Cùng Thám Hoa Lang Xuyên Thời Không Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 1: Livestream Trong Bí Cảnh

Trần Thị Thùy Dương, một cái tên rất Việt Nam, rất hiện đại…

Cô mặc áo đồng phục trắng phao ngồi ở một góc bàn học.Không khí lớp học phải gọi là rất “nhộn nhịp”

Vì lí do trời ơi đất hỡi nào đấy mà bây giờ cô đang học chung với cả đám người cổ đại, tu tiên…đủ thể loại.

Nói đơn giản thì mỗi ngày cái lớp nàng như thể một bộ truyện fanfic crossover.

*Crossover: những phim có nhân vật, nội dung đan xen lẫn nhau. Ví dụ: Glass là crossover của Unbreakable và Split

Hoàng hậu khóc sướt mướt vì bị sủng phi ức hϊếp, hoàng đế ngày ngày mong nhớ bạch nguyệt quang.

Nữ nhi Lễ bộ thượng thư thì ngày nào cũng chỉ vào mặt nữ nhi nhà Thái phó bảo cái gì mà ngươi không xưng với chàng.

Chưa kể ngày nào sân trường cũng phải xây đi xây lại vì cái đám tu sĩ so chiêu.

Vừa đánh nhau vừa hô tên chiêu nhìn quê…à nhầm ngầu dữ lắm.

Lý do tại sao thì phải kể lại chuyện ba tháng trước, các bộ tiểu thuyết dang dở trên thế giới bỗng dưng xuất hiện dưới dạng các dòng thế giới chồng chéo lên nhau

Nghe nói bởi vì các tác giả đã không đưa ra một cái kết cho các bộ truyện dẫn đến các nhân vật tự sinh ra ý thức riêng.

Có người lại nói các tác giả chỉ là vì cảm ứng được các dòng thế giới khác nên mới viết lên câu chuyện của họ.

Không ai biết thật giả.

Haizz cũng chẳng liên quan gì đến Hoàng Anh. Một học sinh cấp 3 bình thường đến nỗi chẳng có gì đặc biệt.

Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc nguyên dàn hoàng tộc quan lại đến trường cô học làm gì.

Cái gì cũng có lý do, nghe bảo cái bạch nguyệt quang gì gì đấy của tiểu hoàng đế Cao Lăng quốc sau khi mất thì chuyển kiếp đến khu vực này.

Mẹ cha tên thầy bói nào bảo thế!

Thật ra một phần khác nghe bảo là do khu vực trường học của cô sau khi các thế giới chồng chéo lên nhau có linh khí dồi dào, dù là người chưa từng tu luyện cũng muốn thử sức nói chi đến hoàng đế mong cầu trường sinh.

Sau khi những kẻ đứng đầu của các thế giới thống nhất, ngôi trường cấp 3 của Thùy Dương trở thành trường chuyên của các quý tộc, con cháu thế gia các thế giới,

Tuy nhiên, Việt Nam cũng không phải nhượng bộ, điều kiện tiên quyết là các em học sinh của trường, chỉ cần là đã đậu tuyển sinh đều vẫn phải được đi học.

Nếu phát hiện có người uy hϊếp, dọa các học sinh Việt Nam chuyển trường hay gì đấy thì lập tức đuổi học, không quản xuất thân.

Vì thế cuộc sống của Thùy Dương cũng tương đối dễ chịu, dù sao cũng chả phải nam chính nữ chính gì hết, cô cứ như người vô hình trong cái lớp này vậy…

Các con cháu thế gia hay hoàng tộc vân vân cũng chỉ nhắm vào nhau, nói chung thì không nổi bật thì sống dai nhách.

Tuy mọi người học chung với nhau nhưng hầu như ai thế giới ai thì chơi với người thế giới đó thôi.

Thật ra có một tồn tại khác lạ.

