Tân Hòa Tuyết trong cốt truyện tuy rằng là một beta thường thường vô kỳ, vẫn là gien thấp kém, nhân loại mắc phải chứng mù mặt, nhưng ước chừng có một khuôn mặt không tồi.
Thời điểm nguyên chủ mười bốn tuổi được một đạo diễn nhìn trúng, quay chụp một bộ điện ảnh lấy khu mười hai làm bối cảnh.
Thù lao đối cao đến thái quá đối với một đứa trẻ, cùng với sự quan tâm của nhân viên tổ quay chụp, làm “Tân Hòa Tuyết” có thể thuận lợi tiến vào khu thứ sáu, học xong cấp ba.
Bất quá, đạo diễn lúc trước hứa hẹn chờ đến sau khi Tân Hòa Tuyết thành niên hợp tác lần nữa, lại chậm chạp không có bất luận liên hệ gì.
Lúc trước điện ảnh quay chụp bạo hỏa một trận, trên Tinh Võng còn có người tự phát gõ mục từ, tìm kiếm thiếu niên mười bốn tuổi diễn phim điện ảnh. Về sau cũng lục đυ.c có một số đoàn phim điện ảnh kinh phí hạn hẹp gửi lời mời, tất cả Tân Bảo đều thay con nuôi tiếp được, chẳng qua những bộ phim đó rốt cuộc không khởi lên bất kì bọt sóng nào cả.
Tân Hòa Tuyết hết thời, mắt thấy không còn trông chờ, sau khi còn nuôi thành niên, Tân Bảo lấy đi toàn bộ tài sản.
Chẳng qua thù lao tích góp mấy năm nay căn bản không đủ Tân Bảo tiêu sài.
Ông ta thiếu nợ một khoản tiền kếch xù, chỉ có thể dựa vào đứa con nuôi trả nợ.
“Hắc Xà thuê tay đấm, tối hôm qua còn đặt dao lên cổ cha mày! Mày không phải sói mắt trắng, mày nhẫn tâm nhìn cha mày đi tìm chết sao?”
Người đàn ông trung niên ngữ khí không giống như là xin giúp đỡ con nuôi, ông ta tức giận trừng mắt, càng như là đang ra lệnh với nô ɭệ.
Đời trước thời điểm là ngũ hoàng tử bị đẩy vào lãnh cung, cũng không có người dám nói chuyện cùng Tân Hòa Tuyết như vậy.
Sau khi bước lên ngôi cửu ngũ, liền càng không có, người dám lớn tiếng trước mặt Tân Hòa Tuyết, đều phải ước lượng một chút xem chính mình có thể trong một khắc bị chó điên "Cửu Thiên Tuế" Bên người Thánh Thượng gϊếŧ chết, ném ra bãi tha ma.
Lòng bàn tay cầm ly chặt đến trắng bệch.
Hệ thống K ở trong đầu cậu nhắc nhở
“Chú ý nhân thiết.”
Tân Hòa Tuyết buông chén trà xuống.
Cậu giữ lại lễ nghi trước đây, khi đặt ly xuống mặt bàn lót lọt đuôi ngón tay ở dưới đáy. Cái ly cùng bàn ăn tiếp xúc, lặng yên không một tiếng động.
Tân Bảo không biết vì cái gì, luôn cảm thấy con nuôi trước mặt có chút xa lạ.
Ông ta vậy mà trong nháy mắt cảm thấy tiện loại này đáng sợ!
Rõ ràng ông chỉ là có hai năm không gặp Tân Hòa Tuyết mà thôi.
Tân Bảo đột nhiên nhớ lại ngày con nuôi 18 tuổi, ông đoạt đi toàn bộ tiết kiệm, trước khi rời đi, quay đầu nhìn liếc mắt một cái con nuôi an tĩnh đứng ở giữa phòng. Ông lúc ấy cho rằng Tân Hòa Tuyết khi ông ta cuốn đi toàn bộ tiết kiệm không phản kháng, là bởi vì bị ông đánh sợ, rốt cuộc học được biết điều một chút.
Quay đầu lại liếc mắt một cái, trong lòng Tân Bảo sinh ra nghi hoặc.
Tiện loại này, trước kia lớn lên bộ dạng này sao?
Tân Bảo xác nhận con nuôi của mình có một bộ tướng mạo không tồi, bằng không khi còn nhỏ bị ông áp đi ăn xin cũng không thuận lợi mọi bề như vậy.
Nhưng là, là bộ dáng này sao?
Tròng mắt vẩn đυ.c của Tân Bảo đánh giá Tân Hòa Tuyết.
Tuyệt lệ không có ngôn ngữ có thể hình dung.
Sợi tóc đen nhánh mềm mại, thoả đáng mà buông xuống bên gáy, da thịt trắng đến sáng lên.
Dưới ảnh ngược lòng mi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ.
Tân Hòa Tuyết trên người có nốt ruồi sao?
Tân Bảo ngơ ngẩn trong chốc lát, ông ta sưu tầm ký ức, phát hiện chính mình thế nào cũng không nghĩ ra được tướng mạo của con nuôi, trong đầu chỉ có trống rỗng.
Hệ thống K tận chức tận trách phát huy tác dụng.
Chỗ trống trong trí nhớ Tân Bảo hoàn toàn được thay thế bởi bộ dáng của thiếu niên trước mắt.
