Anh thở ra vài hơi, vừa rồi để dụ tang thi đi nên sức lực của anh hiện giờ đã cạn kiệt.
Giờ quan trọng nhất là tìm thấy Liên Dặc.
Tối nay sau khi dụ tang thi đi và quay lại chỗ cũ, anh không tìm thấy Liên Dặc đâu nữa, nhận ra đối phương có thể gặp nguy hiểm, kẻ anh trai cuồng em như Liên Phong gần như mất kiểm soát.
Vừa khó khăn lắm mới gặp lại một người quen, anh mới hạ thấp giọng hỏi:
"Cậu có thấy Liên Dặc đâu không?"
Văn Hoài: "..."
Quả nhiên, Liên Phong không hề phát hiện ra sau tủ hàng còn có hai người sống.
Văn Hoài lo lắng muốn ra hiệu cho đối phương biết phía sau có người, nhưng đáng tiếc là cơ thể không chịu hợp tác, hơn nữa lúc này trông Liên Phong không có vẻ sẽ suy nghĩ một cách bình tĩnh.
Vì vậy Văn Hoài chỉ có thể âm thầm thắp nến trong lòng cho mình.
Đúng lúc này, phía sau tủ hàng vang lên tiếng động.
Giọng nói trầm thấp, giọng điệu chậm rãi.
"Đêm nay náo nhiệt vậy sao?"
Nghe giọng nói quen thuộc không thể nhầm lẫn, Liên Phong đột nhiên tỉnh ngộ, cau mày không vui, ánh mắt lia giữa Văn Hoài và tủ hàng, cuối cùng cảnh giác bước ra, đứng ở giữa hành lang, tầm nhìn rộng mở, chợt nhìn thấy hai người không xa phía trước.
Mối quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Liên vốn đã không tốt, chỉ vì có mối làm ăn qua lại nên mới phải giả vờ thân thiết, nhưng kể từ khi mạt thế đến, không cần phải duy trì mối quan hệ giả tạo này nữa, hai bên tranh giành vật tư cũng sẽ đánh nhau dữ dội, Liên Phong không thèm nể mặt Giang Ngộ.
Nhưng Giang Ngộ lại không quan tâm, trong mắt mang theo chút ý cười nói:
"Liên tổng đang nói chuyện với ai vậy, sao không mời người kia ra luôn đi?"
Do tính cẩn trọng trong thời kỳ mạt thế, mọi người đều không cho phép bất kỳ yếu tố nào đe dọa đến sự tồn tại của mình.
Một bên bị Giang Ngộ điểm danh, một bên bị Liên Phong nhìn chằm chằm, Văn Hoài biết không thể tránh được, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, cắn răng bước ra, đứng bên cạnh tủ hàng.
Ba bên đứng tạo thành một thế tam giác vi diệu, còn Văn Hoài bị kẹt ở giữa, cảnh tượng rất kỳ lạ.
Nhưng so với bầu không khí lúc này, Văn Hoài lo lắng hơn về việc trong mấy ngày cậu hôn mê, Giang Tri Dã có biết được danh tính của cậu từ Liên Dặc không, như tên cậu, dung mạo cậu...
Những điều này trong nguyên văn không hề đề cập đến, chỉ nói rằng Giang Ngộ bắt được nguyên chủ, sau đó trói người đi dạo với tang thi.
Quả nhiên, cậu không nên trông đợi vào cốt truyện trong một cuốn tiểu thuyết H làm gì.
Nhưng khi nghĩ đến đây, Văn Hoài chợt nhận ra một vấn đề.
Đúng vậy, nguyên chủ bị tang thi cắn trong khi đi dạo với tang thi, điều đó có nghĩa là nguyên chủ không biến thành tang thi, nếu không tang thi cũng sẽ không cắn cậu ta. Nhưng cậu nhớ trong nguyên văn nói rằng Văn Hoài bị tiêm virus mà.
Nhưng tại sao nguyên chủ không biến thành tang thi, mà cậu lại biến thành tang thi nhỉ? Chẳng lẽ vì cậu là người ngoài đến sao?
Văn Hoài còn chưa kịp làm rõ vấn đề này, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt như cười mà không cười của người kia, đầu óc lập tức căng thẳng, cũng chẳng còn quan tâm đến vấn đề vừa rồi nữa.
Đây chính là công đầu tiên xuất hiện trong câu chuyện.
Một tên cáo già điển hình.
Tổng tài của tập đoàn, anh họ của Giang Tri Dã, Giang Ngộ.
Mặc dù đêm đó cậu thực sự chưa làm đến bước cuối cùng với Giang Tri Dã, nhưng những gì nên làm đã làm, đó là sự thật, nên bây giờ khi cậu đối diện với bạn trai của đối phương càng thêm chột dạ và căng thẳng.
Huống hồ bên cạnh Giang Ngộ còn có người trong cuộc.
Cảm giác vụиɠ ŧяộʍ không rõ từ đâu ra là sao chứ.
Văn Hoài giả vờ vô tình dời ánh mắt đến Giang Tri Dã bên cạnh Giang Ngộ.
Nhưng đối phương như là nhận ra ánh mắt của cậu, đôi mắt đào hoa xám xanh nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng mắt lại hơi cong lên một đường cong đẹp mắt, như những cánh hoa rơi xuống nước, khơi lên từng đợt sóng lòng.