng,thấy thế hạ giọng nói nhỏ với Thu Trường Phong : "Thiên hộ đại nhân, Vân Cầm Nhi tới." lại cười tươi thêm một phần mờ ám nói : "Tối hôm trước Thiên hộ đại nhân mới gặp Vân Cầm Nhi, nói vậy chắc cũng mong ngóng Thiên Hộ Đại Nhân lắm."

Thu Trường Phong thì thầm trả lời: "Ta dám cược rằng nàng chắc chắn sẽ ra vẻ không quen biết ta, thậm chí giả vờ là chưa từng gặp ta. Ngươi đừng có nói ra chuyện đêm đó, sẽ làm khó cho nàng."

Diêu TamTư thấp giọng tán thán: "Đó là tất nhiên. Thiên hộ đại nhân giữ mình như vậy, hèn chi đám con gái kia đều thích người ."Trong lúc nói chuyện, Vân Cầm Nhi thướt tha duyên dáng đi lên khán đài. Người chưa tới, mà làn gió thơm thoang thoảng đã tới trước. Mùi thơm thoang thoảng thanh đạm, làm cho người ngửi thấy đều trở nên phấn khởi tinh thần.

Vân Cầm Nhi mái tóc như mây, tay ngọc dài và nhỏ, dung mạo mỹ lệ, tới trước mặt Ninh Vương, chỉnh đốn trang phục làm lễ: "Thϊếp thân Vân Cầm Nhi, chúc Vương Gia thọ như thanh tùng, trẻ mãi không già."

Vân Cầm nhi phong thái cao tuyệt, giọng nói của nàng cũng tuyệt diệu, nếu nói tiếng đàn của nàng như nước chảy, thì giọng nói của nàng cũngnhư chim sơn ca, thanh thúy êm tai. Nàng chẳng những không liếc mắt nhìn Thu Trường Phong một cái, thậm chí đến cả đám người Vân Mộng, Diệp Vũ Hà cũng không nhìn, trong mắt của nàng chỉ có một người là Ninh Vương.

Diêu Tam Tư thấy phong thái phong tình của nàng, nước miếng thiếu chút nữa chảy hết ra ngoài, đồng thời lại nghĩ, Thiên hộ đại nhân tối hôm trước thật là quá diễm phúc. Nhưng mà gã có nằm mơ cũng không biết được rằng, Thu Trường Phong cũng chưa bao giờ gặp cô gái này.

Vân Cầm Nhi này cùng với cô gái mà Thu Trường Phong gặp trên thuyềnhoa ở sông Tần Hoài kia, hoàn toàn khác biệt dung mạo. Vân Cầm Nhi này có vài phần lãnh diễm hơn, nhưng nếu nói về sắc đẹp thì không thể nào bằng cô gái kia được.

Ánh mắt Thu Trường Phong lóe lên, dường như cũng kinh ngạc lắm.

Vân Mộng công chúa thoáng nhìn sắc mặt Thu Trường Phong, than thở: "Sắc quỷ này chỉ sợ không nhớ tới lúc trước đám Nhẫn Giả kia phái người đóng giả Vân Cầm Nhi dụ dỗ hắn vào tròng."

Thu Trường Phong nghe Vân Mộng công chúa than thở, lẩm bẩm: "Ngươi làm sao biết ta thật không nghĩ đến?"Hắn đã biết trước ả trên thuyền hoa lúc trước không phải là Vân Cầm Nhi ! Bởi vì hắn đã phát hiện ra một vấn đề rất lớn ở trên thuyền.

Lúc nha hoàn kia mượn danh Mị Nương đến dẫn dụ hắn, hắn liền biết có vấn đề. Hắn vừa lên thuyền hoa, chỉ thấy trước thuyền treo mấy chiếc l*иg Thúy Lục bên trong thấy lông chim nhưng không thấy chim đâu cả hắn đã ngờ có biến cố.

