Cảnh Diệc chuyển tầm mắt nhìn sang nhận ra là người hàng xóm bên cạnh.
"Ôi trời, thật không khéo, mẹ con đăng ký lớp du lịch quốc tế, đã đi rồi."
Cảnh Diệc:???
Chết tiệt! Mình chọc mẹ tức giận đến mức phải ra nước ngoài luôn sao!?
Chưa kịp tạo bất ngờ thì bản thân đã tự dọa mình một phen.
Tâm trạng vui vẻ của Cảnh Diệc lập tức trở nên bực bội.
Khoan đã.
Không đúng.
Cậu đột nhiên phản ứng lại.
Điều Kiều Mạch còn chưa có hộ chiếu thì cô đi nước ngoài kiểu gì?
Cậu quay sang hỏi người hàng xóm: "Mẹ cháu đích thân nói là đi du lịch nước ngoài à?"
"Đúng vậy, Tiểu Tống đến đón bà ấy ra sân bay, mang theo một chiếc vali lớn như vậy, vừa mới đi một lúc."
Tiểu Tống mà bà ấy nói đến hẳn là Tống Chấp Giang.
Cảnh Diệc nghi ngờ Kiều Mạch nói đi du lịch bị người hàng xóm nghe thành đi du lịch nước ngoài.
Đi du lịch cũng được.
Nhưng cậu đã xin nghỉ phép về, dù sao cũng phải gặp mặt một lần chứ.
Chiếc taxi vừa chở cậu về đã đi mất, Cảnh Diệc thầm chửi một tiếng, sải bước về phía ngã tư, vừa đi vừa gọi điện cho Kiều Mạch.
Lúc này Chấp Giang đang hỏi Kiều Mạch: "Có nên nói cho Cảnh Diệc biết không?"
Kiều Mạch lắc đầu: "Nó đang đóng phim, đợi nó về rồi nói sau."
Nhớ lại những gì Cảnh Diệc nói qua điện thoại, cô không khỏi phàn nàn.
"Sáng nay vừa phát hiện ra tôi đã rất bối rối, vừa lúc nó gọi điện đến, tôi thử dò hỏi nó một chút..."
Cô tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.
"Kết quả nó nói gì, cậu thử đoán xem?"
Tống Chấp Giang suy nghĩ một chút, nói: "Bảo dì đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Kiều Mạch: "..."
Chỉ có thể nói là không hổ danh là những người bạn tốt cùng lớn lên.
Ánh mắt Chấp Giang nhanh chóng lướt qua khuôn mặt trắng như tuyết của cô, hàng mi khẽ trùng xuống: "Chỉ cần dì bày sự thật trước mặt cậu ấy, cậu ấy sẽ tin thôi."
Kiều Mạch gật đầu, nhớ lại việc Tống Chấp Giang gặp cô mà không hề nghi ngờ, chính bản thân mình cũng mất một thời gian mới có thể chấp nhận được sự thật này. Điều đó khiến cô không khỏi tò mò hỏi: "Sao cậu lại tin nhanh như vậy?"
Tống Chấp Giang tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên một chút rồi thản nhiên nói: "Tôi vốn dĩ có trí nhớ rất tốt."
Một lời tự khen đầy bất ngờ.
Kiều Mạch: "?"
Chấp Giang không hề giấu giếm, giọng nói rất nhẹ: "Lúc đó ở nhà tôi, dì chính là như thế này."
Anh nói như vậy khiến cho ký ức của Kiều Mạch lập tức quay trở lại hơn 20 năm trước.
Khi còn nhỏ Tống Chấp Giang mắc chứng tự kỷ có xu hướng tự làm hại mình. Vào thời điểm đó, Kiều Mạch đang làm công việc giặt ủi tại nhà họ Tống, nhưng cô tình cờ cứu được cậu bé khỏi tình huống nguy hiểm. Nhận thấy sự nhạy bén và tận tụy của cô, ông Tống trực tiếp thuê cô chăm sóc Chấp Giang. Dưới sự chăm sóc của Kiều Mạch, tình trạng của Chấp Giang đã cải thiện rõ rệt.
Ông Tống lo cô bận rộn không xuể, dứt khoát để Kiều Mạch đưa Cảnh Diệc về nhà họ Tống ở để tiện chăm sóc con trai mình.
Thời gian trôi qua, người lớn thì thường hoài niệm, và mỗi khi ký ức ùa về, Kiều Mạch như mở cánh cửa quá khứ, dòng hồi ức tràn ra không ngừng: "Tôi nhớ có một lần Cảnh Diệc lừa cậu đến phòng chúng tôi ngủ, kết quả nó tè dầm làm ướt hết quần cậu, khiến cho cậu còn tưởng mình tè dầm, gương mặt lúc đó như trời sắp sập xuống không bằng. Lúc đó tôi cười không nhịn được, còn cậu thì khóc um hết cả lên ha ha ha."