Cùng Thám Hoa Lang Xuyên Thời Không Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 4: Ăn Mừng Top 3

Tuần sau cô mới cần đến Mộ kiếm, Thùy Dương cũng thong thả, dù sao cô cũng không cảm thấy quá cần thiết lúc này.

Cô muốn tập trung đột phá lên kim đan kỳ hơn.

Nhưng mẹ cô nhất quyết dẫn cả nhà đi ăn mừng cô dành hạng 3, có thể nói mẹ cô thích ứng khá nhanh.

Bà đối với tu chân giới rồi các môn học phép thuật gì đấy đều không bài xích, cảm thấy cô học giỏi là được, dù bà cũng chẳng hiểu chúng lắm.

Chỉ nói các môn văn hóa bình thường cũng không thể bỏ.

Lần này bà xem livestream cũng không hiểu gì lắm, chỉ biết cô đạt hạng 3 trong số 500 học sinh, vừa nghe đã thấy giỏi tất phải đi ăn mừng.

Thùy Dương và em gái Thùy Anh cùng mẹ đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng, nhà cô kinh doanh một công ty công nghệ, không phải quá giàu có nhưng cũng được xem vào tầm trung lưu, mấy nơi thế này cũng không thành vấn đề.

3 người quây quần quanh một bàn ăn lớn nghi ngút khói, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ

Thùy Anh cười bảo:

-”Chị em quá đỉnh!Tháng sau em tham gia bí cảnh cũng sẽ cố gắng giỏi như chị”

Thùy Dương rất muốn nói chị không có ý đó đâu, cô còn tính càng chìm càng tốt ”…” cơ mà em gái có mục tiêu là tốt, cô khuyến khích:

-”Em chắc chắn còn giỏi hơn chị hai!”

Thùy Anh tóc búi đuôi ngựa, cười tỏa nắng, nhóc này mới 14 tuổi, học hành văn hóa tương đối khá nhưng tu kiếm rất được.

Tuy chưa có vũ khí bản mạng nhưng với một cây kiếm gỗ đã có thể đánh hết cả đám trong lớp.

Thùy Dương lấy làm tự hào lắm, cô có hỏi em có muốn đi Mộ kiếm không, dù sao cô cũng không cần lắm, cô là phù tu, vẽ bùa là được không cần thiết mấy cái vũ khí gì đấy.

Thùy Anh lắc đầu lia lịa, nhóc ấy nói tháng sau sẽ tự giành được giải thưởng rồi tự vào Mộ kiếm lấy, đó mới là chính nhân quân tử gì gì đấy.

Cơ mà tháng sau phần thưởng có đổi không thì không biết được.Tuy thế Thùy Anh vẫn nhất quyết phần thưởng phải có ý nghĩa của phần thưởng.

Thùy Dương cũng không ép nữa.

Ăn xong thì cô định đi nhà vệ sinh một chút.

Ta nói nhà hàng này quá rộng, cô đi cũng mất gần 10 phút mới tới nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết, cô vừa tính bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh nữ thì thấy một người con trai cao ngang tầm mình bước vào.

“A!” Đang tính áp dụng định luật bàn tay phải* với người nọ thì cậu trai đã hoảng hồn ôm đầu

*định luật bàn tay phải:Ý là đánh áCậu trai tóc dài đen mượt, mặc một bộ quần áo cổ trang trắng tinh có vẻ đến từ thế giới khác không biết là cổ đại hay tu chân, liên tục cúi đầu xin lỗi

-”Ta không nhìn thấy!Mạo phạm, mạo phạm.Thực xin lỗi”

Lúc này Thùy Dương mới để ý, khi cậu trai ngẩng mặt lên thì hai mắt trắng dã, không có tròng đen.

Cô gật gù một tý, sau khi xác nhận người này mù thật thì cũng xin lỗi lại:”Tôi không biết, cũng xin lỗi cậu.”

Cậu trai lắc đầu nhẹ, nói:”Là ta có lỗi mới phải.Với cô nương cũng không làm gì ta.”

Giờ Thùy Dương mới nhìn kỹ người này, gương mặt và giọng nói non nớt, chắc cũng tầm tuổi Thùy anh em gái cô, nghĩ đến em gái cô cũng buông lỏng, còn hỏi han quan tâm.