Nhưng điều quan trọng là lúc hắn cố ý lấy đền l*иg bằng vải lụa ra ám hiệu thăm dò Vân Cầm Nhi. Kẻ bên trong đáp lại có vấn đề nên hắn biết ngay bên trong là Vân Cầm giả.Nhưng hắn còn chưa rõ đối phương đến đây là có dụng ý gì, mãi cho đến khi ngửi thấy mùi hỏa hoàng, nghe thấy có tiếng người lặng lẽ trên thuyền hoa thì lúc này hắn mới nghi ngờ đối phương có mối quan hệ với Nhẫn Giả Đông Doanh.

Hắn làm ra vẻ trúng độc đúng là muốn xâm nhập vào tận hang ổ của bọn chúng, ý định thăm dò bên trong của Nhẫn Giả. Nhưng thấy Diệp Vũ Hà bỗng nhiên xuất hiện thì hắn không thể không thay đổi chủ ý.

Mặc dù Diệp Vũ Hà làm xáo trộn hết kế hoạch của Thu Trường Phong, nhưng lại làm cho Thu Trường Phong có được thu hoạch khác.Tâm trí Thu Trường Phong chợt lóe, chợt nghe thấy Ninh Vương cười nói: "Ai cũng nói Cầm Nhi cô nương là người khéo tay gảy đàn tốt, bổn vương muốn nghe thử đã lâu, hôm nay có duyên, xin Cầm Nhi cô nương hãy gảy cho ta nghe một khúc."

Vân Mộng công chúa đến đây vốn có mục đích, nếu giờ mà đàn thì không biết đến bao giờ mới xong, đang muốn ngăn cản, chợt lại nghe thấy phía dưới đài có người cung kính hô: "Hán Vương giá lâm!"

Hậu hoa viên vương phủ vốn đang đông vui náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh trở lại, kể cả đào kép diễn kịch thì khi nghe thấy mấy chữ "Hán Vương giálâm" đều chững lại, suýt chút nữa hát sai cả từ.

Nhưng đám diễn xuất này không dám ngừng lại lui xuống.

Khuôn mặt của Ninh Vương hiện lên vẻ bất ngờ, thoáng cái cười nói: "Hán vương đến đây, thật đúng là hiếm thấy." trong lúc lão đang nói, thang gác có tiếng bước chân, trong phút chốc đã có thêm một người xuất hiện trước mặt mọi người .

Người nọ không mặc quan phục mà chỉ mặc một bộ thường phục màu đen, nhưng lại càng làm nổi bật được vóc dáng cường tráng mạnh mẽ như một con hổ của y. Mái tóc của y đen thui buộc gọn trên đầu, cànghiện rõ ra vẻ cuồng ngạo bất kham, y đứng ở nơi đó,cũng chả có vẻ gì giống với một vương gia cả nhưng tất cả mọi người ở đây đều im lặng, kể cả Vân Mộng công chúa khi nhìn thấy người này cũng phải nhíu mày.

Theo sau người nọ còn có bốn người, bốn người kia người thì dũng mãnh, người thì âm trầm, người thì thông minh lanh lợi, cao ngạo, Kinh Chập và Thu Phân đều có mặt. Bất luận chỉ cần liếc mắt qua nhìn thấy bốn người kia thì ai cũng biết là họ hoàn toàn không dễ dàng trêu chọc, nhưng so với người cầm đầu thì bốn người kia đứng bên cạnh cũng chỉ như đom đóm so với nến, sao trời so với mặt trăng.Đom đóm và sao trời tuy có thể phát ra được một chút ánh sáng nhưng hoàn toàn không thể nào sánh được với trăng sáng giữa bầu trời đêm. Mấy người bọn họ cũng cam nguyện như thế, không thể tước đi phong thái của người nọ được.

Người cầm đầu kia chính là trăng sáng, trăng sáng chính là Hán Vương!

Hán Vương vừa đến, đến trong mắt Ninh Vương cũng xuất hiện vài tia sợ hãi, nhưng chỉ trong chớp mắt, Ninh Vương liền cười rộ lên, cao hứng nói : "Hán vương đến thăm cái lão bất tử ta đây thật làm cho ta không thể ngờ được."Hán Vương tuy cao ngạo bất quần nhưng ở trước mặt Ninh Vương cũng không hề mất đi lễ nghĩa, ôm quyền thi lễ nói : "Sinh nhật của Hoàng thúc, điệt nhi sao lại không đến được chứ. Điệt nhi chúc hoàng thúc phúc lộc vĩnh tồn."