Người hai thế giới

Họ sống ở Trái đất nhưng vì điều gì đó xuyên qua thế giới khác và có hai thân phận. Đó là lý do vị thầy bói kia bảo bạch nguyệt quang của hoàng đế đã chuyển kiếp đến đây.

Nghe bảo nàng ấy là một người xuyên không.

Kiểu người tự nhiên xuyên qua Trái đất cũng có Thùy Dương nghĩ nghĩ nhìn qua phía Thái tử Hoàng Dã của Tư Hạ quốc triều đang ngồi nhìn điện thoại.

Hồi mới nhập học, trong khi Hoàng đế Chu Minh Viễn và hậu cung nhìn thì khí phách chứ bỡ ngỡ muốn chết, dù sao cũng hiện đại quá mà, thấy cái máy nước nóng mà họ cứ nhìn mãi.

Thùy Dương thấy hơi buồn cười nhưng mà nghĩ đến cái cổ mình thì thôi, nín cười lại.

Hoàng Dã không giống như thế, từ 8 năm trước cậu đã đến thế giới này, sau dần cũng quen.

Thấy ánh mắt của Thùy Dương, Hoàng Dã nhíu nhíu mày, cô cũng chột dạ mà quay đi.

Aida đã bảo coi như không quen mà.

Hoàng Dã là người ở thế giới khác duy nhất mà cô biết. Vòng về 8 năm trước, khi hi vô tình tìm thấy cánh cổng đến thế giới này, hoàng tộc Tư Hạ quốc đã tìm hiểu thứ gọi là “bệnh viện”.

Họ tìm người hiến tủy cho Hoàng Dã- người mắc bệnh mà họ từng nghĩ là nan y.

À thì Thùy Dương là người phù hợp.Lúc họ kiếm tới cửa, xin cô hiến tủy thì thật ra mẹ cô cũng không muốn đồng ý.

Nhưng bà ấy tôn trọng ý kiến của cô, lúc đầu Thùy Dương cũng không định nhưng khi nhìn thấy người này, chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến cô lại đồng ý.

Hoàng Dã không có cảm giác của Thái tử nên cô cũng không biết thân phận người này cao quý đến bậc nào, y gần gũi, rất biết ơn cô.

Hai người nhanh chóng thành bạn bè thâm niên.

Cho đến ba tháng gần đây khi các thế giới chồng chéo lên nhau.

Thùy Dương nhát cáy thì nhát cáy, sợ phiền phức thì sợ phiền phức nhưng sẽ không vì bạn mình là Thái tử gì gì đấy mà nghỉ chơi.

Cô cũng cảm thấy Hoàng Dã không phải người khinh thường người khác.

Y quá tốt.

Nhưng vì quá tốt nên mới như vậy.

Thật ra Thùy Dương thấy hơi thần kinh thì đúng hơn, hơn một tháng sau khi Hoàng Dã tiến vào con đường tu tiên, y gặp cơ duyên nhớ lại kiếp trước gì gì đấy.

Thế là bảo với Thùy Dương rằng cậu mạng của cậu là do một cô bé ở kiếp trước tên là Lam Hạ An dùng thần hồn tu bổ mới có thể đầu thai đến thế giới này.

Mà cô nàng Lam Hạ An này từng nói không muốn cậu tiếp xúc thân cận với người con gái nào khác. Cậu chàng nói nếu Thùy Dương cần gì đều sẽ hết lòng giúp đỡ nhưng không thể tiếp tục làm bạn nữa.

Thùy Dương nghe xong lý do “nghỉ chơi” thì muốn phát điên, phát điên bởi cô biết lý do này là lý do thật.

Hoàng Dã sống trên đời do bệnh tình mà nhận ân huệ của quá nhiều người, lại còn là người sống trọng tình trọng nghĩa, kiểu người này sống thật sự quá khổ sở, suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám mưu cầu quá nhiều.

Cô buồn thì buồn nhưng vực lại cũng rất nhanh, dù sao Thùy Dương cũng không so được với người ta thì chịu thôi, bạn bè chứ phải người yêu đâu.

