Xuyên Nhanh: Biến Chứng Vạn Nhân Mê

Quyển 1- chương 5: Mù mặt

Bùi Quang Tế cười lạnh một cái, ngay sau đó khôi phục thái độ không chút biểu cảm.

Tâm người quản lí đã lạnh đi một nửa, lại nghe Bùi Quang Tế lạnh lùng nói: “Thuốc hệ G tháng sau sẽ được đưa ra thị trường, hệ F chuẩn bị phải ngừng sản xuất, ông cho rằng giá cả tự nhiên thấp đi sao?”

Chỉ là công ty Thần Nông bắt lấy đợt thế cuối cùng, đem hàng hóa tích lũy trong kho bán ra thị trường.

Đại chúng bình thường khả năng không biết, nhưng là người quản lí ở khu vực , vậy mà cũng không rõ ràng tin tức về dược tề hệ F.

Trừ bỏ nguyên nhân do người quản lí dại dột quá mức, còn có một khả năng, người này bất quá chỉ là một con dê thế tôi bị đẩy ra, trước nay không tiếp xúc trung tâm bên trong công ty Thần Nông.

Bùi Quang Tế nói.

“Quỳ trên mặt đất làm cái gì? Muốn tôi mời ông ngồi xuống?”

“Không dám, không dám." Người quản lí tự cho là được thả một con ngựa, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống sofa đối diện.

Ai đều biết lão tiên sinh Bùi Thị có ý muốn thoái vị, Bùi Quang Tế chắc chắn là người thừa kế, bắt đầu từ đầu năm nay tiếp nhận công tác tới hiện tại, đây là lần đầu tới thị sát ở khu thứ sáu.

Nguyên bản người quản lí còn cho rằng đây là trời cho cơ hội tốt để tiếp xúc với Bùi Quang Tế.

Ai biết việc tự cho là thông minh ông làm tuần trước, hiện tại lại khiến ông vấp ngã thảm hại.

Nguyên bản ông đều lên kế hoạch tốt các loại hạng mục đón tiếp đại thiếu Bùi gia.

Người quản sự dò hỏi trợ lí bên người, “Người Hắc Xà an bài đâu?”

Hắc xà là tổ chức ngầm ở khu thứ sáu, sản nghiệp bài bạc rất phát triển, chợ đen cũng là do Hắc Xà quản khống.

Người cầm đầu Hắc Xà bảo đảm với ông sẽ tìm được người thích hợp đến hầu hạ đại thiếu gia.

Thiếu gia hào môn mà, tuy rằng bên người có rất nhiều omega xinh đẹp cả trai lẫn gái vây quanh, nhưng ước chừng chưa gặp được mỹ nhân sinh ra ở mảnh đất hỗn loạn như khu thứ sáu.

Người quản lí tự cho mình là thông minh mà tiếp tục phỏng đoán.

Cửa phòng ghế lô kẽo kẹt vang nhỏ.

Có người bị đẩy mạnh vào, bước chân lộn xộn.

Cửa phía sau vô tình khép lại.

Tân Hòa Tuyết ngửi thấy mùi hương hỗn hợp của hạt chưa cháy hết, đầu súng và mảnh kim loại trong không khí.

Bên trong bàn trà ghế lô có tiếng người truyền ra: “Còn không mau lại đây?! Đừng làm cho đại thiếu đợi lâu.”

Tân Hòa Tuyết nhìn lướt qua, ngay sau đó mắt rũ càng thấp.

Dược hiệu khiến phản ứng của cậu có chút trì độn, cùng với chứng mù mặt gắn liền với cơ thể sau khi xuyên vào tiểu thế giới, làm cậu chỉ có thể thông qua trang phục cùng tình thế hiện tại phân biệt người trong phòng.

Người quản lí còn chưa yêu cầu người cầm đầu Hắc Xà kiểm tra hàng trước, ông cũng không biết Hắc Xà rốt cuộc tìm người nào tới.

Thẳng đến khi thiếu niên bước ra từ lối đi tối tăm trật hẹp vào trong phạm vi chiếu sáng của đèn trần.

Quá xinh đẹp.

Màu da trắng lạnh, mí mắt hơi mỏng nhiễm hồng nhạt, phảng phất có người trìu mến xoa nhẹ ngón tay vào đuôi mắt.

Lông mi đen nhánh dưới ánh đèn chiếu xuống tạo ra bóng ma nhạt màu.

Cả người giống như bức tượng tuyết dưới ánh trăng, mỹ lệ đến làm người mê loạn.

Người quản lí bắt đầu hoài nghi khu thứ sáu thật sự có người như vậy sao? vẫn là ông vừa rồi bị doạ quá mức sinh ra ảo giác.

Bùi Quang Tế gắt gao nhăn mày, ánh mắt nham hiểm đảo qua người phụ trách, lập tức hiểu được tính toán của đối phương.

Thật đúng là quá mức dại dột.

Bùi Quang Tế có thói ở sạch cực kì nghiêm trọng, chưa từng có người dám tặng người cho hắn.

Vừa đến khu thứ sáu, tên ngu xuẩn này liền gấp không chờ nổi mà đưa đủ loại người đến bên cạnh anh.

Ánh mắt anh đảo qua, bảo tiêu mặc đồ đen lập tức hiểu ý ngầm, họng súng ở bóng ma chỗ ngược sáng, chống lại phía sau lưng người quản lí.

Người quản lí thần kinh căng thẳng, mồ hôi lạnh đầm đìa, cử động một chút cũng không dám, “Đại thiếu, này, đây là có ý gì?”

Bùi Quang Tế lạnh mặt, không trả lời.

Người quản lí nuốt nuốt nước miếng, im lặng lại.

Chỉ là khi Bùi Quang Tế còn chưa có phản ứng, thiếu niên tiến vào ghế lô đã ngồi xuống sofa.

An tĩnh đến như là một con mèo.

Giống một con mèo trắng vô tình xâm nhập vào sân khấu ca kịch hay hiện trường ẩu đả, cuốn cuốn cái đuôi, thong dong mà ngồi ở trên sôfa, khoanh lại địa bàn.

Đám bảo tiêu áo đen không nhận được mệnh lệnh của Bùi Quang Tế, trong lúc nhất thời đắn đo không chuẩn tâm tư đại thiếu, cứng còng tại chỗ.

Ánh mắt Tân Hòa Tuyết có chút trống rỗng, thuốc trong đồ uống khiến cơ thể cậu nóng bỏng.

Sau tai nhiễm lên màu đỏ hoa lệ.

Màu đỏ kia khiến cho Bùi Quang Tế chú ý.

Kỳ xao động của anh sắp đến, giờ phút này đầu đau muốn nứt ra, không rảnh phân thần, cho nên mới không có kịp thời đuổi thiếu niên đi.

Cũng may đối phương chỉ là ngồi ở ghế sofa cách anh khá xa.

Trong phạm vi có thể chịu đựng.