Mọi người thấy Hán Vương cũng đến chúc thọ, không khỏi thở nhẹ một hơi.

Ninh Vương cười không khép nổi miệng, đi tới trước mặt kéo tay Hán Vương: "Đến đây, đến đây . . .ngồi đi."

Sớm đã có người thu xếp chỗ ngồi, Hán Vương ngồi lên ghế trên, Hánvương cũng không khách khí ngồi xuống, xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại phia Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong thấy Hán vương nhìn sang, đứng dậy thi lễ nói : "Thu Trường Phong bái kiến Hán Vương."

Lúc trước mà gặp trên thuyền ở sông Tần Hoài thì dù có chết hắn cũng không chịu quỳ trước mặt Hán Vương, nhưng lúc này thì lại không thể mất đi cấp bậc lễ nghĩa được.

Ánh mắt sắc bén của Hán Vương dừng lại trên người Thu Trường Phong, sắc mặt vốn đang lạnh lẽo bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Thu ThiênHộ không cần đa lễ, mời ngồi."

Mọi người đều kinh ngạc, không thể ngờ rằng một người luôn luôn cao ngạo bất quần như Hán Vương, thế nhưng lại khách khí với một tên Thiên Hộ nho nhỏ như vậy.

Mãi đến sau khi Thu Trường Phong ngồi xuống, Vân Mộng vẫn há miệng kinh ngạc, trong lòng còn thầm hận, Vệ Thiết Y nói Thu Trường Phong không chút nịnh bợ nhị ca, nhưng thoạt nhìn đã biết bọn chúng cùng một giuộc với nhau rồi.

Hán vương cũng trông qua, nhìn thấy Vân Mộng liền cười nói : "VânMộng, ngươi cũng tới rồi hả!"

Đây bất quá cũng chỉ là câu chào tầm thường vô nghĩa, Vân Mộng nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt nên chỉ ậm ờ một tiếng cho xong. Vân Mộng mặc dù bất mãn với hành động của Nhị Ca, nhưng trước mặt Nhị ca ít ra Vân Mộng cũng chẳng có ý tranh chấp gì.

Cô có ba người anh, một là Thái tử, tiếp là Hán vương và Triệu vương.

Ngày còn nhỏ, vốn là Nhị ca và Đại ca đều yêu quý cô muội muội này, nhưng sau đó cô ta và nhị ca ngày càng xa cách nên thực lòng cô ta rất muốn tình cảm anh em trở về như ngày nào.Lúc Hán vương nhìn Vân Mộng, trong mắt còn có chút tình cảm hòa hoãn, nhưng nhìn hướng Diệp Vũ Hà và Vệ Thiết Y thì ánh mắt lại lạnh lùng như đao. Ánh mắt Hán vương nhìn dịu dàng quét qua Vân Cầm Nhi rồi nhìn tới Ninh Vương nói giọng đầy khách khí rằng: “Điệt nhi đến vội vội vàng vàng nhưng cũng kịp chuẩn bị chút lễ vật kính tặng hoàng thúc”.

Ninh vương cười lớn nói: “Hiền chất đâu cần khách khí thế làm gì, quan trọng gì lễ vật, có tâm ý là tốt lắm rồi.” Hán vương ngắm nhìn Vân Cầm Nhi rồi đột nhiên hỏi: Đây có phải là quà của Vinh Hoa Phúc ở phủ Tùng Giang tặng cho Hoàng thúc chăng?Ninh vương gật đầu nói: Vinh công tử với lão phu năm xưa đúng là có chút dây mơ rễ má. Cũng không ngờ được ngày mừng thọ của lão phu mà bọn họ vẫn còn có tâm nhớ đến. Bọn họ biết lão phu thích đàn, bởi vậy tặng Tiêu Vĩ Cổ Cầm và đưa Cầm Nhi cô nương tới. Hiền điệt nếu cũng có thú nghe đàn sao không mời Cầm Nhi cô nương đàn một khúc?

