Xem đi xem lại, anh ấy nhìn thấy Cảnh Diệc.
Cảnh Diệc là từ Tân tinh đến rồi mà ra mắt, Lâm Nhĩ Thăng không chỉ làm một mình chương trình Tân tinh đến rồi, sau này cũng có hợp tác với Cảnh Diệc, quan hệ của hai bên không tệ.
Anh ấy vẫn luôn có ý định mời Cảnh Diệc ghi hình một kỳ giám khảo khách mời nhưng Cảnh Diệc không sắp xếp được thời gian.
Lâm Nhĩ Thăng đành thử ngựa chết thành ngựa sống, gọi điện thoại qua.
Cũng thật khéo, hôm kia Cảnh Diệc đóng máy, hôm qua về nhà, về đến nhà là lăn ra ngủ, lúc Lâm Nhĩ Thăng gọi điện thoại đến, cậu vừa mới tỉnh được một lúc.
Nghe xong ý định, nghĩ đến hôm nay đúng là không có sắp xếp gì, thế là đồng ý giúp đỡ.
Lâm Nhĩ Thăng không ngờ lại thuận lợi như vậy, ngẩn người một chút, sau đó mừng rỡ: "Tôi sẽ lập tức cho người đến đón cậu."
"Đón cái gì mà đón." Cảnh Diệc ngáp: "Tôi trực tiếp qua."
Đến hiện trường, Lâm Nhĩ Thăng trực tiếp đưa cậu đến vị trí giám khảo khách mời, khán giả trong trường quay nhìn thấy cậu trong nháy mắt đều ngây người.
"Chết tiệt! Giám khảo khách mời kỳ này không phải là Từ Phàm sao, sao lại là Cảnh Diệc!"
"Lần này mua vé vào xem trực tiếp quá hời rồi!"
...
Ghi hình sắp bắt đầu, hiện trường dần dần yên tĩnh lại, trợ lý của Lâm Nhĩ Thăng nhanh chóng nói cho Cảnh Diệc biết những việc cậu cần làm.
Rất đơn giản, nói trắng ra giám khảo khách mời là đến để chống đỡ cho có lệ, không có quyền chấm điểm, chỉ cần xem xong biểu diễn của thí sinh rồi bình luận là được.
Kiều Mạch được thông báo lên sân khấu.
Cô đưa hết số hạt dưa còn lại cho chàng trai chơi đàn guitar, tự tin sải bước đến giữa sân khấu, ánh đèn chiếu vào người cô, chói đến mức cô không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Sau khi thích ứng, vừa định tự giới thiệu, cô đã nhìn thấy Cảnh Diệc dưới khán đài.
Cùng lúc đó, Cảnh Diệc cũng nhìn rõ mặt cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
"..."
"..."
Kiều Mạch không ngờ lại nhìn thấy Cảnh Diệc ở hiện trường ghi hình chương trình tuyển chọn nhưng sau khi ngây người hai giây, cô đã phản ứng lại.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Dù sao thì con trai cũng mù, không nhận ra mình.
Cô thu tầm mắt trước, coi như không nhìn thấy cậu, hướng về phía khán giả tự giới thiệu.
Cảnh Diệc ngồi trên hàng ghế giám khảo, lúc đầu biểu cảm không có gì thay đổi, nghe cô giới thiệu mình tên là Kiều Mạch, cậu chỉ hơi nhíu mày không dễ phát hiện.
Hơn một tháng bận rộn, cậu đã sớm quên sạch cô gái váy xanh kia.
Cho đến khi Kiều Mạch bắt đầu biểu diễn: cô biểu diễn một bộ Bát cực quyền vô cùng uyển chuyển và phóng khoáng.
???
Biểu cảm của Cảnh Diệc dần dần như thấy ma.
Trên thực tế, võ công của Cảnh Diệc là do Kiều Mạch dạy.
Trước 6 tuổi, Cảnh Diệc hoàn toàn không biết mẹ ruột biết võ, chỉ biết mỗi lần bị đánh, thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Kiều Mạch.
Ban đầu Kiều Mạch không định để Cảnh Diệc luyện võ.
Nhưng Cảnh Diệc bị một trận bệnh nặng, suýt mất mạng, cơ thể trở nên yếu ớt, vì nghĩ cho sức khỏe của cậu, cô mới dạy cậu học võ.
...
Động tác của người trên sân khấu và hình ảnh trong trí nhớ mà Kiều Mạch dạy cậu dần dần hòa vào nhau.
Lúc này trong đầu Cảnh Diệc bắt đầu phát lại liên tục ký ức về lần về nhà cách đây hơn một tháng.
"..."
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp, tôi đúng là nên đi khám mắt.
Khi Kiều Mạch vừa bước lên sân khấu, khán giả đã xôn xao.