Mặc dù để mẹ chỉnh xương cho họ có ý muốn xem kịch vui nhưng đối với họ mà nói thì đúng là chuyện tốt.
Kỹ thuật của Kiều Mạch, ai thử sẽ biết.
Hồ Đồng nhìn bóng Kiều Mạch nghe điện thoại ở ban công, hoàn toàn bị khuất phục: "Tiểu sư thúc lợi hại quá."
Kiều Cảnh Diệc nhếch miệng, đá một cước: "Cất cái mặt dâʍ đãиɠ của cậu đi, nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra."
Hồ Đồng vội vàng thu lại lời nói, Lý Vân Phong vặn vẹo cái cổ cứng ngắc khó chịu thường ngày nhưng lúc này lại chẳng thấy gì, hỏi: "Tiểu sư thúc xuống núi rèn luyện thế nào?"
"Sáng nay cô ấy vừa đi ghi hình Tân tinh đến rồi, tôi đi làm giám khảo khách mời, vừa hay gặp được." Kiều Cảnh Diệc nói: "Được rồi. Hãy nghĩ xem, phải xây dựng hình ảnh thế nào để giúp cô ấy ra mắt."
Lý Vân Phong bị lượng thông tin trong câu nói này làm cho choáng váng.
Rõ ràng là muốn ký hợp đồng với cô vào phòng làm việc.
Nghĩ đến khuôn mặt của cô gái nhỏ, Lý Vân Phong lập tức phấn khích.
"Được, không vấn đề, giao cho tôi." Anh ấy gật đầu, chẳng buồn bận tâm đến việc Kiều Cảnh Diệc đi làm giám khảo, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết chưa từng có: "Vậy trước tiên phải tìm cho cô ấy một chỗ ở..."
"Khoan đã." Kiều Cảnh Diệc liếc anh ấy: "Tìm chỗ ở?"
Lý Vân Phong nhìn thẳng vào mắt cậu, khựng lại: "Ý cậu là để cô ấy ở đây với cậu sao?"
Còn phải hỏi.
Kiều Cảnh Diệc hừ một tiếng, lười trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Lý Vân Phong đau đầu: "Xin hỏi tiểu sư thúc năm nay bao nhiêu tuổi?"
Theo anh ấy ước lượng, tuyệt đối không quá 20, thậm chí còn nhỏ hơn.
Kiều Cảnh Diệc thầm nghĩ 47 tuổi mà anh tin được sao?
"Anh muốn nói gì."
Lý Vân Phong hạ giọng: "Tiểu sư thúc và cậu có mối quan hệ đặc biệt, là bậc bề trên nhưng cũng là một cô gái trẻ, mà cậu lại là một người đàn ông trưởng thành, nam nữ ở chung một nhà không thích hợp, bị chụp được thì giải thích thế nào? Nói là sư thúc nhỏ nhưng không có quan hệ huyết thống, truyền thông sẽ viết thế nào, cậu tự tưởng tượng đi."
Kiều Cảnh Diệc: "Ai nói với anh là không có quan hệ huyết thống?"
Lý Vân Phong: "?"
Hồ Đồng tò mò: "Anh Kiều, nếu tiểu sư thúc có quan hệ huyết thống với anh, vậy cô ấy là ai của anh?"
"Việc này thì hai người không cần biết, tóm lại mấy người biết cô ấy có quan hệ huyết thống với tôi là được, tôi không thể để cô ấy ra ngoài ở" Kiều Cảnh Diệc cảnh cáo cậu ấy: "Còn cậu, đầu óc sạch sẽ vào cho tôi, nhớ lấy, lời cô ấy nói chính là thánh chỉ."
Kiều Mạch nghe điện thoại xong, đi tới.
"Dễ chịu rồi chứ?" Cô khẽ cười hỏi hai người: "Cảm thấy thế nào?"
Lý Vân Phong giơ ngón tay cái: "Rất tuyệt."
Hồ Đồng vô cùng thành kính: "Như được tái sinh."
Kiều Mạch an ủi về kỹ thuật của mình: "Một thời gian nữa chỉnh lại cho các cậu, củng cố một chút."
"..."
Hai người biểu cảm khựng lại, nghĩ đến quá trình đau nhức là da đầu tê dại.
Vẫn là đừng có lần sau nữa.
Kiều Mạch muốn kéo họ nói chuyện nhiều hơn, hỏi thăm tình hình thường ngày của Kiều Cảnh Diệc, Kiều Cảnh Diệc dứt khoát đuổi người đi.
Kiều Mạch mắng cậu: "Tiểu Lý và Tiểu Hồ là đồng nghiệp của con, con phải lịch sự với họ chứ."
Kiều Cảnh Diệc nhấn mạnh: "Con là ông chủ."
Cậu là người trả lương!
"Ông chủ cũng phải thương nhân viên chứ!" Kiều Mạch trừng mắt với cậu: "Họ là những người tiếp xúc với con nhiều nhất, không đối xử tốt với họ, lỡ họ bất mãn, sau lưng hãm hại con thì sao? Con phải để tâm vào chứ, đồ con trai ngốc của tôi."