Kiều Mạch nghe xong, thấy rất có lý, mình hoàn toàn đang lo xa.
Cô quét sạch sự lo lắng trong lòng, thậm chí còn bắt đầu mong đợi: "Cậu nói xem, Cảnh Diệc có nhìn ra tôi ngay khi nhìn thấy tôi không?"
Cái này đối với Cảnh Diệc thì e hơi khó nhằn.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Chấp Giang không muốn làm cô mất hứng nên trả lời chắc nịch: "Được."
Tâm trạng của Kiều Mạch lập tức trở nên vui vẻ.
Hai người bàn bạc một chút, Chấp Giang quay về đón người, còn Kiều Mạch xuống xe tìm một chỗ ngồi đợi.
"Chào chị, nếu tiện thì chị có thể quét mã QR này để theo dõi tài khoản công chúng không? Có quà tặng đấy ạ."
Kiều Mạch biết mấy hoạt động quét mã này thường là sinh viên ra ngoài làm thêm, không nói hai lời liền lấy điện thoại ra quét, quét xong còn cười khích lệ cậu nam sinh.
Cậu ấy nhìn đến ngây người, trong đầu pháo hoa nở rộ.
Đẹp quá.
Cậu ấy chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy ngoài đời.
Cậu ấy nhét vào tay Kiều Mạch mấy món quà nhỏ, trong cơn choáng váng, không hiểu sao lại nói: "Thêm cả WeChat của em nữa nhé, em chưa có bạn gái."
"..." Điều Kiều Mạch lập tức ho sặc sụa, cô hỏi cậu ấy: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Cậu nam sinh có chút phấn khích: "17 tuổi."
Kiều Mạch nghĩ thầm, bây giờ mấy đứa trẻ này không lo học hành, toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh: "Em biết chị bao nhiêu tuổi không?."
Cậu nam sinh mặt đỏ nhìn cô: "Chắc cũng tầm em thôi..."
"..."
Kiều Mạch im lặng một cách kỳ lạ.
Trong lòng bắt đầu thấy vui vẻ.
Cô vậy mà lại bị cho là mới 17 tuổi!
Cậu nam sinh ấp úng: "Phải không?"
Kiều Mạch hoàn hồn: "Không phải!"
Cô cố gắng kiềm chế không để lộ vẻ vui mừng quá rõ ràng, nghiêm túc nói với cậu bé vị thành niên: "Đừng nhìn chị trẻ thế... con trai chị còn lớn hơn em."
Cậu nam sinh đôi mắt mở to
Ngơ ngác rời đi.
Trước đây, mặc dù Kiều Mạch rất vui khi mình trẻ lại xinh đẹp nhưng một là quá đột ngột, hai là vì nghĩ đến con trai và những tình huống tiếp theo nên sự vui mừng này cũng giảm đi ít nhiều.
Nhưng sau sự việc với cậu nam sinh, cô bắt đầu cảm thấy một niềm vui khó tả thành lời.
Kiều Mạch ngân nga một bài hát, xem mấy món quà nhỏ trong tay, trong đó có một sợi dây buộc tóc, trên có một chú thỏ nhỏ dễ thương.
Những sợi dây buộc tóc dễ thương như thế này, trước đây cô mà đeo vào thì không tránh khỏi bị nói là yêu tinh.
Sau đó, cô dứt khoát dùng sợi dây buộc tóc này buộc mái tóc rối bù của mình thành một đuôi ngựa cao.
Dưới ánh nắng, chú thỏ nhỏ lấp lánh, giống như tâm trạng của Kiều Mạch lúc này.
Chấp Giang gửi một tin nhắn WeChat: [Đến đèn đỏ rồi.]
Kiều Mạch trả lời: [Dì đã chuẩn bị xong rồi!]
Chấp Giang mỉm cười.
"Gửi tin nhắn cho ai mà cười tươi thế, chẳng lẽ có chuyện gì vui à?" Cảnh Diệc ngồi ở ghế phụ thu hết biểu cảm của anh vào mắt, đưa tay vuốt cằm, lẩm bẩm.
Sự khó chịu trong lòng cậu vì Chấp Giang đến đón đã tan biến gần hết, mặc dù không hiểu tại sao mẹ mình không đi cùng nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao lát nữa cũng gặp được người rồi.
Chấp Giang liếc cậu một cái, đặt điện thoại xuống, hỏi cậu: "Em còn nhớ mẹ em hồi trẻ trông thế nào không?."
Cảnh Diệc lười biếng: "Nhà không có ảnh hồi trước của mẹ, làm sao mà nhớ được."
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Chấp Giang, anh lập tức áp dụng lời của Kiều Mạch: "Em có tin vào phép màu không? Ví dụ như có người đột nhiên trẻ lại."