Cuộc Sống Thường Ngày Của Hầu Nam Trong Dinh Thự Ma

Chương 4: Tri kỷ sống chết có nhau

Chung Minh nhăn mày, nghiêng đầu nhìn thanh niên tóc đen, người nọ gửi cậu một ánh mắt bất đắc dĩ, như thể đang nói “Ai bảo cậu trả lời nhanh thế làm gì”, cậu ta quay lại nhíu mày nhìn hai người đối diện: “Jack, anh đúng là chẳng phúc hậu gì cả.”

“Câm miệng.”

Người đàn ông tự xưng là “Jack” tỏ ra không ưa chàng trai tóc đen, gã thò tay vào túi, gõ nhẹ lên bàn bằng những ngón tay dày phủ đầy lông vàng trên cơ thể, nhìn chằm chằm vào Chung Minh:

“Tôi chỉ muốn tạo quan hệ tốt với người bạn mới tới thôi mà.”

Chung Minh cảm thấy khó chịu với cảm xúc dưới đáy mắt gã. Đôi mắt Jack lạnh lùng và nhớp nháp, làm cánh tay cậu nổi lên một lớp da gà.

Không khí trong nhà ăn dường như ngưng đọng vì hành động của gã, chỉ có tiếng ngón tay gõ lên bàn. Jack cứ nhìn cậu, Chung Minh cúi mắt tránh ánh mắt của gã, tuy nhiên, hành động này vô hình trung đã bộc lộ sự yếu đuối của cậu. Xung quanh toàn những tiếng cười ác ý, ánh mắt của họ bao vây cậu, giống như lũ sói đang nhìn chằm chằm con mồi của chúng.

Chung Minh cuối cùng cũng hiểu trong số những người hầu cấp thấp hơn, tên Jack này giống như con sói đầu đàn, và những người khác chung bầy với gã.

Có tiếng chân ghế cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Chung Minh nghiêng đầu, thanh niên tóc đen đứng dậy:

“Các anh đừng đi quá xa.”

Giọng thanh niên tóc đen lạnh lùng, đôi mắt dừng trên người mấy người hầu nam, ai bị cậu ta nhìn đều thoáng cứng người, vội quay đầu đi.

Chung Minh đang tò mò quan sát phản ứng của bọn họ thì đột nhiên cánh tay bị kéo lại. Chàng trai tóc đen kéo cậu ra khỏi cửa, khi gần đi tới cửa, cậu ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Jack:

“Jack, đừng quên anh vẫn nợ tôi một ngày.”

Câu nói không đầu không đuôi. Nhưng Jack rõ ràng đã hiểu, sắc mặt đột nhiên tối sầm. Chung Minh ngơ ngác bị thanh niên kéo lên cầu thang, mùi mốc như hình như bóng cuối cùng cũng bay đi.

Ánh sáng dịu nhẹ từ tầng một chiếu vào, thanh niên buông tay ra, Chung Minh ngước mắt lên, nhìn thấy đối phương xoay người lại, cười giễu bản thân: “Xin lỗi, hồi nãy quên nhắc cậu.”

“Trong dinh thự này, bình thường người hầu không trao đổi tên thật. Trừ khi là...” Cậu ta dừng lại, đôi mắt lóe lên, nói: “Tri kỷ sống chết có nhau.”

Chung Minh giật mình trước câu nói đầy sức nặng này. Sống gì, chết gì? Không phải chỉ cần làm NPC ở trò chơi này thôi sao? Bộ còn có thể chết người à.

Thanh niên nhìn vẻ mặt bối rối của cậu, lắc đầu thích thú, lời nói đầy ẩn ý: “Sau này cậu sẽ biết.” Cậu ta không tiếp tục giải thích, mỉm cười đưa tay phải ra cho Chung Minh:

“Tôi tên Lý Dật Chi.”

Chắc là tên giả. Chung Minh nói đùa: “Đây là tên thật hay nickname của cậu thế?”

Thanh niên cười lớn, nắm chặt tay Chung Minh: “Cứ coi như là tên thật đi!”

Chung Minh cong môi, cậu đã nói tên thật nên không còn gì phải lo lắng, ấn nhẹ đầu ngón tay đối phương: “Chung Minh.”

“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Chung nhé.” Lý Dật Chi mỉm cười thu tay lại: “Nhìn cậu nhỏ hơn tôi nhiều, hay là gọi tôi là anh Lý ha?”

