"..."
Chấp Giang muốn ngắt lời cô, những chuyện xấu hổ như vậy thì đừng nên nhớ lại nữa.
Nhưng khi nhìn thấy cô vui vẻ cười, khuôn mặt trắng như tuyết trẻ trung tràn đầy sức sống, như thể dòng thời gian hơn 20 năm bị cắt đứt, anh lặng lẽ nuốt những lời định nói, im lặng lắng nghe tiếng cười độc đáo của cô, khóe miệng cũng không tự chủ mà cong lên.
Ký ức của Kiều Mạch bị cuộc gọi của Cảnh Diệc cắt ngang, cô thầm nghĩ hôm nay con trai không bận sao.
Lúc này cô đang rất vui vẻ, vì vậy sau khi nghe điện thoại, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng: "Con yêu, nay con không đóng phim à?"
"Mẹ! Mẹ đi du lịch sao không nói với con một tiếng!"
Cảnh Diệc không kịp bày tỏ niềm vui, vội vàng về nhà nhưng lại lỡ mất mẹ, trong lòng rất bực bội, vô thức phàn nàn một câu, rồi hỏi: "Mẹ đến đâu rồi? Mấy giờ thì máy bay cất cánh?"
Cảnh Diệc: "... A?"
Sau đó, cô nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ phía sau:
"Ôi trời, không phải là Cảnh Diệc sao?"
"Nhanh nhanh, con trai của Tiểu Kiều, ngôi sao lớn đã trở về!"
"Là thật đấy, trông còn đẹp trai hơn trên TV."
...
Cảnh Diệc quên không đeo lại kính râm và khẩu trang, cậu đã mấy năm không về nhà, sau khi bị nhận ra, những người hàng xóm đã nhanh chóng vây quanh cậu.
Mọi người đều nói rất to, một truyền mười, mười truyền trăm, kéo cả nhà đi theo, những người đi đường ban đầu không để ý, nghe nói là Cảnh Diệc, liền chạy theo để hóng chuyện, rất nhanh đã tụ tập một đám đông.
"..."
Trong lúc hoảng loạn, điện thoại của Cảnh Diệc bị rơi xuống đất.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy mông mình bị ai đó véo một cái.
... Chết tiệt!
Cuối cùng, người hàng xóm bên cạnh đã cứu cậu, đưa cậu về nhà mình.
Quần áo của Cảnh Diệc nhăn nhúm, tóc tai rối bù, cả người như muốn nổ tung, tỏ ra vẻ mặt không muốn bị làm phiền.
Bên ngoài vẫn có rất nhiều người tụ tập ở đây.
Có người hỏi: "Tiểu Kiều đi đâu rồi? Sao con trai cô ấy về mà không thấy cô ấy đâu."
Có người trả lời: "Không biết."
Có người hét lên: "Cảnh Diệc à, bộ phim truyền hình mà cậu đóng hay lắm, cả nhà chúng tôi đều là người hâm mộ của cậu!"
Người hàng xóm ra ngoài đuổi họ đi, một lúc sau quay lại, trên tay cầm điện thoại của cậu.
Màn hình đã bị nứt.
Người hàng xóm gãi đầu, không biết phải làm sao, đau lòng sờ sờ chiếc điện thoại: "Sửa cái này vẫn dùng được chứ."
"Cậu là người thành đạt nhất ở con phố này, thêm mấy năm không về, họ khó tránh khỏi nhiệt tình một chút..."
Cảnh Diệc vừa tức vừa bất lực.
Nổi giận thì đều là hàng xóm láng giềng.
Cậu cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhận lấy chiếc điện thoại đã hy sinh anh dũng, dùng khả năng quản lý biểu cảm đỉnh cao sau nhiều năm trong nghề mới miễn cưỡng nở một nụ cười: "... Không sao."
Mới là lạ!
Mẹ kiếp, tên khốn nào véo mông cậu, còn không chỉ một lần!
Nếu không sợ làm người ta bị thương, cậu đã suýt động thủ rồi.
Bên kia, Kiều Mạch ngây người, cô không ngờ con trai lại đột ngột về nhà như vậy.
Chấp Giang cũng rất bất ngờ, từ từ dừng xe lại, ra hiệu cô không cần vội: "Vừa hay nhân cơ hội Cảnh Diệc về thì nói cho cậu ấy biết tình hình của dì."
"Dì hơi lo, lỡ thằng nhóc ấy không chấp nhận được thì..."
"Cậu ấy là người lớn, không phải trẻ con." Chấp Giang cười nhẹ, an ủi cô: "Nếu ngay cả điều này mà cậu ấy không chấp nhận được thì dì nuôi cậu ấy vô ích rồi."