"Không phải chứ anh Ba, anh điên rồi à? Cái loại lời này mà cũng tin à?" Cảnh Diệc phục rồi, bỗng nghĩ ra điều gì đó: "Mẹ em lại gửi cho anh mấy bài tâm linh vớ vẩn rồi à? Làm ơn, anh đừng để bà ấy đồng hóa anh."
Đèn xanh bật sáng.
Chấp Giang bật đèn xi nhan, anh bỗng có một linh cảm kỳ lạ, có lẽ Cảnh Diệc sắp bị đánh.
Một lát sau, Cảnh Diệc nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một cô gái mặc váy xanh đứng bên lề đường.
Chiếc váy đó vừa cũ vừa quê, mặc trên người cô như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, cực kỳ không hợp.
Nhưng lại không hiểu sao lại rất vừa mắt, Cảnh Diệc không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Đột nhiên thấy không ổn, Chấp Giang thế mà lại dừng xe trước mặt cô gái, cô trực tiếp mở cửa sau chui vào.
Cảnh Diệc:"?"
Rõ ràng, cô và anh Ba có quan hệ không bình thường.
Cậu nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Chấp Giang, thấy anh quay đầu nhìn về phía ghế sau, cậu cũng quay theo, lập tức chạm phải đôi mắt tròn xoe của cô gái.
Kiều Mạch đầy mong đợi, cố nhịn không lên tiếng.
Đôi mắt to đến mức kỳ lạ.
Trong đầu vô thức hiện lên suy nghĩ này, Cảnh Diệc nhớ lại dáng vẻ Chấp Giang nhắn tin trước đó, trong lòng đã có đáp án, cậu đưa cho Chấp Giang một ánh mắt đầy ẩn ý: "Bạn gái à?"
Kiều Mạch: "..."
Chấp Giang: "..."
Kiều Mạch mở to mắt, kinh ngạc vì sự mù quáng của con trai mình.
Trong lúc nhất thời, không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
Phát hiện cô gái cứ nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt có vẻ hơi kích động.
Điều này cũng có thể giải thích được, mấy cô gái trẻ nhìn thấy cậu thường như vậy, biết đâu cô còn là fan của cậu.
Cậu không ngờ Chấp Giang lại thích kiểu này, đúng là điển hình của ông già gặm cỏ non.
Nhưng mà mắt nhìn cũng không tệ.
Cô gái này hợp mắt cậu, không hiểu sao cậu lại có cảm tình với cô.
Nhưng rồi lại đau đầu, lát nữa nếu Kiều Mạch nhìn thấy cô gái này, chắc chắn sẽ nói: Anh Ba đã có bạn gái rồi! Còn con thì sao! Bao giờ mới dẫn bạn gái về cho mẹ! Vân vân và mây mây.
Chậc.
Cảnh Diệc trong lòng vừa chửi thầm mẹ già, vừa nở nụ cười dịu dàng thân thiện với cô gái: "Chào em, anh là Cảnh Diệc."
Chấp Giang hiếm khi nở hoa, cậu cũng phải nể mặt.
Biểu cảm quản lý của đỉnh lưu có thể khiến phụ nữ ở mọi lứa tuổi cảm thấy được coi trọng.
Đáng tiếc, cô gái này lại là người lúc vui thì coi con trai như bảo bối vô giá, lúc không vui thì chỉ muốn nấu chảy cậu rồi đúc lại.
Lúc này, biểu cảm của cô vô cùng phức tạp.
Thôi bỏ đi, trông chờ con trai nhận ra mình còn không bằng trông chờ lợn mẹ leo cây.
Cô thất vọng thở dài, tâm trạng xuống dốc không phanh, không còn tâm trạng nói nhiều nữa, mặt xị xuống, chán nản buông 4 chữ trực tiếp nói rõ: "Tôi là mẹ cậu."
Một giây.
Hai giây.
Cảnh Diệc ngây người một lúc mới nhận ra mình bị mắng, sắc mặt cậu nhanh chóng tối sầm lại.
Những năm gần đây, tính tình của cậu đã kiềm chế hơn nhiều, trước đây thì bất kể đối phương là đàn ông hay đàn bà, cậu đều có thể ra tay ngay lập tức.
"Cẩn thận lời ăn tiếng nói!"
Cậu kiềm chế cơn giận, lạnh lùng cảnh cáo xong thì quay sang Chấp Giang, chỉ thấy anh mù quáng, cậu chế nhạo hết sức: "Anh Ba, cỏ non thì ngon thật nhưng vẫn phải xem có ngọt không, không cẩn thận ăn nhầm thì có thể chết người đấy."