-”Em đi thế này có hơi bất tiện, sao không nhờ người nhà dẫn cho tiện”

Cậu trai cũng nhận ra người này có vẻ lớn hơn mình, lễ phép nói:”Đệ đi với ca ca nhưng huynh ấy còn phải làm việc, đệ ở đó cũng không tiện mới lấy cớ đi vệ sinh tách nhau với ca ai ngờ lại đi nhầm vào nhà xí nữ, có lẽ nhân viên phục vụ tưởng đệ là nữ nhân mới vậy.Không phải cố ý mạo phạm”

Thùy Dương thầm nghĩ con nhà ai ngoan thế không biết, còn rất xinh đẹp. Là cái kiểu như thần tiên ấy.

Cô xua tay:”Chị không để ý đâu.Em có cần không chị dẫn em đi?”

Thùy Dương quan sát xung quanh thấy chẳng có ai, mà cũng phải, khu trên lầu là khu vip, chỉ có người có tiền mới đi được, chỉ có 2 gian phòng nhưng cực kỳ rộng rãi cơ mà nhà vệ sinh thì bố trí cả bốn góc lầu, khó mà đi trùng được.

Có khi trên lầu này trử 3 mẹ con cô chỉ có tầm 5-6 người và mấy nhân viên bưng bê, mà nhà vệ sinh ở đây chỉ bố trí cho khách, nhân viên đều giải quyết dưới lầu.

Cậu trai lùi lại, xua tay mạnh hơn, mặt có chút ửng hồng:”Nam nữ thụ thụ bất tương thân, như vậy không phải phép.Với đệ cũng không thực sự cần đi.Đệ chờ ca xong việc thì huynh ấy sẽ đến đón đệ thôi, không cần đâu.”

Thùy Dương cũng không tính ép buộc người ta, nhưng mà để người ở trước cửa nhà vệ sinh nữ một mình cô cũng không an tâm lắm, cô dẫn cậu trai đến băng ghế dài, cố gắng cách xa cậu một khoảng, dù biết cậu không nhìn thấy nhưng cô biết phải tôn trọng quan điểm của người khác.Thế nên có cảnh tượng rất kì dị, một cậu trai áo trắng tinh, ngồi ngay ngắn bên phía trái ghế, người còn lại cách một khoảng gần 1m bên phía đầu ghế còn lại.

Thùy Dương khẽ thở dài không biết tên anh trai của người này khi nào mới bàn việc xong, cô thấy không khí im lặng cũng gợi chuyện:”Em tên gì?”

Cậu trai lễ phép, thẳng lưng nói:”Đệ tên Ngọc Lễ, cỏn tỷ?”

Thùy Dương thầm cảm khái quả là tên như người, bỏ qua đôi mắt thì ngủ quan ôn nhuận, da trắng như ngọc, thực sự quá đẹp, giống như lần đầu cô nhìn thấy Bách Khuynh Thành, cậu trai đó cũng đẹp như vậy nhưng lại cho ra kiểu gian xảo như hồ ly cướp hồn đoạt phách.

Thùy Dương trả lời:”Chị tên Thùy Dương”

Cậu trai cười ngọt ngào nhưng vẫn giữ lễ:”Tên tỷ rất đẹp, ắt hẳn tỷ cũng đẹp như tên”

Thùy Dương nghe thấy rất muốn nói em cũng vậy nhưng sợ nhóc con ngại ngùng.

Ngọc Lễ thấy cô im lặng thì nói sang chuyện khác:”Hôm nay đệ tính để ca bớt phiền lo ai ngờ lại sắp khiến ca rước phiền phức hơn rồi.”

Thùy Dương phản bác, tưởng cậu trai sợ anh mình mắng:”Không có đâu, Ngọc Lễ ngoan lắm!Chị mà có em trai như em thì chị không nỡ la rầy gì đâu, với chả em cũng đâu cố ý.Nhỡ em trai em muốn mắng thì bước qua xác chị đây!Yên tâm.”

Ngọc Lễ cười khổ:”Đệ còn ước ca có thể mắng một chút.Đại ca lúc nào cũng nghĩ cho đệ mà không nghĩ cho mình.Nhà có 2 huynh đệ thôi, song thân đều mất cả, để đệ ở nhà lại không yên tâm, cứ phải rước cục phiền phức là đệ theo.”

