Không biết từ khi nào, một chiếc phi tiêu đã cắm chính xác vào thái dương của Liên Dặc, chỉ nghe thấy âm thanh rách toạc, máu tươi từ vết thương trào ra.
Trước khi chết, Liên Dặc quay đầu lại khó tin nhìn về phía cầu thang bên trái, miệng mở mấy lần nhưng cuối cùng không nói được gì, tay vừa nhấc lên một nửa đã nặng nề rơi xuống, cả người ngã xuống đất, đôi mắt to tròn vẫn mở trừng trừng.
Chỗ Liên Dặc ngã xuống cách Văn Hoài không xa, cậu có thể ngửi rõ mùi máu tanh, không hiểu sao mùi này không còn khiến cậu buồn nôn nữa, ngược lại còn mang theo một chút ngọt ngào.
Nhưng cảm giác kỳ lạ này nhanh chóng bị nỗi sợ hãi và hoảng loạn đè nén, lần đầu tiên chứng kiến cảnh gϊếŧ người, Văn Hoài khó khăn lắm mới di chuyển được tròng mắt, nhìn về phía kẻ gây ra sự việc.
Người đàn ông đứng trong bóng tối của cầu thang phía tây, từng bước chậm rãi tiến lại phía Liên Dặc, một bộ vest màu xám nhạt tôn lên dáng vẻ cao ráo, hoàn toàn không có sự gấp gáp và lúng túng của một người đang ở trong thời kỳ mạt thế.
Người đàn ông cúi xuống trước mặt Liên Dặc, Văn Hoài ẩn mình trong bóng tối theo phản xạ nín thở.
Người đàn ông có ngũ quan rõ ràng, hốc mắt sâu, một chiếc kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao, mái tóc ngắn dài vừa phải mang theo độ cong tự nhiên, đuôi tóc nhẹ nhàng chạm vào quai hàm, khóe miệng nở một nụ cười mơ hồ.
Giọng nói của người này rất nhẹ, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống không trung vậy.
"Liên Dặc, trò chơi kết thúc rồi."
Bàn tay thon dài rút phi tiêu cắm vào thái dương của Liên Dặc ra, kèm theo vài giọt máu bắn ra, người đàn ông dùng khăn lau vết máu trên mặt, sau đó cúi đầu lau sạch máu trên phi tiêu rồi mới cất lại vào túi áo. Đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện.
Người đàn ông vừa nghiêng đầu đã đối diện với một đôi mắt màu xám xanh, rồi cười nói: "Tôi vừa dọn xong tang thi ở tầng này rồi."
Văn Hoài vốn đã không dám lên tiếng, khi nhìn thấy người đó toàn thân lập tức cứng đờ, tay nắm chặt quần.
Nếu cậu đoán không lầm, người này chính là nam chính của câu chuyện - Giang Tri Dã.
Đêm đó trong hầm quá tối, cậu không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng cậu biết Giang Tri Dã có một đôi mắt xám xanh rất đẹp.
Đây là dấu hiệu độc nhất của nam chính.
Kết hợp với thời điểm hiện tại.
Vì vậy... người vừa gϊếŧ Liên Dặc là một trong những công chính, là anh họ của Giang Tri Dã, Giang Ngộ.
Chết tiệt, đêm nay vận may của cậu thật sự quá tốt, lại gặp được cả nam chính công và thụ.
Chưa kể mấy ngày trước cậu còn làm cái chuyện đó với Giang Tri Dã, bất kể đối phương có nhận ra cậu hay không, cậu đều hoảng loạn không thôi.
Không được, phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này thôi.
Nhưng khi Văn Hoài còn đang phân vân không biết nên lén lút rời đi hay chờ Giang Tri Dã và Giang Ngộ đi rồi mới rời đi, trên vai cậu đột nhiên xuất hiện một cây gậy bóng chày, khiến cậu giật mình, tay vô tình đυ.ng phải tủ hàng, dù âm thanh rất nhỏ nhưng khả năng bị phát hiện vẫn rất cao. Khi quay lại, cậu nhận ra kẻ "tấn công" mình lại là một "người quen", là Liên Phong.
Văn Hoài: "..."
Đúng là gặp ma mà.
Nếu có thể, cậu thực sự mong rằng tối nay không ra khỏi nhà.
Ánh đèn trong cầu thang mờ mịt, sau khi nhìn rõ người trước mặt là Văn Hoài thì Liên Phong vội thu tay lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với cậu.
Anh đã điều tra rất rõ ràng thông tin về Văn Hoài, là một đứa trẻ mồ côi, tính cách cô lập, không có chí tiến thủ, không có bạn bè, người qua lại nhiều nhất chỉ là một người bạn lớn lên cùng nhau, năm nay vừa tốt nghiệp, cả ngày ăn không ngồi rồi nhưng lại mong muốn ngồi mát hưởng bát vàng.
Nhưng em trai anh, Liên Dặc lại chính là cái bát vàng đó, nên hai người hợp tác, gây ra chuyện kia. Dù không biết sau đó dưới hầm xảy ra chuyện gì, nhưng đến lúc này Liên Phong không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.