Hán vương thản nhiên nói: “Bổn vương xưa nay không thích nghe đàn nhạc gì sất, thà nghe tiếng gϊếŧ heo còn hơn là nghe tiếng đàn.”

Mọi người bất giác đều kinh ngạc, Vân Cầm Nhi sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn muốn run lên. Nàng ta vốn đã là ca kỹ, nay lại bị Hánvương mỉa mai một phen như vậy đương nhiên thấy vô cùng nhục nhã. Hán vương thà gϊếŧ đi còn hơn là mỉa mai nàng như vậy.

Nhìn thấy Vân Cầm Nhi đáng thương như vậy, chẳng những Diêu Tam Tư mà cả Vân Mộng công chúa đều tỏ ra đồng cảm. Chỉ có Thu Trường Phong có chút không yên lòng. Tuy có Ninh vương, Hán vương ở phía trước, nhưng mắt hắn vẫn không rời sân khấu.

Trên sân khấu đã thay đổi trò khác, trên đài bây giờ là cảnh lăn lên lộn xuống, mây khói mù mịt trông thật náo nhiệt. Nhưng những tiếng huyên náo cũng nhỏ đi nhiều, thoáng nghĩ tới Hán vương ngồi trên đỉnh đầu, kẻnào còn dám lớn miệng nói to?

Trong lòng Thu Trường Phong đột nhiên có phần thương cảm cho Ninh vương. Hắn biết rằng Ninh vương mặc dù giúp Thiên Tử lấy được thiên hạ, nhưng luôn luôn lo lắng bị Thiên Tử nghi kỵ. Ninh vương mặc dù bề ngoài uy vọng cao ngất, nhưng cũng chỉ là bù nhìn, thậm chí cả Hán vương cũng không dám đắc tội. Ninh vương chưa đến năm mươi, nhưng dung nhan vô cùng già nua cũng là vì nguyên nhân lao tâm khổ tứ mà ra vậy. Không cần nói đến Thiên Tử, đối với Hán vương, Ninh vương đều phải thật cẩn thận từng li từng tí. Một người như vậy mà ở ngoài mặt lúc nào cũng oai phong vô hạn há chẳng phải chuyện buồn cười sao?Thu Trường Phong nghĩ đến đây, trong lòng lại có phần khó hiểu, thầm nghĩ lại ngày trước đi Thanh Điền là do có biến cố mới phải đi, nhưng hôm nay Diêu Nghiễm Hiếu lại phái hắn đến Phủ Ninh Vương không biết là để xem kịch gì đây? Trong lòng hắn dường như cảm thấy tiệc mừng thọ này tuyệt không đơn giản kết thúc tốt đẹp nên tự lòng âm thầm cảnh giác,vì vậy rất hay để ý sự việc xung quanh.

Ninh vương nghe Hán vương nói như vậy, cuống quít gọi Chu quản gia dẫn Cầm nhi cô nương đi xuống.

Hán vương đột nhiên lại nói : Nhưng nếu Hoàng thúc đã thích nghe đànthì Cao Hú có thể tấu cho người nghe.

Mọi người thở phào một cái, Ninh vương không nhịn được nữa.

Ninh vương cười nói: “Hiền chất đối với lão phu quả thật không tệ. Nhưng tự nhiên lão phu lại không muốn nghe đàn nữa… Lão phu muốn nhìn lễ vật mà hiền chất đem tới một chút.

Hán Vương không nói gì, một người từ sau lưng đứng ra thi lễ rồi bẩm báo: “Bẩm Ninh Vương, Hán Vương điện hạ biết Ninh Vương thích xem tạp kịch, nhất là kịch của Vương Thực Phủ, đặc biệt là lời bình của Ninh Vương với kịch của Vương Thực Phủ, như mỹ nhân giữa biển hoa, diễngiải tỉ mỉ, uyển chuyển, thể hiện sâu sắc cái thú tao nhã của cổ nhân…”

Ninh Vương vuốt râu đầy tự đắc, lời này quả thực chính xác, xưa nay lão vẫn tự ngạo với người khác về bình luận hí khúc. Nhưng nghe người nọ nói vậy bỗng lão cảm thấy có chút lo sợ âm thầm nghĩ, Hán Vương sai người này nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ nhằm cảnh cáo ta rằng nhất cử nhất động của ta đều bị bọn họ nắm được sao?

