Con Trai Cô Không Có Khả Năng Thi Được 2 Điểm

Chương 14: Trách nhiệm

Cô có đôi mắt đen láy, nằm trong hốc mắt tròn đầy, là kiểu mắt rất đẹp.

Đáng tiếc là cô không bao giờ mở to mắt nhìn người, luôn cụp xuống một chút, khiến đuôi mắt kết thúc bằng một đường thẳng, mang theo sự sắc sảo, đánh giá, lông mi cong vυ't, dường như bẩm sinh đã mang theo vẻ kiêu ngạo.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, khuôn mặt cô phủ một lớp lông tơ, mịn màng bóng mượt không nói nên lời, đôi môi đỏ mọng vô thức mím chặt, Trì Diệu nhìn đến ngây người, coi bộ dạng khó chịu của cô như một tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức.

Trong trường học nam sinh thích Minh Xán rất nhiều, kiên trì theo đuổi cô lại không có bao nhiêu, vì Minh Xán từ chối người ta rất dứt khoát, không chừa lại bất kỳ đường lui nào, thậm chí không ngại nói lời làm tổn thương người khác.

Sau nhiều đợt tấn công, những người có thể kiên trì đến bây giờ, theo đánh giá của Hứa Gia Quân, đều là những người có chút ti tiện trong xương.

Một giây trước khi Minh Xán xù lông, Trì Diệu rốt cục ti tiện xong, chậm rãi quay trở về, vành tai lộ ra giữa mái tóc đen trở nên rất đỏ.

Chiếc điện thoại úp trên bàn của Minh Xán bị Hứa Gia Quân nhặt lên, cô ấy vẫn chưa nhìn đủ nhóc đẹp trai nhỏ tuổi, cậu em họ sáu, bảy tuổi này đẹp trai đến mức khiến cả những bà thím ngoài năm mươi cũng phải rung động.

Lớp học chung rất nhàn, lại có một người cao lớn chắn ở phía trước, Minh Xán không có gánh nặng gì mà bắt đầu tán gẫu, tiến đến gần Hứa Gia Quân: “Có đẹp trai đến vậy không?”

Hứa Gia Quân: “Tớ sẵn sàng chờ nhóc ấy mười năm... mười năm có vẻ không đủ? Vậy thì mười lăm năm.”

Minh Xán: “Tớ không đồng ý.”

Hứa Gia Quân dùng khuỷu tay huých cô: “Nhóc ấy không phải là con trai của cậu, liên quan gì đến cậu?”

Thật đúng là con trai của tớ.

Minh Xán không chút khách khí huých lại Hứa Gia Quân.

Nghe Hứa Gia Quân mặt dày khen ngợi Miểu Miểu đáng yêu, tâm trạng Minh Xán không hiểu sao lại trở nên thoải mái.

Bất tri bất giác, cô giống như càng ngày càng tiến vào vai trò người mẹ này.

Cô nhớ không lâu trước đây, khi dì Minh Thù chưa rời khỏi Bắc Thành, từng đề nghị đưa Miểu Miểu theo bà ấy đến Thượng Hải.

Xét cho cùng thì Miểu Miểu là con nuôi trên danh nghĩa của bà ấy, bà ấy chăm sóc Miểu Miểu sẽ không cần phải tránh né sự chú ý của mọi người, cho dù công việc bận rộn không có thời gian tự mình chăm sóc, bà ấy cũng có thể sắp xếp bảo mẫu, tài xế, gia sư ở bên Miểu Miểu cả ngày, tuyệt đối sẽ không có sơ suất.

Nói thật, Minh Xán đã từng bị đề nghị này làm lay động, do dự rất lâu.

Cô mới 19 tuổi, còn chưa rời khỏi tháp ngà, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, cậu con trai năm tuổi rưỡi từ trên trời giáng xuống này sẽ làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống hiện tại, kế hoạch tương lai của cô, thậm chí không cẩn thận còn có thể đưa cô lên trang nhất tin tức xã hội.

Vì vậy, giao Miểu Miểu cho Minh Thù chăm sóc, đối với Minh Xán mà nói là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cuối cùng, Minh Xán đã từ chối ý tốt của dì.

Cô biết rằng giao Miểu Miểu cho Minh Thù, cậu bé nhất định sẽ không bị bạc đãi, nhưng cô cũng biết cảm giác của một đứa trẻ không có mẹ bên cạnh, bản thân Miểu Miểu chắc chắn không muốn xa cô.

Minh Xán là người rất mạnh mẽ, ý thức trách nhiệm cũng rất mạnh mẽ, cô tin rằng trên thế giới này không có khó khăn nào mà cô không thể vượt qua, cô cũng không thể giao đứa con ruột của mình cho người khác như một gánh nặng.

Mặc dù cô và cậu bé có ngoại hình giống hệt mình này tạm thời chưa có tình cảm gì, cô cũng quyết định gánh vác trách nhiệm nuôi con gian khổ này.

Đúng vậy, trách nhiệm.

Đối với cô mà nói, Minh Miểu là một trách nhiệm không thể tránh khỏi, là một nghịch cảnh mà cô phải dũng cảm tiến lên.