Yêu Chậm

Chương 5

Hai tiết học buổi sáng kết thúc, có hai mươi phút thời gian nghỉ ngơi giữa giờ.

Trịnh Nhan Hương kéo Minh Phù đi siêu thị trường học.

Siêu thị giữa giờ luôn kín người hết chỗ, nhìn khắp nơi, đầu người chen chúc nhau, còn chưa đi vào cũng cảm thấy không khí chật chội.

Minh Phù không muốn mua gì, chờ cô ấy dưới gốc cây tùng bên ngoài siêu thị.

Ánh mặt trời lốm đốm xuyên qua lá cây rơi xuống, cô gái im lặng đứng ở dưới tàng cây ngửa đầu, hai tay chắp ở phía sau, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Gió thổi qua, vải rộng rãi ôm sát người, phác họa dáng người mảnh mai.

Bên cạnh siêu thị có mấy người ngồi dưới tấm bạt che nắng bốn góc cho học sinh hóng mát, một chàng trai trong đó chú ý tới Minh Phù, vỗ đùi: “Ôi, em gái đó xinh quá.”

Vừa nghe có người đẹp, Trình Lí sôi nổi: “Làm sao làm sao?”

“Đứng dưới gốc cây kia kìa.”

Trình Lí nhìn sang, “Ấy” một tiếng: “Đây không phải là em Phù sao.”

Trần Tự Chu vẫn luôn cụp mắt, cậu nghe vậy, ngước mắt lên.

Trương Lập thấy Trình Lí quen biết, lập tức hăng hái: “Ai vậy? Lớp các cậu à? Giới thiệu đi.”

“À, mới chuyển tới, tên Minh Phù, Phù trong hoa sen.” Trình Lí nhìn về phía chàng trai kia: “Thế nào, cậu có ý tưởng gì à?”

Trương Lập cười hì hì hai tiếng: “Cậu xem cậu hỏi câu này, không có ý kiến gì thì tôi có thể giới thiệu cho cậu không?”

“Bốp” một tiếng, hộp thuốc lá bị người ta ném lên bàn, Trần Tự Chu thản nhiên liếc nhìn chàng trai kia:” Đừng nghĩ nữa, cậu không được đâu.”

Trương Lập nhìn thấy Trần Tự Chu như vậy, suy đoán: “Sao? Tôi và anh Tự cùng nhìn trúng một người ư?

Trần Tự Chu không nói gì, nhưng vẻ mặt kia giống như đang nói gì đó.

Trương Lập hiển nhiên là muốn theo đuổi Minh Phù, nhưng thấy Trần Tự Chu hình như cũng có ý với Minh Phù, nhất thời bắt đầu do dự.

Cậu ta có chút sợ Trần Tự Chu.

Con nhà giàu ở Trưởng Lập không ít, lại chính là giai đoạn tuổi trẻ xúc động, người trong nhà có chút của cải đều rất ngang ngược, ai cũng không phục ai.

Nhưng Trần Tự Chu lại hiếm khi có người dám chọc giận cậu.

Lúc trước có một cô gái theo đuổi cậu, cô gái kia vốn có bạn trai, kết quả sau khi cô nhìn thấy Trần Tự Chu thì lập tức thay lòng đổi dạ bỏ rơi người khác, chàng trai tức giận, tìm người chặn Trần Tự Chu khi cậu một mình.

Lúc Trình Lí nhận được tin nhắn, cậu ta đang chơi game với người khác ở tiệm net, những người khác vừa nghe lập tức vội vàng muốn đi hỗ trợ, Trình Lí ngồi trước máy tính vững như Thái Sơn, nói cậu ta hoàn toàn có thể giải quyết, để những người khác an tâm chơi game.

Người khác thấy Trình Lí cũng không vội, cũng đều nửa tin nửa ngờ ngồi trở về.

Chơi xong hai ván, Trình Lí thấy thời gian không còn nhiều nữa, mới đi tìm Trần Tự Chu.

Những người khác đương nhiên cùng đi xem kịch.

Trước khi chưa đi qua, mọi người ít nhiều cảm thấy Trình Lí đang khuếch đại, chờ chạy tới hiện trường sự việc, nhìn thấy một đống người nằm ngổn ngang trong hẻm nhỏ, ngược lại trên mặt những người đó không hề lộ vẻ gì, nhưng từng người nhìn qua đều rất thống khổ.

