“Khụ khụ khụ…”
Nghe rõ những suy nghĩ của Cửu Cửu, Hoàng đế, Thái hậu cùng các hoàng tử đều sửng sốt, nhưng ai nấy đều không kìm được mà ho nhẹ vài tiếng.
Chuyện gì thế này?
Túc Thân Vương đã tám mươi tuổi đầu, thế mà còn muốn cưới tiểu thϊếp chỉ mới mười bốn tuổi? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng hậu, người không nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, tò mò hỏi:
“Hoàng thượng, mẫu hậu, Lý phi, thái tử, các vị hoàng tử, sao mọi người bỗng dưng lại ho thế?”
“Có ai không được khỏe chăng?”
Chiêu Ninh Đế đáp: “Trẫm cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, chắc là bị lạnh rồi.”
Thái hậu cũng tiếp lời: “Ai gia vừa uống nước lạnh, thấy cổ họng không ổn.”
Lý phi thì nói: “Thần thϊếp chỉ thấy hơi ngứa cổ thôi.”
Thái tử cùng các hoàng tử: “………”
Cuối cùng, dường như đã có sự đồng thuận ngầm, tất cả cùng nói: “Chỉ là tự nhiên muốn ho thôi.”
Hoàng hậu: “……”
Thật là kỳ lạ.
Túc Thân Vương cũng nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, nhưng ông tưởng rằng chỉ có mình ông nghe thấy, không nghĩ rằng người khác cũng đã biết. Ngoài một chút kinh ngạc, khuôn mặt ông vẫn giữ vẻ bình thản.
“Hoàng thượng, Thái hậu, lão thần chỉ có một nguyện vọng nhỏ bé này, mong hai vị vì tình nghĩa mà đáp ứng cho lão thần.”
“Nếu không, lão thần chết đi cũng không nhắm mắt!”
Mọi người trong điện đều nghĩ: Ông cũng biết mình đã tám mươi tuổi rồi đấy à? Còn muốn cưới tiểu thϊếp mười bốn tuổi sao?
Thật là…
Một lão già không biết liêm sỉ!
[Cha ơi, người không được đồng ý đâu!]
[Nếu không, Hoàng tổ mẫu sẽ bị đàm tiếu, có khi vì tức giận mà lâm bệnh nặng, không biết sống chết ra sao.]
Trong sách từng có đoạn nhắc đến chuyện này.
Thái hậu vốn là người thông minh, từng là quân sư cho nước Tây Sở. Mỗi khi có việc trọng đại, bà đều giữ vai trò chủ chốt.
Nhưng kể từ khi viên Đông Châu bị Túc Thân Vương đoạt mất, tiểu thϊếp mười bốn tuổi của ông ta lại đem báu vật ấy ra khoe khắp kinh thành, khiến ai nấy đàm tiếu, chế giễu Thái hậu, nói rằng bà bị một tiểu thϊếp của thế lực ngoại bang lấn lướt.
Thái hậu chẳng thể làm gì ngoài âm thầm chịu đựng, dẫn đến việc đột quỵ, liệt nửa người, không thể hồi phục.
Kể từ đó, nước Tây Sở cũng dần suy yếu.
Những người có thể nghe được tiếng lòng của Cửu Cửu, ngoại trừ Túc Thân Vương, đều vô cùng lo lắng cho Thái hậu, không muốn Chiêu Ninh Đế trao viên Đông Châu cho Túc Thân Vương, nên đồng loạt lên tiếng can gián.
Túc Thân Vương lại nghĩ rằng Cửu Cửu chỉ là một đứa trẻ, ăn nói linh tinh, tưởng tượng viển vông.
Sao có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy chứ?
Ông ta không tin.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, nếu không ban viên Đông Châu cho lão thần, lão thần sẽ… sẽ đập đầu tự vẫn ngay tại đây.”
“Chắc các vị không muốn một buổi tiệc vui vẻ lại kết thúc bằng việc lão thần đập đầu mà chết, phải không?”
Thực ra, Túc Thân Vương rất mến tiểu thϊếp mới nhập phủ, nên hai tháng trước, khi nàng ta muốn có tòa Tinh Lâu, ông lập tức hạ lệnh xây dựng. Khi nàng muốn anh trai có chức quan, ông cũng nhanh chóng thu xếp. Khi nàng đòi có một căn nhà lớn, ông liền mua ngay.
Nàng muốn gì, ông đều đáp ứng.
Viên Đông Châu này, ông ta nhất định phải có, bằng mọi giá sẽ đoạt được.
Chiêu Ninh Đế và Thái hậu cảm thấy bất lực. Túc Thân Vương không phải người bình thường, ông đã tám mươi tuổi rồi, nên không thể mắng mỏ hay trừng phạt. Ông ta gây náo loạn như vậy, họ cũng không biết phải đối phó thế nào.
Chiêu Ninh Đế day trán, nói: “Túc Thân Vương, người hãy bình tĩnh lại.” Rồi ngài liếc nhìn Cửu Cửu đang trong vòng tay mình.
Cửu Cửu cũng thấy khó xử vô cùng.