Thùy Dương trầm mặc thấy mình nói hơi sai rồi.

Cậu trai như vẫn chìm trong hồi ức nào đấy:”Giá mà huynh ấy vứt đệ đi.Hay đệ cũng chết thì tốt rồi.”

Thùy Dương nghe không nổi nữa:”Nếu chị là anh em thì sẽ ất tức giận đó!”

Ngọc Lễ ngẩn ra rồi cười:”Có lẽ..Xin lỗi tỷ, mới quen mà đã nói nhiều như thế rối.”

Thùy Dương xua tay ý rằng không sao rồi cười nói uyển chuyển dời sang chủ đề khác:”Nghe em nói chị chắc rằng anh trai em rất tuyệt còn rất yêu em.”

Ngọc Lễ sững người rồi cảm ơn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên:”Ca của em thực sự rất tốt.”

“..Cũng rất yêu em” Giọng cậu trai nhỏ dần.

Thùy Dương cảm nhận thấy nhóc con này lại buồn nữa rồi, có lẽ cậu nghĩ giá mà anh trai mình yêu mình ít đi một chút.

Thùy Dương khẽ thở dài rồi nói:”Thật ra theo em nói, em cũng đã giúp anh trai mình rất nhiều đó”Ngọc Lễ ngẩn người rồi lắc đầu:”Đệ làm được gì đâu.”

“Làm chỗ dựa”Thùy Dương khẳng định, lúc nói chuyện, nếu Ngọc Lễ nhìn được sẽ thấy mắt cô sáng như những vì sao trên trời.

Thùy Dương giải thích:”Giống như khi chị nhìn thấy người nhà, sẽ tự nhiên thêm được sức lực, mỗi khi muốn từ bỏ buông xuôi thì chị đều sẽ nghĩ đến người nhà.Đó là động lực, là chỗ dựa tinh thần của chị.Giống như anh trai em, chị chắc rằng mỗi khi mệt mỏi, nhìn thấy em cậu ta cũng sẽ bất giác cảm thấy nhẽ nhõm, mọi áp lực trong cuộc sống cũng biến mất.”

Cô cười nói:”Đó là quan điểm của chị”

Ngọc Lễ im lặng vài giây rồi nói:”Cảm ơn tỷ..à không…chị”

Thùy Dương gãi đầu cười xòa:”Chị nói chuyện dở lắm, có gì mạo phạm em thì xin lỗi nha”

Hai người cười cười, một lúc điện thoại trên người Ngọc Lễ reo lên…

“Ca gọi” Cậu nhìn vào điện thoại, tay chân lóng ngóng, có vẻ không quen thuộc với thứ này lắm.

Thùy Dương bất giác nhích sang hỗ trợ:”Để chị bắt máy”

Ngọc Lễ dường như không còn phòng bị với cô, trực tiếp đưa điện thoại sang.

Trên màn hình là avatar của Ngọc Lễ…cô thầm nghĩ tên này quả nhiên yêu em trai.

“Alo?Em trai cậu đang ở chỗ tôi” Thùy Dương bắt máy hỏi

Tên kia như điên khi nghe thấy giọng người lạ, cuốn quýt nói:”Các người muốn bao nhiêu tiền?”

Thùy Dương:”…”

Thấy cậu ta hiểu lầm thì cô vội giải thích:”Ý tôi là em cậu lạc đường, tôi đang ở với cậu ấy, bên ngoài toilet nữ phòng số 3 đến đây lẹ này.”

Người kia vừa nghe thì cúp máy, chắc đang đi đến..

Ngọc Lễ cất tiếng:”Xin lỗi, ca của đệ hơi…”

Thùy Dương xua tay:”Không có gì”

Chưa đầy 15 phút thì một bóng dáng vụt tới,

Người này đỗi mũ quan, tóc búi lên, mặc một bộ y phục cổ trang màu đỏ phá lệ chói mắt, gương mặt đẹp đẽ như tạc tượng lại có nét trẻ con, vì chạy mà thở hổn hển, hai má đỏ ửng.

Thùy Dương nhìn mà trợn mắt..

Không phải vì đẹp, cũng không phải vì tên này điều đầu tiên làm khi đến là kiểm tra xem em mình bị thương không..

Mà là..