Thế là có hiện tượng như bây giờ, hai người bạn nhìn nhau một thoáng rồi lại lướt qua rất nhanh.

Thùy Dương đang nhìn vào vô định suy nghĩ miên man thì cô giáo bước vào.

Phòng học chật ních người bỗng chốc im lặng, tụi con trai thì ngừng đánh nhau, con gái thì ngừng chọc ngoáy, thật sự yên bình đến lạ.

Vốn dĩ bình thường thì chỉ có học sinh bình thường mới sợ cô giáo chứ mấy kẻ con cháu quan lại quý tộc hay danh môn thế gia đều chẳng để vào mắt.

Nhưng hôm nay cô giáo tới để thông báo mở cửa bí cảnh Nguyệt Thành, phát ngọc bài cho các học sinh.

Mỗi người theo thứ tự xếp hàng nhận ngọc bài mang tên mình, con cháu danh môn thế gia hếch mũi, chúng nhìn con cháu hoàng tộc, quan lại của thế giới khác với vẻ khinh thường.

Tạm dịch là: Hứ, dòng máu cao quý thì như nào? Binh quyền trong tay thì thế nào? Cũng chẳng có tên nào lên được Kim đan kỳ. Toàn lũ lẹt đẹt Trúc cơ xem có sống dở chết dở trong bí cảnh không?

*giải thích trong thế giới tu chân :Đơn giản là từ thấp tới cao có các cảnh giới: Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa. Mỗi cảnh giới có 3 cấp sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Trong truyện mình thì cứ đơn giản vậy thôi he*

Thùy Dương không để tâm lắm, cứ lặng lẽ rũ mắt, sợ người ta tưởng cô liếc ai thì mệt.

Mỗi học sinh đều có nhiệm vụ như nhau. Vì cả lớp hầu như chỉ từ Trúc cơ hậu kỳ đổ xuống, chỉ có quanh đi quẩn lại vài ba tên danh môn thế gia tu sĩ là kim đan sơ kỳ chưa ổn định nên nhiệm vụ khá đơn giản.

Tìm trong bí cảnh 10 cây Tụ Linh Thảo sau đó có thể trực tiếp đập vỡ ngọc bài để ra ngoài hoặc chọn ở lại tìm gϊếŧ yêu thú lấy yêu đan tăng điểm thăng hạng.

Ngoài ra cũng có các ngoại lệ, ví như tiểu hoàng đế Cao Lăng quốc Chu Minh Viễn, hay thái tử Hoàng Dã của Tư Hạ quốc đều không cần tham gia hoạt động lần này.

Tiểu hoàng đế Chu Minh Viễn vẻ ngoài trẻ con cực kỳ, đã 16 tuổi nhưng gương mặt lại non nớt, trông rất dễ lừa à nhầm đáng yêu.

Y đứng bên cạnh Hoàng Dã trông cứ như em trai nhỏ, nhưng ánh mắt thâm sâu khó lường cho thấy đó thực sự là vị hoàng đế trẻ tuổi.

Quả nhiên là thể loại nam chính!Thùy Dương thầm cảm khái.

Combo bạch nguyệt quang, lên ngôi sớm này, cô đọc qua nhiều bộ rồi.

Nhưng quả thật tóc dài đen mượt cùng với áo đồng phục học sinh thực sự khiến Thùy Dương không khỏi cảm thán..

Quá đẹp trai!

Nhưng đẹp thì đẹp cô cũng không dám nhìn nhiều, dù sao quý phi và hoàng hậu nhà người ta cũng ở cạnh.

Thùy Dương lặng lẽ lấy ngọc bài bài rồi đi xuống dưới sân, nơi cổng bí cảnh sắp xuất hiện.

Ở dưới sân, người sắp hàng đến chật ních, để ý còn có nhiều tán tu đến, có lẽ là do bí cảnh được quyết định là tài sản công cộng.

