Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Áo Choàng Của Tôi Đã Rơi Hết Rồi

Chương 2: Chịu trách nhiệm

Nam chính? Thím? Cái người gọi là "Nam chính" chẳng lẽ chính là……

Cháu trai của ông?

Những lời xì xào, bàn tán của mọi người dần tan biến, Thương Từ và Lê Đào Đào đã thay xong quần áo, cùng xuất hiện ở trong thư phòng của Thương lão gia.

Lê Đào Đào nhìn người đang quỳ gối trước mặt ông cụ Thương, rất rõ ràng bên má của Thương Từ đã hứng chọn một cái tát khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

[ Tôi chỉ, tôi chỉ vừa mới đi thay quần áo có một lát thôi mà, tại sao ông cụ Thương liền động thủ với Thương Từ vậy? Ôi, cái khuôn mặt anh tuấn này đã sưng tấy rồi, thật là đáng tiếc......]

Thương Từ, ông cụ Thương: “……”

Hai người nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ đang mím chặt của Lê Đào Đào, trầm tư điều gì đó rồi liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thương Bách Ngôn, rồi lại nhìn thấy dáng vẻ chột dạ, bối rối xen lẫn chút kinh ngạc của Thương Lộ Lộ.

Từ phản ứng của hai người kia, ông cụ Thương và Thương Từ dường như đã phán đoán ra được điều gì đó, trong lòng đều có chút suy nghĩ.

Xem ra, hai cha con họ không phải là người duy nhất có thể nghe được tiếng lòng của Lê Đào Đào.

Mà Thương Lộ Lộ cũng có thể.

Nhưng có vẻ như Thương Bách Ngôn không nghe thấy được cái gì, nếu không sẽ không phản ứng như vậy.

Ông cụ Thương ho nhẹ một tiếng, nói:

“Nếu mọi chuyện đã xảy ra thành thế này, lại còn bị mọi người nhìn thấy được......... Thương Từ, con nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng.”

Lê Đào Đào: “Không được đâu! Ông nội Thương, ông biết rõ người cháu yêu chính là Bách Ngôn mà......”

Thương Bách Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Yêu tôi, cho nên cô liền tính toán dùng thủ đoạn dơ bẩn này để bức ép tôi đi vào khuôn khổ?! Ông nội, ông cũng thấy rồi đó, người phụ nữ này vì muốn gả vào nhà họ Thương mà không từ thủ đoạn. Cô ta căn bản không xứng để trở thành người một nhà với Thương gia của chúng ta, không chỉ cháu sẽ không cưới cô ta mà chú nhỏ cũng cần phải chịu bất kỳ một trách nhiệm nào cả! Tất cả đều do bản thân cô ta tự mình gieo gió gặt bão.......”

“Bách Ngôn, làm sao anh có thể nói ra được những lời tàn nhẫn đến vậy ?”

Vẻ mặt Lê Đào Đào chực chờ lã chã nước mắt.

“Đêm qua, em tưởng rằng chú nhỏ là anh, cho nên mới......hu hu hu......."

Biểu cảm trên mặt Thương Bách Ngôn càng thêm chán ghét.

Ông cụ Thương cùng Thương Từ và Thương Lộ Lộ lại nghe rõ mồn một tiếng mắng chửi ở nội tâm của Lê Đào Đào,

[Thương Bách Ngôn anh chính cái đồ tiểu bạch kiểm, đừng quá tự luyến. Nếu không phải do cốt truyện bức ép, anh cho rằng bà đây sẽ thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái chắc?! Cả người anh từ trên xuống dưới có chỗ nào tốt hơn so với chú nhỏ của anh?

Mặt của anh cũng không anh tuấn bằng chú nhỏ, dáng người cũng không tốt được như chú ấy, sự nghiệp thì lại càng không bằng. Chú nhỏ của anh không kế thừa gia nghiệp của ông cụ Thương mà tự mình gầy dựng sự nghiệp của bản thân, đưa công ty của mình đứng đầu trong mọi ngành. Còn anh, bất quá cũng chỉ dựa vào nhà họ Thương này mới có thể tiến vào trong công ty, ngồi vững cái vị trí giám đốc. Nếu không có ông cụ Thương gây áp lực, ai sẽ phục anh?]

Trong lòng Lê Đào Đào nhịn không được mà phun ra một tràng.

[ Ở Thương thị không biết có bao nhiêu người hy vọng chú nhỏ của anh thượng vị đá bay anh ra cái vị trí mà anh đang ngồi đâu, thậm chí mẹ của anh còn đang cảnh giác đối với ông cụ Thương nữa kìa. Kỳ thật, Thương Từ căn bản không có hứng thú với cái vị trí đó! Nếu không, mấy lần ông cụ Thương ngỏ ý với Thương Từ, anh ấy mà có ý muốn đó thì đã đồng ý từ lâu rồi, cần gì phải dứt khoát từ chối ý tốt của ông cụ!]

Ông cụ Thương và Thương Từ đều có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Lê Đào Đào.

Làm sao cô ấy biết được?

Chuyện này đã xảy ra từ vài năm trước, sau khi cha của Thương Bách Ngôn qua đời.