Mà không có chuyện gì xảy ra với Trần Tự Chu, một sợi tóc cũng không rối.

Cậu đang ngồi xổm bên cạnh một chàng trai, tay vịn cánh tay cậu không biết đang làm gì.

Âm thanh xương cốt răng rắc răng rắc vang lên trong ngõ nhỏ, nghe đến da đầu người ta tê dại.

Có người hỏi Trình Lí đây là tình huống như thế nào, Trình Lí biểu hiện rất bình tĩnh: “Không có gì, lúc cậu ta đánh nhau thích vặn ngược cánh tay người khác, xong việc thì thả về, số lần phải xem tâm tình.”

Cậu ta chỉ mấy người nằm liệt trên mặt đất: “Đừng thấy bọn họ hiện tại không có việc gì, không tới mười ngày hay nửa tháng đừng nghĩ từ trên giường xuống.”

“Thật hay giả vậy.” Có người nửa tin nửa ngờ.

“Mẹ nó, bên đó là gia đình y học, cậu ta từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, biết đánh chỗ nào đau nhất còn nhìn không ra, cho dù cậu ta có đâm bạn bảy tám nhát thì cậu ta cũng có thể tránh được điểm mấu chốt mà không cần phải chịu trách nhiệm đấy.”

Những người khác hợp với hoàn cảnh rùng mình một cái.

Cái này cũng quá u ám rồi.

Trần Tự Chu bên kia dường như chơi đủ rồi, sau khi tiếp tục lần cuối, cậu vỗ tay hai cái đứng lên, nhìn người nọ trên mặt đất như nhìn rác: “Lần sau tìm việc khác đi, tao không ngại để mày trải nghiệm nối xương toàn thân một lần đâu.”

Nói đến chuyện này, Trần Tự Chu thật oan uổng, cậu chưa từng nhìn cô gái kia một cái, liền gặp phải phiền toái như vậy nên cũng đủ chán ngán rồi.

Thật ra Trần Tự Chu hoàn toàn không thích đánh nhau, cậu có chút sạch sẽ và ngại bẩn, số lần đánh nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng cũng đủ để khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Nhất là vẻ mặt cậu không sao cả vặn ngược cánh tay người ta rồi thả lại, hình ảnh đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay, thật sự làm người ta khó quên.

Những người ăn ở ngang ngược trước mặt người khác, ở trước mặt Trần Tự Chu đều ngoan ngoãn như chim cút.

Advertisement

Sợ tay chân mình cũng bị vặn ngược.

Trương Lập đảo mắt hai vòng, thương lượng: “Vậy anh Tự, quy tắc cũ? Ba tháng, ai theo đuổi được thì tính là của người đó nhé?”

Học sinh Trưởng Lập nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cô gái xinh đẹp chỉ có vài người, tình huống đám người bọn họ đồng thời nhìn trúng một cô gái cũng không ít, đều là dựa vào bản lĩnh, ai theo đuổi được thì tính là của người đó.

Nhưng Trần Tự Chu chưa từng tham gia hoạt động này, cậu hoàn toàn không thiếu người theo đuổi.

Cho tới bây giờ đều là cậu chọn người, vòng nào có được người khác ở giữa thì cậu cùng những người khác hai chọn một.

Trần Tự Chu lười biếng: “Tại sao tôi phải chơi trò nhàm chán như vậy với cậu nhỉ.”

Trương Lập: “Thế cậu nói như vậy, tôi có thể đuổi theo không?”

Trần Tự Chu ngồi trên ghế, tay chống huyệt thái dương, trong mắt mang theo cảm xúc không thể nói rõ nhìn Trương Lập, một lát sau, hỏi: “Đánh cược cái gì?”

Nói đều dựa vào bản lĩnh, ai theo đuổi được tính là của người đó, nhưng trận đọ sức này dù sao cũng phải có phần thưởng mới đáng xem, đây cũng là một trong những quy tắc cũ.

Vốn dĩ Trình Lí chỉ ở một bên xem kịch, nghe thấy Trần Tự Chu đồng ý, cậu ta nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tính đâu ra đấy Minh Phù này mới chuyển tới một ngày, Trần Tự Chu liền nhìn trúng người ta ư?