Chiêu Ninh Đế tự hỏi, liệu Cửu Cửu có kế sách nào không?
Cửu Cửu lại tiếp tục nghĩ trong đầu.
Chiêu Ninh Đế chăm chú lắng nghe.
Cửu Cửu nghiêng đầu, phồng má, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ánh lên vẻ giận dỗi.
Không kìm được, Chiêu Ninh Đế đưa tay nhéo má Cửu Cửu, mỉm cười hỏi: “Cửu Cửu? Con thấy buồn ngủ rồi sao?”
“Cửu Cửu không buồn ngủ.”
Nếu không buồn ngủ thì sao không nói gì chứ?
Hắn đang chờ nghe đây.
Thực ra, Cửu Cửu có chút đói bụng. Trong buổi tiệc vừa rồi, nàng bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, hao tổn không ít sức lực, lại bị hết người này đến người khác bế qua bế lại, chẳng có thời gian ăn uống.
Giờ đây, bụng nàng kêu lên òng ọc vì đói.
Đôi mắt to tròn, đen láy của Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào đĩa bánh đậu xanh trên bàn.
Thấy ánh mắt ấy, Chiêu Ninh Đế thầm trách bản thân không chăm sóc tốt cho Cửu Cửu, vội đưa đĩa bánh đến trước mặt nàng.
“Nào, Cửu Cửu ăn đi.”
Chỉ sau vài miếng, cảm giác đói của Cửu Cửu dần biến mất, nàng lại bắt đầu nghĩ ngợi trong đầu.
[Lão Túc Thân Vương này thật quá mức mù quáng. Cái gì tiểu thϊếp muốn, ông ta cũng đòi cho bằng được, chẳng biết rằng chính bảy đứa con trai của ông sẽ vì nàng mà gặp họa.]
[Nàng ta là kẻ gây rối, chẳng đáng để ông ta hy sinh như thế.]
[Hành động nuông chiều này sẽ trở thành đại họa cho chính gia đình ông trong tương lai.]
Túc Thân Vương nghe được những lời này, nhưng ông chẳng để tâm.
Lại là mấy lời ngốc nghếch của một đứa trẻ.
Càng nói càng nhảm nhí.
Ông không tin!
Con trai ông chắc chắn sẽ sống khỏe mạnh, trường thọ.
Còn Chiêu Ninh Đế, qua những điều kỳ lạ đã chứng kiến, dần có lòng tin rằng những lời Cửu Cửu nói không phải là vô căn cứ. Với cách Túc Thân Vương cưng chiều tiểu thϊếp, sau này ông ta ắt sẽ gặp phải quả báo.
Ngài định nhắc nhở Túc Thân Vương, nhưng sợ nếu nói thẳng ra, ông sẽ không tin mà cũng không từ bỏ ý định đoạt viên Đông Châu. Có lẽ cần tìm cách khác.
Nhưng làm sao mới được đây?
[Cha nuôi có vẻ thật khó xử.]
[Cửu Cửu sẽ giúp cha nuôi nhé?]
“Thúc Thân Vương, ngài thực sự muốn viên Đông Châu đúng không?” Cửu Cửu ngọt ngào hỏi.
Túc Thân Vương gật đầu, phấn khởi đáp: “Đúng vậy!”
“Phụ hoàng của con có viên Đông Châu và cũng sẵn lòng ban cho ngài. Nhưng để có được viên Đông Châu ấy, ngài cần chờ một thời gian, ngài có thể chờ được không?”
“Được chứ, đợi được.” Túc Thân Vương hớn hở nhìn Chiêu Ninh Đế: “Hoàng thượng, những gì công chúa nói là thật sao?”
Ban đầu, Chiêu Ninh Đế có phần bất ngờ khi nghe Cửu Cửu nói vậy, vì ngài không hề có ý định tặng viên Đông Châu, sao nàng lại tự ý đồng ý thay ngài?
Nhưng sau đó, ngài hiểu ra, nàng đang giúp ngài!
Nàng thật khéo léo.
Biết cách dùng lý do để trì hoãn.
Thái hậu cũng nhận ra, càng thêm yêu quý Cửu Cửu.
Chiêu Ninh Đế, đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của Túc Thân Vương, nói: “Đúng thế, trẫm không muốn chứng kiến cảnh hoàng thúc tự vẫn ngay trước mặt mình. Được rồi, viên Đông Châu, trẫm sẽ ban cho.”
“Tuy nhiên, Đông Châu chỉ xuất hiện bốn mươi năm một lần, lần trước đã là hai mươi năm trước, nên phải đợi thêm hai mươi năm nữa mới có đợt tiếp theo. Khi ấy, trẫm sẽ trao ngay cho Túc Thân Vương.”
“……”
Nghe vậy, Túc Thân Vương tức đến nỗi suýt nữa ho ra máu.
Hoàng thượng có thể chờ hai mươi năm, tiểu thϊếp của ông ta cũng có thể chờ hai mươi năm, nhưng còn ông, liệu có chờ nổi không?
Ông đã tám mươi tuổi rồi.