*Tán Tu: là chỉ những người tu luyện mà không theo tông phái nào cả

Để ý còn có nhiều bậc phụ huynh ngồi ở trung tâm, Thùy Dương nghĩ có lẽ là do lo cho con em.

Cô còn nhìn thấy mẹ mình ở đó, cô cười rồi vẫy tay với mẹ sau đó bước vào cổng.

Vừa vào đến nơi Thùy Dương đã được teleport đến một khu rừng xanh mướt mát, dưới chân là những ngọn cỏ xanh um, xung quanh có các cây cổ thụ tỏa ra mùi ẩm nóng, có lẽ là vừa có một trận mưa lớn

*teleport: Dịch chuyển

Sau khi cổng bí cảnh đóng, ở bên ngoài bí cảnh, các Linh kính phản chiếu từng học sinh được chiếu lên màn hình như khu check camera theo dạng ô vuông.

Linh kính này là sự kết hợp giữa một đại tu sĩ và một chuyên viên kĩ thuật số, có thể nói chúng dóng một máy camera có thể xuyên qua thời không bên trong bí cảnh, có chức năng dạng livestream trực tiếp.

Thế là các em học sinh ngu ngơ không biết vụ gì đã bị biến thành thành viên tham gia gameshow thực tế hoang dã như thế đó.

Các phụ huynh sợ gây áp lực cho con em nên cũng chẳng ai nói trước, trừ mấy danh môn thế gia sợ mất mặt thì nói trước với mấy đứa trẻ.

Hoàng tộc và quan lại Tư Hạ Quốc và Cao Lăng Quốc thì nhíu mày, họ chẳng biết gì sất! May mà không cho tiểu hoàng đế và thái tử tham gia cái hoạt động khai phá bí cảnh chó má này!

Nếu không còn ra thể thống gì chứ!

Sau cái khẽ thở phào là nét mặt căng thẳng…Ầu hình như con họ không biết!

Thôi xong, hi vọng chúng đừng làm mất mặt gia môn.

Thùy Dương vẫn không hay biết gì đi khắp nơi, nói thật cô cảm thấy rất thú vị, học phép thuật gì gì đấy đã lâu giờ mới có cơ hội test thử.

Chưa kịp tìm kiếm yêu thú, linh thảo gì đây cô đã thấy một học sinh khác…nhị tiểu thư Lại bộ..Tư Hạ quốc triều.

Cô vừa thấy đã quay ngoắt 180 độ đi theo hướng ngược lại…

“Ta thấy ngươi rồi! Đừng có chạy!” Hoa Phù Dung tóc đen xõa dài tới lưng, trang điểm tỉ mỉ, trên đầu còn có trâm cài tóc lủng lẳng, nhìn có chút không đồng bộ với đồng phục học sinh hiện đại.

Những người xem trực tiếp thấy cảnh này thì cũng lắc đầu ngao ngán.

[Trời ạ! Cô nhóc nào xui xẻo dính ngay nhị tiểu thư Lại bộ thế không biết!?]

[Toang thật, chắc out bí cảnh đầu tiên quá!]

Thùy Dương nghe gọi thì cũng không dám đi nữa, thầm nghĩ thôi xong.

Cô quay đầu lại, nhắm tịt mắt như mới bị phán tử hình.

Kiểu này rớt môn cái chắc rồi.

Hoa Phù Dung thật ra cũng không phải tu vi cao thâm, y chỉ là luyện khí hậu kỳ, Thùy Dương nghĩ nếu là yêu thú tu vi tầm này thì ba con cô cũng chấp được cơ mà…uhm..con cháu quan lại vẫn không nên chọc vào thì hơn.

Thùy Dương sẽ không thừa nhận mình sợ con gái đâu.

Hoa Phù Dung mặt mũi cũng được xem là xinh đẹp, nhưng nhìn rõ là thấy cô đang khó chịu.