Tốc độ này cũng quá con mẹ nó nhanh một chút rồi.

“Cậu thật sự tới sao?” Trình Lí hỏi cậu.

Trần Tự Chu từ chối cho ý kiến.

Trương Lập suy nghĩ một chút: “Người thua thì gọi đối phương là ba một năm đi.”

Nói là tăng tiền cược, nhưng thật ra cũng không ai dám chơi lớn, lỡ như ứng nghiệm đến trên người mình thì sao.

Hơn nữa, nếu người thua là Trần Tự Châu, bị cậu gọi một tiếng ba cũng sướиɠ.

Trần Tự Chu xùy một tiếng: “Được.”

Nói xong, cậu đứng dậy rời đi.



Còn năm phút nữa là đến tiết học thứ ba, Trần Tự Chu mang theo một ly trà sữa đi vào phòng học.

Cậu đi thẳng đến chỗ ngồi, Trình Lí nhìn thấy trà sữa trong tay cậu, đưa tay qua nhận: “Khách khí quá người anh em, trở về thì trở về, còn mang quà gì nữa.”

Trần Tự Chu tránh cậu ta: “Có nói là cho cậu không?”

“Cậu lại không thích uống thứ này, không cho tôi còn có thể cho —”

Chữ “ai” kia còn chưa nói ra, Trình Lí đã trơ mắt nhìn Trần Tự Chu thò người về phía trước, đặt ly trà sữa lên bàn Minh Phù.

???

Đây là hành động con mẹ nó sao?

Minh Phù vừa mở sách vở cần dùng cho tiết học tiếp theo để chuẩn bị học tập một chút, liền cảm giác lỗ tai đột nhiên bị cái gì đυ.ng phải, sau đó trên bàn có thêm một ly trà sữa.

Cô quay đầu lại, ngửi thấy mùi giống như ngày hôm qua, mũi hương lạnh lẽo xen lẫn mùi thuốc lá.

Advertisement

Trần Tự Chu còn chưa kịp đứng thẳng, cục bột nếp đã xoay người, hai người một đứng một ngồi, khoảng cách có chút gần.

Minh Phù cũng không ngờ sau khi xoay người sẽ là tình huống này, cô sửng sốt một chút, dựa vào chân tường, khuôn mặt trắng nõn cũng trở nên hơi hồng.

“Cậu làm, làm gì thế?”

Thanh âm căng thẳng lại tức giận.

Trần Tự Chu nhìn cục bột nếp hoảng sợ, không hiểu sao muốn đùa, cơ thể cậu cúi xuống lại gần cô một chút, khoảng cách hai người không quá một nắm tay, cậu nhướng mày: “Cậu nghĩ tôi muốn làm gì sao?”

Minh Phù dựa lưng vào tường, mím môi dưới, không nói gì.

Tự học buổi sáng cô không nên tốt bụng giúp cậu, để cậu bị mắng là được rồi.

Mắt thấy cục bột nếp sắp nổ, Trần Tự Chu biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, cậu đứng thẳng người, hất cằm ý bảo ly trà sữa trên bàn: “Cảm ơn tôi đi.”

Minh Phù cầm lấy trà sữa, vừa định đặt lên bàn cậu, chợt nghe cậu nói: “Không cần thì ném đi.”

“…”

Đây không phải là cưỡng bức nhận quà sao…

Minh Phù há miệng, muốn nói gì đó cuối cùng lại ngậm miệng, cô rụt tay lại, xoay người đặt trà sữa ở góc bàn, cúi đầu đọc sách.

Ngồi phía sau chứng kiến

toàn bộ quá trình hai người ra vào, Trình Lí trợn mắt há hốc mồm.

Nhớ tới cuộc cá cược cậu đã đồng ý, Trình Lí tiến đến bên cạnh Trần Tự Chu, hạ giọng hỏi: “Cậu thật sự định đánh cược với Trương Lập à?”

Trần Tự Chu rút quyển sách cần dùng cho tiết học tiếp theo ra ném lên bàn, “Không được sao?”