“Mẹ nó Bách Khuynh Thành?!” Thùy Dương bất giác chửi thề

Lúc này cậu trai mới quay đầu lại, để ý người cũng đang ngồi trên ghế dài.

“...”

Bầu không khí im lặng quỷ dị.Chỉ có Ngọc Lễ cất lời:”Đệ không sao, cơ mà hình như ca với Thùy Dương tỷ có quen biết?”Thùy Dương thiếu nước muốn gào lên anh của em còn xem chị như culi sai vặt vòng vòng…

Cơ mà cô cũng gài người ta lập huyết khế…

Nhưng mà cũng giúp Bách Khuynh Thành lấy hạng một rồi?

Bách Khuynh Thành và Thùy Dương trầm mặc suy nghĩ, mối quan hệ của họ cũng không biết giải thích làm sao..

Thế là sau vài phút im lặng, Bách Khuynh Thành trở lại vẻ vô lại như trước, cười ngọt:”Ừm , đây là bạn của huynh,Bọn huynh xem như quen biết.”

Thùy Dương trợn trắng mắt định phản bác thì thấy Khuynh Thành chắp tay tỏ vẻ cầu xin có lẽ không muốn cô nói gì hết.

Ngọc Lễ không thấy gì nên không biết tình huống trên, còn cười rất tươi:”Thật tốt!Đệ còn lo huynh quá nội liễm, khó kết bạn”

*Nội liễm:Ẩn mình, thu mình, dạng hướng nội

Thấy thế Thùy Dương cũng không nỡ vạch trần, cười hùa:”Ừm, bọn chị thân lắm!Mà không ngờ anh em còn có người em dễ thương như vậy.”

Bách Khuynh Thành khẽ thở phào rồi quay sang nói với em trai:”Ca với tỷ ấy cần nói chuyện một lúc, đệ đợi một chút được không?Huynh sẽ quay lại ngay”

Ngọc Lễ ngoan ngoãn đồng ý.

Thùy Dương không biết cái gì nhưng cũng đi theo Khuynh Thành qua một chỗ nói chuyện, không biết có phải do áo quan chức làm cô cảm thấy tên này có vẻ uy tín hơn không.

Ra một nơi cách không xa, đủ đảm bảo Ngọc Lễ không nghe thấy thì hắn khẽ thở một hơi.

Thùy Dương nói thẳng:”Có gì thì mau sủa.Nếu bảo tôi giải huyết khế thì không được, tôi không biết làm.Nhưng yên tâm, tôi cũng không sử dụng đâu.Nếu cậu biết cách giải thì nói tôi cũng sẽ hợp tác”

Cô cũng không định dùng, lúc đó là bất quá không có phương án khác mới làm, với Thùy Dương cảm thấy thứ này cũng không có hiệu quả với Khuynh Thành lắm, còn rất gây hiềm khích thà tự bắc thang xuống.

Bách Khuynh Thành xua tay nói:”Không phải cái đó.”

Nhìn dáng vẻ thành thực hơn không ít, cậu trai lấy túi linh dắt bên hông đưa cho Thùy Dương:”Tôi đã hứa đưa hết toàn bộ số đan cho cậu.”

Thùy Dương nhận lấy trong sự hoang mang…cô kiểm tra túi linh kỹ càng xem tên này có dở trò không rồi mới nhận.

Đếm số đan vừa đủ phần còn lại…

Thùy Dương ngược lại lau mắt mà nhìn tên này..

Cậu trai thấy ánh mắt cô thì nói tiếp:”Cũng đa tạ..à nhầm cảm ơn cậu đã giúp đỡ Ngọc Lễ, nếu mai sau có gì cần giúp có thể nhờ tôi.”Cậu trai có vẻ ngại ngùng, đến nỗi quên đổi cách nói chuyện ở hiện đại, cơ mà dáng vẻ chân thành không giống làm giả

“Cậu độ kiếp thất bại bị sét đánh hỏng đầu à?”Thùy Dương buột miệng nói

Cũng không trách cô được, ấn tượng đầu quan trọng lắm đó!

Dáng vẻ gian xảo, lười biếng, lật mặt như lật sách của cậu trai trước mặt không thể xóa trong ngày một ngày hai được.

Bách Khuynh Thành dường như không để ý:”Không bị sét đánh, tôi chỉ có qua có lại thôi.”