Người nọ lại nói: “Hán Vương biết được liền để tâm tìm được Điền Tư Tư ở bên bờ sông Tần Hoài nổi tiếng hát Tây sương ký hay nhất tới đây, hi vọng Ninh Vương sẽ thích.” Người vừa nói gọi là Cốc Vũ là một trongNhị thập tứ tiết, là người nho nhã, thường xuyên ở bên Hán Vương để bày mưu tính kế.

Ninh Vương thu lại vẻ lo lắng, lộ rõ sự mừng rỡ trên mặt nói: “Lễ vật đặc biệt này ngược lại làm cho lão phu yêu thích ngay được. Thái tử và Hán Vương đều dụng tâm như vậy thực khiến lão phu chịu không nổi.”

Hán Vương đang cúi đầu quan sát tay mình chợt nghe được hai chữ Thái Tử tức thì như bị dẫm phải đuôi ngẩng đầu lên hỏi: “Thái tử đến rồi sao? Không biết huynh ấy mang lễ vật gì tới?”

Ninh Vương lắc đầu nói: “Thái Tử gần đây thân thể không khỏe nên vẫnmột mực tĩnh dưỡng. Tuy nhiên ngài biết rõ lão phu tổ chức tiệc thọ lại cũng biết lão phu thích nghe hí kịch nên đã cố ý mời đoàn kịch “Long Phượng Trình Tường” nổi tiếng nhất Kim Lăng đến khiến cho bọn người dưới chê cười là đoàn kịch này Thái Tử tuyển ra vì lão phu. Hôm nay Hán Vương lại đưa Điền Tư Tư tới vừa đúng lúc mượn đoàn kịch này hát một khúc. Thái Tử và Hán Vương liên thủ quả đúng là thiên hạ vô địch.”

Hán Vương cười với vẻ châm biếm, chuyển mắt nhìn về phía sân khấu hỏi: “Vở đang diễn trên đài kia xuất phát từ tích nào vậy?

Trên sân khấu có người đóng vai con khỉ đang nhào lộn liên tục có vẻđặc sắc.

Trên đài còn dựng hòn giả sơn, phun mây nhả khói mờ ảo như cõi mộng.

Ninh Vương cười nói: “Vở này là vở “Mộng chém Vân sơn mãng”, dựa trên “ Đại Đường tam tạng thủ kinh thi thoại” lưu truyền vào những năm Bắc Tống. Trong đó có một con khỉ tinh thần thông quảng đại cùng với hòa thượng Huyền Trang đời Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh. Hầu tinh này tự xưng là “Bát Vạn Tứ Thiên Đồng Đầu Thiết Ngạch Mi Hầu Vương Tử Vân Động Hoa Quả sơn”, quả thực rất lợi hại. Trước mắt đang diễn đoạn Huyền Trang bị mãng tinh vây khốn nên con khỉ này đi cứu Huyền Trang.Vừa nói tới hí khúc là Ninh Vương lại thao thao bất tuyệt đồng thời kể ra hàng loạt điển cố tựa như đã thuộc nằm lòng.

Hán Vương nhìn thoáng qua vở kịch trên sân khấu rồi chậm rãi nói: “Vở diễn này được hoàng thúc biên soạn à?”

Ninh Vương giật mình cười nói: “Vở này…quả thực lão phu cũng đã biên qua. Hầu tinh này được lấy nguyên mẫu từ “Tam Tạng Thủ Kinh” nhưng đã được chỉnh sửa, dung hợp thêm nhiều chuyện thần thoại viễn cổ và truyền thuyết dân gian, ví dụ như chuyện Hạ Khải sinh ra từ hòn đá, chuyện Xi Vưu …,còn có…” Đột nhiên Ninh Vương ngừng lại, thần sắccó vẻ khác thường.