“Được, cậu làm gì mà không được chứ.” Trình Lí ung dung trêu chọc: “Chỉ là cảm thấy khó có được, cậu Trần cũng có cô gái để ý mà.”

Trình Lí từ lúc mặc quần xẻ đáy đã quen biết Trần Tự Chu, con người này từ nhỏ đã được con gái yêu thích, người theo đuổi bắt lấy cậu, nhưng cậu lại không nhìn trúng ai cả.

Muốn nói cậu giữ mình trong sạch, nhưng có đôi khi cậu cũng sẽ cùng cô gái theo đuổi cậu tán gẫu một hai câu như vậy, giống như tán tỉnh. Nếu nói cậu thì ai đến cũng không từ chối, nhưng cũng không thấy cậu thật sự ở bên nhau với ai.

Trình Lí đánh giá Trần Tự Chu là người thất đức, bình thường trông rất giống người, trong lòng vẫn ngoan cố.

Tâm tình tốt thì thưởng cho bạn chút thể diện, tâm tình không tốt thì đuổi bạn đi chỗ khác, đối nhân xử thế hoàn toàn dựa vào tâm tình của cậu.

Nhưng các cô gái hình như rất thích năng lượng này của cậu, lần lượt xông lên.

Nếu có thể nói một hai câu với cậu như thế, cũng vui vẻ giống như bà vợ ngày xưa nhận được lệnh vua.

Cho nên trong lòng Trình Lí, Trần Tự Chu ngang hàng với tên cặn bã.

Không giống cậu ta, nói qua bạn gái tuy rằng nhiều, nhưng đều là nghiêm túc có danh phận.

Nghĩ đến đây, Trình Lí nhìn bóng lưng ngồi thẳng tắp phía trước, trong lòng từ từ thở dài.

Em Phù thật đáng thương.



Tốc độ chấm bài thi của Trưởng Lập rất nhanh, thời gian nửa ngày, thành tích thi giữa kỳ đã có.

Advertisement

Bảng điểm được dán trên bảng đen trên bục giảng, vừa tan học đã có một đám người vây quanh.

Trần Tự Chu bị đánh thức, híp mắt đứng dậy khỏi bàn, đáy mắt có chút không kiên nhẫn.

Trình Lí liếc nhìn người đang đứng trên bục giảng, hỏi người bên cạnh: “Có thành tích rồi, cậu không đi xem sao? Không phải anh cậu nói lần này thi không tốt, xe đồng ý tặng cậu sẽ không còn sao.”

“Có cái gì để xem.” Trần Tự Chu chẳng thèm để ý: “Thi cái gì tôi tự biết.”

Trình Lí không quen nhìn bộ dạng giả bộ này của cậu, liếc mắt: “Danh hiệu vua khoe mẽ này không thuộc về cậu thì còn ai khác.”

“Trần Tự Chu hạng nhất ư?”

“Mẹ kiếp, lần này bay thẳng về phía trước hai mươi người, cậu ta gian lận à?”

“Không có đâu, tôi thi cùng với cậu ấy, không thấy cậu ấy có động tác gì.”

“Lần này cậu ấy viết văn, lúc trước giáo viên ngữ văn không phải đã nói cậu ấy không viết văn trong kỳ thi sao, ngữ văn luôn được bảy đến tám mươi điểm, lần này là một trăm ba.”

Thanh âm líu ríu trên bục giảng truyền tới phía sau phòng học, Minh Phù vốn chuyên tâm làm bài nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, cô kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người phía sau.

Cuối cùng cô cũng kịp phản ứng lại chuyện ngày hôm qua không đúng từ đâu tới.

Trần Tự Chu học giỏi như vậy, sao còn ngồi ở bàn cuối cùng nhỉ?

Trường trung học Trưởng Lập nổi tiếng với việc dạy học nghiêm ngặt, xếp hạng chỗ ngồi của toàn trường đều dựa theo thành tích mỗi lần thi mà quyết định.

Trần Tự Chu vừa gửi tin nhắn cho anh trai mình là Hoắc Nghiên Hành xong, vừa ngẩng đầu, cậu liền thấy trong mắt cục bột nếp mang theo vẻ khó hiểu và nghi hoặc nhìn mình.

Cậu đứng dậy khỏi ghế, tới gần Minh Phù: “Sao, có chuyện gì à?”