Lòng nghi ngờ tiêu tán không thấy, Tân Bảo càng thêm có nắm chắc chơi uy phong trước mặt con nuôi.
Tân Hòa Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, như là nhẫn nại đến cực hạn.
Nhưng thực mau, tư thái của cậu điều chỉnh ra một loại khϊếp nhược khi đối mặt sự hϊếp bức với cha nuôi ngu xuẩn.
Giống một con dê núi.
Bàn tay tái nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh lơ dưới làn da mỏng.
Ngón tay hơi cuộn, đưa qua một tấm thẻ ngân hàng.
Tân Bảo đạt được mục đích, ông ta đoạt lấy tấm thẻ kia, “Mật mã vẫn là giống trước kia?”
Thấy Tân Hòa Tuyết thuận theo gật đầu, Tân Bảo dùng một loại ngữ khí khiến người ác hàn nói, “Đứa trẻ ngoan”
Thanh niên đối diện không có đáp lại, chỉ là cầm lên một tờ giấy ăn, lén chà lau ngón tay dưới bàn ăn.
Thời điểm Tân Bảo đoạt lấy tấm thẻ kia, ngón tay dầu mỡ đen xì đυ.ng phải tay Tân Hòa Tuyết.
Tân Hòa Tuyết nhấp môi, ánh môi hồng nhạt bởi vậy đè ép ra sắc thái hoa lệ.
Cậu có chút tố chất thần kinh mà dùng khăn giấy cọ xát ngón tay nhiều lần, trong lòng bắt đầu tính toán ngày chết của Tân Bảo.
Ở chung hai năm, hệ thống K thường xuyên cảm thấy ký chủ của chính mình giống một còn mèo tự phụ lại phiền toái.
Cụ thể là chủng loại gì, hệ thống K đối với vấn đề này hiểu biết không nhiều lắm, tóm lại là loại mèo toàn thân màu trắng như tuyết.
Xét thấy Tân Hòa Tuyết đời thứ nhất đã từng là vương trữ của một tiểu hành tinh, thế thứ hai là ngũ hoàng tử kế thừa đại thống, hệ thống K ở cơ sở dữ liệu kiểm tra.
Ừ, ước chừng là loại mèo sư tử được họa sư ở cung đình yêu thích.
Lỗ tai cùng chóp mũi hồng nhạt, lông dài màu trắng nhu thuận nhưng lại khó có thể xử lí thỏa đáng.
Tính cách thích yên tĩnh, bởi vì cao ngạo nên che giấu rất tốt, cho nên bày ra ra một loại văn nhã cùng ôn hòa.
Nhưng khi tâm tình không sung sướиɠ, đối với người bên cạnh, cắn đi xuống hoàn toàn không nhu nhược
Chính là loài mèo này.
Hệ thống K kết luận.
Tân Bảo được đến tấm thẻ ngân hàng kia, nhưng cũng không tính toán dễ dàng rời đi như vậy, “Bên trong có bao nhiêu tiền? Từ đâu ra?”
Trong lòng ông ta nghi ngờ con nuôi bị chính mình vứt bỏ có phải hay không nhận được kịch bản bắt đầu đóng phim một lần nữa.
Tân Hòa Tuyết dừng một chút.
Nếu là trước kia, loại người chưa bao giờ lo lắng tiền tài như cậu, tự nhiên cũng không biết tiền trong card có bao nhiêu, lại là từ nơi nào.
Được đến hệ thống K hồi đáp một con số.
Tân Hòa Tuyết: “Năm vạn tinh tệ.”
Lại bổ sung: “Bưng bê”
Khu thứ sáu một số người phục vụ trong nhà ăn lương là hai mươi tinh tệ, bưng bê hai năm, không sai biệt lắm chính là cái này số.
Tân Hòa Tuyết xuyên vào tiểu thế giới vào lúc vừa mới thành niên 18 tuổi.
Dựa theo cốt truyện nguyên bản, “Tân Hòa Tuyết” đúng là ở phụ cận kiêm chức làm phục vụ nhà ăn, sau đó mới gặp được vai chính công Bùi Quang Tế.
Hệ thống K trong lòng mơ hồ cảm thấy để Tân Hòa Tuyết đi bưng bê có chút phí phạm của trời.
Càng quan trọng là một thanh niên sống hai đời, không làm vương trữ cũng là hoàng tử, lập tức đi làm công tác như vậy, chênh lệch khó tránh khỏi quá lớn, xuất phát từ quan tâm đến trình tự thiết trí nhân văn, hệ thống K đem thời gian mấy năm nay đổi thành để ký chủ trải nghiệm.
Nội dung huấn luyện chủ yếu là quen với sinh hoạt thế giới trước mắt, cùng với phổ cập khoa học một số tác phẩm văn học đến từ các đại thế giới.
Rốt cuộc bất luận là vương trữ của Tiểu Hành tinh vẫn là đế vương cổ đại, đều lạc hậu xa xa với trào lưu của đại thế giới.
Tân Hòa Tuyết đời thứ nhất là bệnh chết, đời thứ hai là bị độc chết, đều không có sống qua hai mươi tuổi.
Lúc trước hệ thống K từng hứa hẹn, chỉ cần cậu đạt được đủ giá trị tình yêu,giá trị ngược tâm từ những mục tiêu nhiệm vụ trong tiểu thế giới, là có thể đủ để đi đến một thế giới mới, loại trừ ốm đau, sống lâu trăm tuổi.