Cửu Cửu làm sao mà biết được những điều này? Nàng vẫn đang mải miết chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng, không dừng lại dù chỉ một khắc.
Khi đến nơi, Chiêu Ninh Đế đang phê duyệt tấu chương, nhưng vừa nhìn thấy Cửu Cửu mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ông vội buông bút, đứng lên đón nàng, cúi người bế nàng lên.
Ông đau lòng hỏi:
“Bảo bối của trẫm làm sao vậy? Sao lại mệt đến thế này?”
Cửu Cửu thở gấp, nhất thời không muốn nói, chỉ vỗ vỗ ngực nhỏ để ổn định hơi thở.
Chiêu Ninh Đế lại hỏi:
“Nghe nói đại hoàng huynh của con lại đến tìm con, có phải nó lại bắt nạt con không?”
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Thu Thủy Cư, ông đều biết rõ. Ông luôn để tâm, bởi trong hậu cung đông đúc phi tần, con cháu lại nhiều, ông sợ chỉ cần một chút lơ là, những người ông yêu thương nhất sẽ bị tổn thương.
“Nói với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ thay con làm chủ.”
Cửu Cửu xua tay.
Không có chuyện gì đâu, phụ hoàng đừng hiểu lầm.
Nhưng Chiêu Ninh Đế không hiểu ý nàng, lập tức sai người triệu kiến Đại hoàng tử.
Cửu Cửu: “……”
“Phụ hoàng, đại ca… không, không có làm gì con cả…” Cửu Cửu cố gắng lấy hơi nói.
“Vậy tại sao Cửu Cửu lại vội vàng như thế?”
“Là vì… vì…” Cửu Cửu hít một hơi sâu, rồi nói:
“Con mệt quá, để con nghỉ một chút đã, con muốn uống nước.”
Chiêu Ninh Đế tự mình rót một cốc nước cho nàng, giúp nàng uống từng ngụm. Cửu Cửu cuối cùng cũng hồi phục sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn đỏ bừng, nàng nhảy xuống khỏi lòng Chiêu Ninh Đế, nghiêm túc nói:
“Phụ hoàng, con muốn người đừng bắt chất tử nước ngoại bang quỳ nữa.”
“Vì sao?” Chiêu Ninh Đế bẹo đôi má mềm mại trắng nõn của nàng, hỏi:
“Cửu Cửu chẳng phải đã quên rồi sao? Bọn người nước ngoại bang thật sự không phải loại tốt đẹp gì. Lần trước họ còn tự đầu độc chính mình, vu oan cho chúng ta, đến giờ vẫn chưa trả đủ số bạc đền bù cho chúng ta.”
“Phụ hoàng chẳng lẽ không nên dạy cho chúng một bài học?”
“Nếu không, bọn chúng sẽ nghĩ chúng ta dễ bị ức hϊếp.”
Nghe xong, Cửu Cửu cúi thấp đầu, phồng má lên.
【Phụ hoàng nói vậy không sai, người thực sự không làm gì sai cả.】
【Nhưng, chất tử nước ngoại bang đó chính là đại nam chính trong sách mà! Hắn tập hợp đủ vận may, sức mạnh và trí tuệ, sau này sẽ thống nhất thiên hạ.】
【Trong sách, phụ hoàng phạt hắn quỳ mỗi ngày, làm hỏng đầu gối của hắn, hắn ghi hận trong lòng.】
【Chín năm rưỡi sau, hắn dẫn binh san bằng Tây Sở, chặt đứt chân của phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, thái hậu, hoàng hậu, và các hoàng huynh của con để trả thù hôm nay.】
Chiêu Ninh Đế nghe được những lời này trong lòng nàng, liền nhớ tới việc Cửu Cửu từng nói về việc Tây Sở sẽ diệt vong sau mười năm.
Ông đã từng nghĩ, người cuối cùng dẫn binh san bằng Tây Sở rốt cuộc là ai?
Ông có thể tận tâm trị quốc, cố gắng giải quyết những vấn đề nội ngoại, hóa giải khủng hoảng. Nhưng người cuối cùng dẫn binh tiêu diệt Tây Sở, mới thực sự là mối đe dọa lớn nhất.
Nhưng ông không biết đó là ai.
Nếu biết được, ông đã có thể chuẩn bị từ sớm.
Ông từng muốn hỏi Cửu Cửu, nhưng vì nhiều lý do mà không hỏi. Không ngờ hôm nay Cửu Cửu lại nói ra, không phải trực tiếp nói, mà là trong lòng nàng lẩm bẩm.
Là chất tử ấy.
Hoàng tộc Phượng thị cuối cùng lại bị hắn hành hạ đến thảm hại!
Hừ——
Ông không để điều đó xảy ra đâu.
Trong lòng Chiêu Ninh Đế đã có đối sách.
Cửu Cửu làm sao biết được phụ hoàng đang nghĩ gì? Nàng tiếp tục trông mong nhìn ông:
“Phụ hoàng, nước ngoại bang đáng ghét, nhưng tội không đến con trẻ.”
“Chất tử đó thật sự rất đáng thương, vừa gầy vừa yếu, người tha cho hắn đi?”