Chung Minh không thể nhớ kiếp trước trước khi chết mình bao nhiêu tuổi. Nhưng nhìn Lý Dật Chi trợn mắt phượng nói dối, cậu cảm thấy đối phương chưa chắc đã lớn hơn mình, không muốn gọi cậu ta là anh, nên lắc đầu cười không nói gì.

“Cậu thuỳ mị quá.”

Giọng cười của chàng trai truyền tới.

Chung Minh nghĩ thầm, đây không phải là từ dùng để miêu tả một cô bé sao? Cậu lườm nguýt cậu ta, Lý Dật Chi bèn nhướng mày, động tác này có mấy phần chọc ghẹo phong lưu, không hiểu sao Chung Minh cảm thấy mình bị chọc ghẹo, đành cụp mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy.

Lý Dật Chi cũng không tức giận, tựa lưng vào tường cười nói: “Không sao đâu, ở đây không chỉ có cậu im như thóc, dù sao vẫn đỡ hơn làm sai.”

Một lúc sau, những hầu nam khác cũng lần lượt đi lên tầng một. Mấy người do Jack cầm đầu đứng ở phía đối diện, vạch ra ranh giới với Chung Minh và Lý Dật Chi.

Chung Minh cẩn thận quan sát, sau lưng gã có 3 người, Joe tóc nâu, một thanh niên có tàn nhang trên mặt và một người đàn ông tóc đen với gương mặt Châu Á.

Tầm mắt của Chung Minh dừng lại ở người đó một lúc. Cậu ta vừa cao vừa gầy, cúi đầu thật sâu, nhìn có vẻ trốn tránh.

“Cậu nhìn cậu ta làm gì?”

Giọng nói của Lý Dật Chi vọng lại bên tai cậu: “Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta chỉ là một thằng ngu mà thôi.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai cậu. Chung Minh rụt cổ, cựa quậy ngón chân, nhích qua bên trái nửa bước.

Lý Dật Chi không để ý tới sự né tránh của cậu, đứng thẳng người lên. Người cuối cùng xuất hiện ở đầu cầu thang là một thanh niên có mái tóc màu gừng, cậu ta liếc Jack rồi đi tới trước mặt Lý Dật Chi.

“Archie.”

Lý Nhất Chi mỉm cười nhìn cậu ta, đưa tay ra, thanh niên tên Archie huých tay với cậu ta, nghiêng đầu khẽ gật đầu với Chung Minh. Sau đó cậu ta yên lặng đứng ở bên cạnh Lý Dật Chi.

Chung Minh ngoảnh mặt đi, thầm nghĩ người im như thóc hồi nãy Lý Dật Chi nói chắc là cậu ta.

Mọi người đều ở đây, đứng đầu là Jack, bốn người đứng ở hành lang bên trái, bên này thì gồm cả Lý Dật Chi thì có 3 người. Bảy người hầu, tất cả đều là nam giới, được chia thành các phe phái khác nhau.

Không ngờ vào trò chơi còn phải tranh đấu chức quyền. Chung Minh hơi bất đắc dĩ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị phân đến bên cạnh Lý Dật Chi.

Chẳng biết đó là điều tốt hay điều xấu.

Hành lang rất yên tĩnh. Khác với sự suồng sã khi còn ở dưới lòng đất, cảm xúc của mọi người giờ đây ngưng đọng lại, một bầu không khí áp lực lan tràn xung quanh họ.

Một lúc sau, ngoài hành lang có tiếng bước chân.

Chung Minh ngước lên, nhìn thấy Matthew, người mà cậu đã gặp trước đó. Nhưng bây giờ cậu ta đang theo sau một người khác.

“Đến đông đủ cả rồi?”

Một giọng nữ khàn khàn vang lên. Một người phụ nữ trung niên với làn da nhợt nhạt mặc áo choàng đen đứng trước Matthew. Bà chắp tay trước người, lưng thẳng, chiếc váy được cắt may khéo léo được trang trí bằng một hàng cúc trắng trước ngực, được gài nghiêm chỉnh đến chiếc cúc cuối cùng dưới cổ họng.

Chung Minh nhìn chiếc cổ cao của bà ta, dường như thấy được phái Thanh Giáo trong các bộ phim xưa nghiêm trang thời trung cổ.