Hán Vương thản nhiên nói : ‘’ Nghe nói còn có đoạn con khỉ này đại náo thiên cung là lấy từ tích Hình Thiên tranh giành đế vị đúng không ? »

Ninh Vương đột nhiên biến sắc, không khí trên khán đài cũng trở nên lặng ngắt như tờ.

Cổ thư ghi lại : “Hình Thiên tranh giành đế vị cùng thiên đế, ngài chặt đầu hắn đem chôn ở núi Thường Dương, hắn lại dùng vυ' làm mắt, lấy bụng làm miệng,…Hình Thiên bị chặt đầu nhưng vẫn bất khuất chiến đấu giành ngôi với thiên đế. Tinh thần bất khuất nhưng tranh giành đế vị lại là việc mà Hoàng đế từ xưa đến nay đều kiêng kị. Một ngày hoàng đế còn chưa băng hà thì dù là thái tử cũng không thể bất cẩn nói đến chuyện đế vị được. Thái Tử mời gánh hát này đến diễn ẩn ước có ý đoạt đế vị, Hán Vương nếu như dựa vào điểm này để tố cáo thì chẳng những kẻ diễn phải chết mà Ninh Vương, Thái Tử cũng không tránh khỏi có liên quan.

Cuối cùng vẫn là Vân Mộng công chúa không kìm nén được kêu lên: “Nhị ca à, chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà. Huynh không nhất thiết lúc nào cũng phải nhằm vào đại ca chứ.”Trên đài, con khỉ kia vẫn đang tiếp tục nhào lộn, chiêng trống dồn dập như đang gõ vào ngực mọi người,” cheng cheng” vang mạnh.

Hán Vương bỗng mỉm cười: “ Vân Mộng, muội đúng là trẻ con, Nhị ca chỉ thuận miệng nói đùa thôi mà.”

Ninh Vương cũng mỉm cười: “Haha, hiền chất nói đùa thú vị thật.” Bề ngoài Ninh Vương bình thản cười ha hả trong lòng không khỏi suy nghĩ, Hán Vương nói vậy là muốn cảnh cáo ta chớ có gần gũi qua lại với Thái Tử sao?

Vân Mộng thấy Nhị ca đổi giọng cũng hơi giận nói: “Nếu Nhị ca thực sựthuận miệng nói thì muội không đúng rồi.”

Hán Vương không để ý tới Vân Mộng mà nhìn sân khấu nói: “Con khỉ kia tuy thần thông quảng đại nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi Ngũ chỉ sơn của Như Lai, Thu Thiên hộ, ngươi nói xem có đúng không?”

Thu Trường Phong đột nhiên nghe thấy Hán Vương chuyển mục tiêu lên người mình thì không kiêu ngạo không siểm nịnh thưa: “Bẩm Hán Vương, ty chức không thích xem kịch.”

Trong mắt Hán Vương tức thì ẩn hiện hàn mang, ngài chậm rãi nói: “Ngươi không xem kịch thì bản vương có thể giải thích cho ngươi nghe.Ngươi đừng nhìn con khỉ này huyên náo đắc ý như vậy nhưng xét cho cùng thì hắn cũng chỉ là con hát mà thôi. Biên kịch cho nó thần thông quảng đại thì nó mới có thể thần thông quảng đại.”

Cho dù là đám Vệ Thiết Y cũng nghe ra được ý của Hán Vương. Trong mắt Hán Vương Cẩm Y Vệ tuy thần thông quảng đại nhưng dù sao cũng phải nghe lệnh thiên tử. Hán Vương gần gũi thiên tử đương nhiên cũng gần bọn họ.

Thu Trường Phong dường như không hiểu ngụ ý của Hán Vương chỉ mỉm cười nói: “Suy nghĩ của Hán Vương về hí kịch quả thật rất có đạo lý.”Hán Vương mỉm cười lại nói tiếp: “Nhân sinh nhiều lúc cũng như đóng kịch vậy, tên kia có thể đóng làm kẻ ăn mày nhưng loại con hát thấp kém như vậy làm sao thể diễn được vai Tể tướng, tướng quân cao cao tại thượng được chứ? Muốn cao cao tại thượng chỉ với ngần ấy bổn sự sợ rằng không thể được…” Vừa nói Hán Vương vừa nhìn chằm chằm vào Thu Trường Phong: “Ngươi thấy có đúng không?”

