Xuyên Thư: Mẹ Ruột Siêu Sao Lại Trở Nên Xinh Đẹp Rồi

Chương 28

"Không." Cảnh Diệc dựng cổ áo lên, đeo kính râm, hai tay đút túi, ngầu lòi đi theo Kiều Mạch.

Cậu nhận ra mẹ mình đã không còn giận cậu nữa nên cậu càng phải siêng năng hơn.

Kiều Mạch cũng mặc kệ cậu.

Phòng ở tầng sáu.

Vừa ra khỏi thang máy, đập vào mắt là mấy cô gái trẻ, vô thức nhìn chằm chằm vào Cảnh Diệc, dù sao thì cậu sải đôi chân dài, toàn thân tỏa ra khí chất "Tôi là soái ca."

Cảnh Diệc không muốn bị nhận ra, dứt khoát gục đầu vào vai mẹ mình.

Sau đó phát hiện ra trên người bà có mùi thơm, mùi hương đó khó tả, tóm lại là rất dễ chịu, cậu không nhịn được mà dụi dụi: "Mẹ xịt nước hoa à?"

Trẻ ra rồi cũng biết làm đẹp.

Trước đây cậu mua mỹ phẩm cho cô thì cô không dùng.

Cậu từng làm đại diện cho một loại nước hoa cao cấp, bên thương hiệu đã gửi tặng cậu một hộp quà, cậu đã trực tiếp gửi cho Kiều Mạch.

Kết quả là Kiều Mạch lại gửi trả lại cho cậu, nói: "Mẹ không dùng đến, con tặng cho người khác đi, ví dụ như những ngôi sao nữ đóng phim với con, con phải liên lạc với họ nhiều mới có cơ hội..."

Kiều Mạch hất đầu con trai xuống, ngơ ngác: "Nước hoa gì cơ?"

Kiều Cảnh Diệc:?

Sau đó cậu từ từ phản ứng lại, hít một hơi, có vẻ như đây là mùi hương cơ thể của mẹ cậu...

Hương! Thiếu! Nữ!

Không thể tin nổi!!!

Đúng rồi.

Bây giờ mẹ cậu là một thiếu nữ non nớt.

Còn nhỏ hơn cả cậu...

Kiều Mạch vào phòng dọn hành lý, Kiều Cảnh Diệc nhận lấy vali, vừa bước ra khỏi phòng thì cửa đối diện mở ra.

Người bước ra là cậu bé chơi guitar kia.

Cậu ấy nhìn thấy Kiều Mạch, ngẩn người.

Sau đó biểu cảm từ từ trở nên bối rối, còn có chút áy náy.

"Chúc mừng nhé, nhà vô địch nhỏ." Kiều Mạch chủ động chào hỏi, rất vui vẻ, tưởng rằng không có cơ hội gặp lại.

Kiều Cảnh Diệc giơ ngón tay kéo nhẹ kính râm xuống một chút, mí mắt nhướng lên, liếc nhìn toàn diện.

5 nhóm thí sinh, ngoài Kiều Mạch ra, 4 nhóm còn lại Kiều Cảnh Diệc thậm chí còn không nhớ nổi tên nhưng lại nhớ mặt cậu bé chơi guitar... Điểm của cậu ấy cao hơn Kiều Mạch 2 điểm, trở thành nhà vô địch tuần này.

Kiều Cảnh Diệc nhớ ra là cậu ấy vừa đàn vừa hát, còn hát như thế nào thì.

Quên rồi.

"Cảm ơn." Cậu bé chơi guitar nhanh chóng liếc nhìn Kiều Mạch, rồi lại cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

"Hả?" Kiều Mạch ngơ ngác.

Cô nhanh chóng phản ứng lại: "Cậu nghĩ gì vậy, đây là PK công bằng, cậu giành được chức vô địch là nhờ bản lĩnh của mình."

Cô nói giọng nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến, cậu bé chơi guitar nghe ra cô thực sự vui mừng cho mình, mím môi, nhìn cô, từ từ nở một nụ cười: "Cảm ơn."

Kiều Cảnh Diệc chú ý đến biểu hiện của cậu ấy, không hiểu sao lại cảnh giác.

Ngay giây tiếp theo, cậu bé chơi guitar lấy điện thoại ra, Kiều Cảnh Diệc đột nhiên tiến lên một bước, Cảnh Diệc cao hơn cậu bé, áp lực cực lớn nhìn chằm chằm vào cậu ấy: "Kết bạn trên WeChat không?"

Cảnh Diệc mở WeChat trên điện thoại của mình: "Lại đây, kết bạn với tôi."

"... Tôi chỉ muốn xem giờ thôi." Cậu bé chơi guitar lùi lại một bước, như thể bị dọa sợ.

Kiều Cảnh Diệc: "..."

Eo bị đánh một cái, là cú đấm nhẹ của mẹ cậu: "Đừng làm đứa trẻ này sợ!"

...

Đến khi vào thang máy, Kiều Cảnh Diệc dựa vào việc mình đeo kính râm, lén lút trợn mắt: "Đã là đàn ông trưởng thành rồi mà còn gọi là đứa trẻ."

Đến giờ cô không còn gọi cậu một tiếng là bảo bối!