“Được.”
Chiêu Ninh Đế sảng khoái đáp ứng.
Cửu Cửu ngạc nhiên đến mức tròn mắt.
Nàng còn tưởng phải thuyết phục rất lâu, thậm chí đã chuẩn bị giả vờ khóc lóc ầm ĩ, không ngờ phụ hoàng lại dễ dàng đồng ý như vậy.
【Thật là tốt quá!】
【Ta đúng là lợi hại, hôm nay chính là ngày của Cửu Cửu.】
Nhưng niềm vui của nàng chỉ kéo dài một khoảnh khắc, vì ngay sau đó, Chiêu Ninh Đế nói:
“Người nước ngoại bang đáng ghét, hoàng tử nước họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ làm chất tử ở Tây Sở, nếu bị ngược đãi, hắn chắc chắn sẽ ghi thù, không chừng một ngày nào đó sẽ quay lại trả thù.”
“Trẫm nghe lời Cửu Cửu, không tra tấn hắn nữa.”
“Nhưng, trẫm muốn trực tiếp gϊếŧ hắn để trừ hậu họa.”
Cửu Cửu ngơ ngác:
“……”
Nàng hoàn toàn bị sốc.
“Sao có thể như vậy?”
“Phụ hoàng, người vừa nói sẽ tha cho chất tử mà, sao bây giờ lại nói muốn gϊếŧ hắn?” Cửu Cửu mở to đôi mắt ngây thơ, chất chứa sự ngây ngô hỏi.
【Đó là nhân vật chính trong sách mà!】
【Còn là người sau này thống nhất thiên hạ, được thiên đạo bảo hộ, làm sao có thể dễ dàng gϊếŧ chết được?】
【Phụ hoàng làm vậy chỉ khiến Đế Giang càng hận hơn, ý chí báo thù sẽ càng sâu đậm.】
Chiêu Ninh Đế nghe những lời trong lòng nàng, chợt cảm thấy điều nàng nói cũng có lý.
Thiên đạo bảo hộ, làm sao có thể gϊếŧ dễ dàng được.
Điều này ông đã cảm nhận sâu sắc.
Ông nhớ lại quá khứ, khi còn nhỏ không được phụ hoàng yêu thương, mẹ mất sớm, ông bị cung nhân hành hạ, nhiều lần cận kề cái chết. Phải đến khi trưởng thành, phụ hoàng nhận ra tài năng hơn người của ông, đưa ông vào dưới danh nghĩa của thái hậu, ông mới dần dần có cuộc sống dễ chịu hơn.
Nhưng con đường tranh đoạt ngôi vị vẫn đầy hiểm nguy.
Ông từng bị đầu độc, từng bị thả rắn độc vào nơi ở, bị truy sát bởi các thế lực giang hồ, thậm chí có lần ngã từ vách đá cao xuống.
Thế nhưng, ông vẫn sống sót.
Tất cả những lần vượt qua cái chết đã chứng minh, thiên đạo luôn bảo vệ những người có sứ mệnh lớn lao.
Chiêu Ninh Đế nghĩ đến đây, lòng ông đã bắt đầu dao động, không còn ý định gϊếŧ Đế Giang ngay lập tức, nhưng ông không cam lòng để yên.
Ông vuốt ve mái tóc mềm mượt của Cửu Cửu, nói:
“Cửu Cửu, đừng vội, để phụ hoàng cân nhắc thêm.”
Cửu Cửu nhận ra phụ hoàng đã nguôi ý định, nhưng vẫn cần thêm thời gian, nàng không thúc giục mà gật đầu liên tục:
“Được ạ.”
Chiêu Ninh Đế hỏi:
“Con đã ăn trưa chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ngủ trưa chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy nằm ngủ cùng phụ hoàng một lát, ngủ xong phụ hoàng sẽ cho con câu trả lời.”
“Vâng.”
Chiêu Ninh Đế ôm Cửu Cửu cùng nằm xuống nghỉ trưa. Vì đã quá mệt sau khi chạy cả buổi, nàng nhanh chóng thϊếp đi, đầu nhỏ tựa vào ngực phụ hoàng, ngủ rất say.
Chiêu Ninh Đế nhìn gương mặt ngủ ngon lành của nàng, trong lòng ấm áp, rồi ông cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, ông thấy một giấc mộng đầy máu me.
Ông thấy mình bị Đế Giang chặt đứt đôi chân, nằm trên mặt đất rêи ɾỉ, bất lực.
Ông còn thấy Lý phi và Cửu Cửu, những người ông yêu thương nhất, cũng bị chặt đứt chân. Họ nhìn ông bằng ánh mắt đau đớn, tràn ngập nước mắt.
“Không!”
“Không! Không! Chặt của trẫm là đủ rồi, đừng làm hại họ!”
Chiêu Ninh Đế đột ngột tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy khắp người, ánh mắt hoảng sợ.
Khi nhìn thấy Cửu Cửu vẫn đang ngủ yên bình trong vòng tay mình, ông thở phào nhẹ nhõm.
Giấc mộng đó quá thật, đến mức ông không thể coi nhẹ.