Đồng Nhạc Tiên dở khóc dở cười nói: "Con tham lam quá rồi đó."
Đồng Độ An nghiêm túc hỏi: “Được không ba?”
Đồng Nhạc Tiên gần như khẽ thở dài, gật đầu đồng ý.
Rồi khi đang trên đường đến bãi đậu xe, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa,
Đồng Độ An đứng trước quán trà sữa, chân không nhúc nhích nhìn đoàn người đang xếp hàng mua trà sữa.
Đồng Nhạc Tiên thấy vậy thì hỏi: “Con đang nhìn cái gì?”
Đồng Độ An nói: "Ba, con chỉ thấy trà sữa trên mạng thôi, chưa từng thấy trà sữa thật ở ngoài, đây là trà sữa thật sao? Con muốn xem trà sữa khi pha xong sẽ trông như thế nào."
Quán trà sữa đưa trà sữa mới nấu cho cặp đôi đứng xếp hàng phía trước. Trà sữa có màu vàng óng và bên dưới có những viên trân châu xinh xắn, rất đẹp mắt.
Đồng Độ An khen ngợi nói: "Woa, đẹp quá."
Tiểu An thích uống trà sữa, nhưng vì ngày trước khi còn nhỏ, sức khỏe của cậu bé khá kém, nên ban đầu Đồng Nhạc Tiên kiểm soát rất chặt lượng trà sữa mà Tiểu An uống, mỗi tháng chỉ cho uống một cốc. Cũng may, Tiểu An rất hiểu chuyện, cậu nhóc biết cha mình làm vậy là vì muốn tốt cho mình. Nên mặc dù thường xuyên nhìn thấy người khác đi trên đường uống trà sữa, nhưng cậu cũng sẽ không có khóc hay làm ầm ĩ lên nói rằng mình cũng muốn uống.
Đồng Nhạc Tiên nói: “Vậy để ba mua cho con một ly, con muốn uống vị gì?”
Đồng Độ An nói: “Con không uống được, ba đừng lãng phí.” Và mặc dù, nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt của Đồng Độ An vẫn nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa, nhìn là biết cậu rất muốn có nó.
Đồng Nhạc Tiên cười nói: “Ba mua cho con xem, còn nếu con không uống được thì ba sẽ uống.”
Đồng Độ An nói: “Vậy ba ơi, ba muốn mua vị gì cũng được, chỉ cần có trân châu là được ~”
Đồng Nhạc Tiên nói trước: "Được."
Đồng Nhạc Tiên mua trà sữa trước đưa cho Đồng Độ An, Đồng Độ An cứ ôm trà sữa cười tít mắt.
Đồng Độ An lắc lắc trà sữa, những viên trân châu bên trong cũng lắc lắc theo. Cậu thông qua cốc chọc đến viên trân châu, tức thì viên trân châu mũm mĩm sẽ bị lăn tới lăn lui.
Sau khi lên xe, hai người chất mấy túi quần áo lớn lên ghế sau, chỉ có trà sữa là vẫn ở bên cạnh Đồng Độ An và được đặt ở ghế phụ.
Đồng Độ An hỏi: “Ba, trà sữa sẽ ngọt sao?”
Đồng Nhạc Tiên nói trước: "Đúng vậy."
Đồng Độ An hỏi: “Trà sữa có ngon không?”
Đồng Nhạc Tiên, nói: "Hầu hết mọi người đều cảm thấy ngon."
Đồng Độ An hỏi: “Ba, ba thấy ngon không?”
Đồng Nhạc dừng một chút rồi nói: “Ba không thích đồ ngọt lắm, nhưng Tiểu An lại rất thích nên ba thấy trà sữa uống cũng rất ngon.”
Khi Đồng Nhạc lần đầu tiên nhắc đến Tiểu An, giữa hai lông mày lộ ra nỗi buồn bã và cô đơn như một cái móc, khiến Đồng Độ An có chút khó chịu.
Tuy nhiên, AI không có trái tim, nên có lẽ đây chỉ là do một mã liên kết nào đó của chương trình bị loạn.
Đồng Độ An nói: “Con cũng muốn uống một hớp.”
Đồng Nhạc Tiên nói: “Nhưng con không thể uống được.”
“Con biết.” Đồng Độ An dựa lưng vào ghế, có chút ấm ức nói: “Nên con chỉ nói vậy thôi.”
Đồng Nhạc Tiên nghe vậy thì thấy mủi lòng, Đồng Độ An như này thật giống với Tiểu An của anh.
Đồng Nhạc Tiên khởi động xe, sau đó lái xe về nhà.
Khi xe đi vào gara ngầm, ánh đèn ở đây rất mờ mịt và khi anh đang lùi vào gara, thì Đồng Nhạc Tiên đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình có tiếng ho, tiếng ho này khiến anh giật mình và không khỏi run tay lên, làm cho đuôi xe của anh đυ.ng vào đầu xe của xe bên cạnh, khiến cái chuông lớn trong gara vang lên, ồn ào đến mức làm cho người ta ê đầu. Nhưng Đồng Nhạc Tiên cũng không thèm nhìn xem xe mình bị đυ.ng thế nào rồi, chỉ vội vàng quay đầu nhìn Đồng Độ An thì thấy cốc trà sữa trong tay Đồng Độ An đã bị uống mất một phần ba!