Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Không Muốn Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 1

“Em lấy thứ này từ đâu ra?”

“Anh à, anh đừng bận tâm nhiều làm gì, dù sao đây cũng là đồ tốt mà anh.” Thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình, người nói vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, đây không phải ma túy đâu.”

Người được gọi là anh hơi nhíu mày, giọng điệu cũng vô thức trở nên nghiêm trọng hơn: “Em định dùng thứ này lên Giang Tri Dã à?”

“Vậy em có nghĩ là nếu xảy ra chuyện gì thì gia đình của anh ta sẽ không để yên cho em hay không hả!”

Nghe vậy, người bên cạnh lập tức cười khẩy: “Anh ta đâu phải con ruột đâu.”

Lúc này thấy anh trai có chút không vui, người kia vội nói thêm: “Anh à, em cũng không ngốc đến mức đó, không phải ở đây có sẵn chuột bạch rồi sao.” Nói rồi chỉ vào người đang nằm trên giường kiểm tra không xa.

“Hơn nữa em chắc chắn làm chuyện này kỹ đến mức không để lại sơ hở gì, không để Giang Tri Dã biết là em làm, vì vậy anh nhất định phải giúp em, giúp em hoàn thành nốt những bước cuối cùng.”

Liên Phong nhìn theo hướng đối phương chỉ, chỉ thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang nằm yên tĩnh trên giường kiểm tra, lông mi cụp xuống, khuôn mặt thanh tú không có chút biểu cảm nào, như chỉ đang ngủ vậy.

Anh hơi ngẩn ra một chút, đôi mắt phượng không vui nhìn sang người bên cạnh, lời trách móc còn chưa kịp nói ra, người bên cạnh đã vội vàng nói trước: “Anh à, em không làm gì anh ta đâu, đây là anh ta tự nguyện đấy, anh ta thiếu tiền, em thiếu người, đôi bên cùng có lợi, với lại chúng em đã ký một hợp đồng riêng rồi.”

Liên Phong không nhịn được quát lên với cậu em trai ngốc nghếch: “Bất kể có ký hợp động hay không thì chuyện này vẫn phạm pháp!”

“Dừng lại! Anh Phong à, chỉ lần này thôi được không~” Thấy Liên Phong cứ mãi đen mặt, người bên cạnh kéo tay áo anh, hạ giọng nũng nịu: “Em đảm bảo đây là lần cuối cùng mà!”

“Em làm người ta ngất xỉu à?”

“Ưm, nhiều chuyện không tiện để anh ta biết được, nhưng em đã nói trước với anh ta rồi, anh ta cũng đồng ý với em mà.”

Liên Phong ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, đó là đứa em trai mà anh yêu thương từ nhỏ, cuối cùng thở dài chấp nhận: “Liên Dặc à, đây là giới hạn cuối cùng của anh, lần sau bất kể em có làm gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không giúp em nữa đâu đấy.”

Được sự cho phép của Liên Phong, Liên Dặc nở một nụ cười ngây thơ, đôi mắt hạnh trông vô cùng vô tội.

“Không có nữa đâu, cảm ơn anh nha!”

Tiếng ồn ào xung quanh dần tan biến, Văn Hoài vừa định thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng yên tĩnh, thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở cánh tay.

Một chiếc kim dài chọc vào tĩnh mạch ở khuỷu tay, chất lỏng lạnh buốt được bơm vào cơ thể, nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.

Ngón tay Văn Hoài đột ngột co rút lại, tim đập nhanh chóng, cậu thậm chí có thể nghe rõ tiếng “thình thịch” của trái tim.

Hai anh em nhà họ Liên nhìn người nằm trên giường đột nhiên có phản ứng dữ dội, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, trên mặt Liên Dặc hiện lên một biểu cảm phấn khích: “Thuốc này mạnh vậy sao?”

Liên Phong nhìn vào mạch máu nổi lên trên cổ người nằm, hỏi: “Em đã tiêm gì vào người anh ta vậy?”

Liên Dặc không dám nhìn Liên Phong, có chút mơ hồ nói: “Cũng không có gì đâu, chỉ là một người bạn làm nghiên cứu mang cho em, nói là vaccine mới nhất của họ, được chiết xuất từ cây biến dị, tối đa chỉ khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn về một số phương diện, không có hại gì khác cả… Nhưng em không ngờ lại mạnh như vậy luôn.”

Nghe những lời giải thích của em trai, Liên Phong không nhịn được quát lên một tiếng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương cầu xin của em trai, thái độ lại dịu xuống: “Vậy em định dùng anh ta để đối phó với Giang Tri Dã thế nào đây?”

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Liên Dặc tràn ngập sự hứng thú: “Em và Giang Tri Dã tích oán không phải ngày một ngày hai, anh ta không coi em ra gì vì em là người đồng tính.”