Cậu không nhớ rõ lắm về kiếp trước của mình, cậu chỉ nhớ lờ mờ rằng gia cảnh của cậu không tốt lắm và luôn trong tình trạng nghèo khó, là một nô ɭệ tư bản điển hình. Trong trí nhớ của cậu, cậu thường bị cấp trên chèn ép một cách thê thảm, ngày nào cũng phải vật lộn với mớ công tác.
Bây giờ thì tốt hơn, cậu có thể trực tiếp trở thành người hầu của đại lãnh chúa, bọn tư bản sẽ không có lý do để bóc lột cậu.
Chung Minh nhếch môi tự giễu, bước đến chiếc bồn rửa đơn giản rỉ sét, rửa mặt thật nhanh, buộc lại mái tóc dài lưng chừng, nhìn bản thân trong gương, cuối cùng cũng giống như một con người.
Cậu hít một hơi, chuẩn bị tâm lý làm người hầu, bước tới cửa rồi mở ra.
Cậu suýt thì đυ.ng phải ai đó.
Ngoài cửa, một thanh niên tóc nâu giơ tay phải lên trời, trông như định gõ cửa tiếp, đôi mắt xanh biển mở to đầy kinh ngạc.
Chung Minh ghìm bước chân suýt thì giẫm trúng người ta. Cậu ngước nhìn chàng trai trẻ và nhận ra cậu ta là một hầu nam tên Matthew. Có lẽ vì là người da trắng nên trông tuổi tác không lớn lắm, nhìn như mới trưởng thành nhưng lại rất cao, khi chặn cửa, đầu gần như chạm vào khung cửa, chặn hoàn toàn lối ra.
Chung Minh cúi đầu cố gắng nhưng không tìm được đường ra. Cậu ngước mắt lên nói: “… Có thể nhường đường được không?”
Matthew sực tỉnh, chớp mắt hai cái rồi mỉm cười: “Không ngờ cậu lại trông như thế này.”
Giọng điệu của cậu ta có vẻ ngạc nhiên, nghe như thể mới gặp lần đầu. Chung Minh không thấy kỳ lạ, mấy ngày trước cậu còn yếu, không hề xuống giường, cũng không chải đầu rửa mặt, có lẽ những đồng nghiệp này cũng không biết cậu trông như thế nào.
“Ừ.” Chung Minh cúi đầu, cậu không cảm thấy trên mặt cậu có gì hấp dẫn. Cậu lặp lại: “Có thể nhường lối cho tôi ra ngoài không?”
Matthew dừng lại, Chung Minh nhìn đôi giày da trong tầm nhìn di chuyển sang một bên.
Chung Minh chen người ra ngoài. Những hầu nam khác đã sớm thay quần áo, đứng dựa vào hai bên tường. Chung Minh cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang tập trung vào mình, vội vàng ngước mắt nhìn lướt qua, cũng không để ý nhiều, cúi đầu đứng cùng bọn họ.
Đôi mắt dán vào cậu vẫn không biến mất.
Chung Minh cúi đầu thật sâu, lưng tựa vào tường, chỉ có ngón chân lọt vào tầm nhìn của cậu, mái tóc đuôi ngựa dài ngang vai buông xuống.
Matthew quay lại, chăm chú nhìn Chung Minh, rồi nhìn đi chỗ khác. Nụ cười trên mặt hơi nhạt đi: “Các anh.” Cậu ta đút hai tay vào túi quần, liếc nhìn một hàng hầu nam trước mặt, trên mặt có chút tàn nhang, cười mà không cười, tỏa ra một loại uy thế không thể giải thích được: “Đừng nhìn nữa.”
Ra lệnh xong, mọi ánh mắt đổ dồn vào Chung Minh trong nháy mắt đều biến mất, hành lang im lặng như tờ, ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhỏ khẽ. Chung Minh thở phào nhẹ nhõm, hơi ngước mắt lên nhìn Matthew.
Cậu mơ hồ cảm thấy địa vị của Matthew cao hơn những hầu nam khác. Nhưng điều này thật kỳ lạ, Matthew rõ ràng là người trẻ nhất trong số họ. Kết hợp với hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt và xã hội châu Âu thời trung cổ, nếu dựa trên thâm niên, những người hầu nam lớn tuổi lẽ ra phải có địa vị cao hơn.
Chung Minh âm thầm ghi nhớ nghi vấn này.
Giống như mọi người khác, cậu vẫn im lặng chờ chỉ thị tiếp theo. Lúc này, bên tai chợt vang lên một tiếng ho nhẹ. Chung Minh dời tầm mắt, đứng bên cạnh là một thanh niên tóc đen đang mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn thấy Chung Minh nhìn qua, thanh niên nheo mắt lại, nốt ruồi ở khóe mắt động đậy, nhếch miệng: “Cậu đẹp thật đấy.”
Đọc được khẩu hình đối phương, Chung Minh sửng sốt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Từ nhỏ cậu đã biết mình có vẻ ngoài bình thường, vì điều kiện gia đình không tốt, cậu không cao, khác hoàn toàn với thanh niên cao ráo và đẹp trai như Matthew.
Trong ấn tượng của cậu, những người xung quanh hiếm khi có những nhận xét tích cực về ngoại hình của cậu.
“Con vịt xấu xí, Chuột nhắt”
Trong trí nhớ của cậu, mọi người thường gọi cậu như vậy.
Chắc chắn cậu ta nhìn nhầm rồi. Chung Minh cụp mi xuống, không đáp lại.
Thanh niên tóc đen hiển nhiên không bỏ cuộc. Khi Chung Minh đi theo đội hầu nam ra ngoài, thiếu niên vừa lúc quay đầu lại thấp giọng nói với Chung Minh: “Người mới tới, cậu là người nước nào?”
Chung Minh thực sự không muốn trả lời. Nhưng cậu ta là người có vẻ ngoài châu Á duy nhất trong số những người hầu nam mà cậu nhìn thấy cho đến nay. Cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trung Quốc.”
“Ồ tôi cũng vậy.”
Thanh niên tóc đen nói. Hai người đang đi ở hàng cuối cùng, phía trước có vài người da trắng cao lớn che khuất họ. Cậu ta ngoảnh đầu tiếp tục nói với cậu: “Có phải cậu cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao chúng ta nghe hiểu lời họ nói đúng không?”
Chung Minh hơi khựng lại. Thật vậy, xét theo khẩu hình, Matthew đã nói ngôn ngữ châu Âu, rất có thể là tiếng Đức. Cậu biết sơ sơ tiếng Đức, nhưng không thông thạo.
Cậu hơi ngước mắt lên, nhìn thấy thanh niên đang mỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào thái dương: “Trò chơi sẽ tự động chuyển đổi ngôn ngữ trong đầu chúng ta, và điều này áp dụng với người chơi từ mọi quốc gia.”