Thùy Dương xem như đồng ý nói:”Sao cũng được nhưng đừng nói câu “nếu mai sau có gì cần giúp có thể nhờ tôi” với tôi”.

Cô nhớ đến Hoàng Dã, lúc tuyệt giao cũng nói câu này..nghĩ mà bực mình.

Bách Khuynh Thành như nhận ra điều gì, nhoẻn miệng cười lộ lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh nhỏ xinh nói:”Bạn trai cũ của cậu nói câu này à?Đúng lúc chia tay thì nói vậy hửm?”

Cái điệu làm người ta muốn đấm của tên này trở lại rồi.

Cơ mà khiến Thùy Dương thấy gần gũi hơn hẳn, cô giơ lên nắm đấm:”Cần gì thì nhờ hả?Giờ tôi cần cậu đứng im cho tôi đánh đây.Bà đây ngứa tay”

Bách Khuynh Thành cười tiến tới gần, dùng 2 tay cầm lấy nắm đấm của Thùy Dương, giọng điệu trêu chọc:”Chủ nhân~ Người nỡ sao?” Âm cuối còn kéo dài, ánh mắt của cậu còn rất câu hồn, làm Thùy Dương nghĩ đến mấy mỹ nhân họa quốc trong tiểu thuyết

Cơ mà Thùy Dương cảm thấy người này gọi chủ nhân đến thuận miệng rồi:”…”

Thấy thế này thì không ổn lắm, cô phát lực ở tay thoát khỏi Bách Khuynh Thành, dời bàn tay lên mặt cậu, vuốt một lọn tóc cậu ra sau tai

“Thám hoa lang nói thử xem?Ta có nỡ không?”

Tự Thùy Dương cảm thấy hơi mắc ói rồi cơ mà thi ai “diễn” hơn thì cô không thể thua được!

Đang nghĩ không biết tên điên này chuẩn bị tiếp chiêu gì thì Bách Khuynh Thành đã chết đứng theo thế đứng nghiêm như mấy học sinh học thể dục.

Thùy Dương phát giác ra mặt người này nhanh chóng ửng hồng như quả cà chua.

“...”

Ngại thì đừng có đi trêu chọc người khác!Giờ tới cô ngại hơn đây này!

Không khí lâm vào tình trạng im lặng quỷ dị thì Ngọc Lễ ở trên băng ghế phía sau không biết gì nói vọng ra

-”Ca nói xong chưa?”

Như bớ được thang, Bách Khuynh Thành chạy ngay vào, nói:”Xong rồi, xong rồi, ta đưa đệ về”

Cô cảm giác mình vừa trêu chọc nam tử nhà lành…Người hiện đại như cô không hiểu gì hết.Cô cảm thấy trình độ làm màu của cô còn kém lắm đâu đến nỗi..

Cơ mà chắc mốt nhìn thấy nhau Thùy Dương cảm thấy cô và cậu có lẽ sẽ đi đường vòng..

Lần đầu làm màu này làm cô quê hết sức!

Thùy Dương cất túi linh vào túi áo rồi đi về gian phòng ăn của mình.

Mẹ cô có hỏi cô đi gì mà lâu vậy cô chỉ trả lời cho qua.

Dù sao cũng không thể nói mấy vụ kì quặc đó ra được…

Ấy lắm!

Cô sợ mẹ sẽ lo lắng.Hôm qua mẹ cô xem livestream tuy không hiểu hết nhưng cũng nắm sơ sơ, bà cảm thấy không thích Bách Khuynh Thành lắm.

Thùy Dương không biết livestream đến lúc dưới nước thì bị tắt, nhưng nửa livestream cũng đủ để bà có ấn tượng xấu với cậu trai này.

Thùy Dương lúc đầu cũng cảm thấy tên này giảo hoạt, xấu không tả nổi…

Cơ mà hôm nay gặp lại khiến cô cảm thấy người này thực ra cô vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Quỷ lừa người lật mặt một cái là cướp yêu đan nhưng sau khi ra khỏi bí cảnh thì đưa lại toàn bộ.

Không có tình người, sai khiến người ta như con ở nhưng cũng sẽ vì em trai mà lo lắng ngược xuôi.

Thích dùng vẻ ngoài đi trêu chọc người khác nhưng đến khi bị người ta phản lại thì không có sức chống cự.

Cô càng ngày càng không hiểu người này.