Thu Trường Phong gật đầu “Vâng”

Hán Vương lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ngươi muốn diễn vai gì?”

Diêu Tam Tư mặc dù không bị Hán Vương nhắm vào nhưng hô hấp dườngnhư cũng muốn ngừng lại. Hán Vương chính là Hán Vương, mỗi câu của ngài nếu trả lời không cẩn thận chỉ sợ sẽ dẫn tới họa sát thân.

Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh nói: “Ty chức là Cẩm Y Vệ thì chỉ có thể diễn vai Cẩm Y Vệ mà thôi.”

Ánh mắt Hán Vương chợt trở nên lạnh lẽo hơn, bỗng từ hòn giả sơn trên sân khấu đột nhiên xuất hiện mãng xà.

Trên sân khấu lúc này vở “Mộng chém Vân Sơn mãng” cuối cùng cũng tới đoạn cao trào, mãng xà xuất hiện giữa màn sương khói mờ ảo! Đây là thời điểm con khỉ biến hóa nộ trảm cự mãng, cảnh này có thể là cảnh tồinhất của vở diễn nhưng cũng có thể là cảnh được khen ngợi nhiều nhất.

Tất cả mọi người trên đài đều nín thở quan sát.

Trên sân khấu con khỉ đột nhiên nhào lộn rồi leo lên cây cột dùng để làm bối cảnh trên sân khấu.

Hán Vương bỗng mỉm cười chậm rãi nói: “Ngươi chỉ thích diễn vai Cẩm Y Vệ thôi sao? Dường như ngươi đang làm trái bổn phận của mình đấy. Kỳ thực bản vương cũng giống vậy, đồ của người khác bản vương không muốn, đồ thuộc về bản vương người khác muốn lấy đi cũng không được. Để Điền Tư Tư hát Tây Sương ký đương nhiên bản vương đã chuẩn bịgánh hát, việc gì phải mượn người giúp đỡ?”

Ninh Vương vốn muốn hòa hoãn quan hệ giữa Thái Tử và Hán Vương giờ nhận được kết quả ngoài ý muốn như thế này vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Hán Vương quay sang công chúa Vân Mộng nói: “Vân Mộng, muội cũng không cần đóng kịch nữa, kỳ thật Nhị ca đã sớm biết muội tới đây là có chuyện muốn hỏi Ninh Vương đúng không? Nếu đã vậy chi bằng hỏi ngay bây giờ đi, Nhị ca cũng đang muốn nghe một chút.”

Vân Mộng nhíu mày hỏi: “Huynh biết muội muốn hỏi gì sao?”Hán Vương vẫn mỉm cười thản nhiên nói: “Muội đương nhiên là muốn hỏi về chuyện Kim Long quyết đúng không?”

Sắc mặt đám người Vân Mộng tức thì thay đổi nhưng sự khϊếp sợ của tất cả cũng không thể sánh với Ninh Vương.

Mặt Ninh Vương bỗng dưng trắng bệch, trắng như tuyết vậy, vẻ nhăn nhúm như tử thi bị ngâm trong thủy lao nhiều ngày, lão kinh hãi nhìn Hán Vương run rẩy nói: “Kim…Long…Quyết?”

Đúng lúc này trên sân khấu vang lên tiếng chiêng nặng nề, kinh thiên động địa, mọi người vốn đang giật mình vì vẻ mặt sợ hãi của Ninh Vươnglại bị tiếng chiêng kia làm kinh sợ, thần sắc hoảng hốt, tâm thần không nhạy.

Dù là Hán Vương Chu Cao Hú cũng không ngờ tới biến hóa này của Ninh Vương, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều đang tập trung về phía Ninh Vương thì con khỉ kia nhảy lêи đỉиɦ đầu mãng xà dùng sức đánh xuống, mãng xà bị đau há miệng ra giống như một huyết động.

Từ trong huyết động chợt có thứ gì màu đen bắn ra thế nhanh như sấm sét.Hắc q