“Quỳ xuống!”

[Mợ nó quá quắt quá rồi!]

[Con gái Lại bộ thì ngon lắm à?Tôi cá cô nhóc kia sẽ điên lên, dù đánh lại hay không cũng thử một phen.]

Để các người thất vọng rồi, Thùy Dương không phải người không biết mình biết ta.

Thùy Dương rất rõ người này, dù sao cũng học chung lớp 3 tháng, là kiểu tiểu thư kiêu kì điển hình trong mấy bộ tiểu thuyết auto làm phản diện.

Cứng đối cứng với thể loại này chỉ rước thiệt vào mình, nhất là khi không có chống lưng.

Nàng dứt khoát quỳ thụp xuống: ”Không biết tôi à nhầm ta ừm..làm gì khiến tiểu thư giận dữ.”

Thùy Dương cô co được giãn được!

Hoàng Dã nhìn trên màn hình lớn nhíu nhíu mày..

[Con bé này là ai vậy? Hèn thế không biết!?]

[Này là tỉnh táo! Người trên bình luận có hiểu tình cảnh không?]

Hoa Phù Dung nhìn có vẻ uất nghẹn, không biết bắt lỗi từ đâu.

Con bé này nhầm kịch bản rồi! Sao chưa nhào vào đánh nhau nữa..

Thế nên nàng quyết định..ừm thì ngươi không đánh ta thì ta đánh trước!

Nàng triệu ra một cây roi dài, như cành hoa hồng, chi chít gai quất thẳng vào người Thùy Dương.

“Ta thấy ngươi chướng mắt!Muốn đánh ngươi đấy!”

Máu tươi thấm đẫm bộ đồng phục trắng, Thùy Dương thấy hơi hối hận..biết vậy ba tháng trước chọn làm thể tu.

*Thể tu: Tu công pháp tôi luyện cơ thể, tạm hiểu kiểu mình đồng da sắt á

Đau quá đi mất!

Kiềm chế lại,…không đυ.ng được…

Thùy Dương hít sâu một hơi rồi nói: ”Tôi à nhầm thần ủa không ta da dày thịt béo sẽ không sao nhưng mà người đẹp, tay cũng trắng như vậy lỡ cầm roi bị xước thì làm sao?”

[Má con bé này còn ở đây nịnh được..chịu chịu chịu]

[Tám phần Hoa nhị tiểu thư sẽ quất thêm cái nữa, nói chuyện thế này còn lâu mới…]

[Ừm..dừng thật kìa?]

Hoa Phù Dung thấy nguôi nguôi, ngồi bệch xuống đất, nàng chống tay lên cằm: ”Bổn tiểu thư tự nhiên biết bổn tiểu thư đẹp rồi!Ai cần ngươi nhắc”

Thần kinh!Thùy Dương nở một nụ cười tiêu chuẩn..

Hoa Phù Dung thở hắt ra một cái: ”Haizz..vậy mà thái tử điện hạ lại chẳng đoái hoài tới ta!”

Thùy Dương thầm nghĩ cái tên Hoàng Dã này quả thật là lắm kẻ nhớ thương.

Nghĩ gì đấy..Hoa Phù Dung đập mạnh xuống đất, tức giận nói: ”Ta mà lại thua nữ nhân chết tiệt chưa từng xuất hiện nữa à?”

Thùy Dương rất muốn gật đầu ừ đúng rồi đó, chấp nhận sự thật đi nhưng du͙© vọиɠ cầu sinh nói cho cô biết là không nên.

“Đó là do thái tử trọng tình trọng nghĩa, chẳng qua ân nghĩa khó quên..ta tin một ngày người sẽ nhận ra điểm tốt của tiểu thư”

Hoa Phù Dung nghe êm tai thì quăng cho Thùy Dương một bình thuốc trị thương rồi đứng dậy đi: ”Tha mạng cho ngươi, nể tình ngươi là người thông minh.Dám nói sự thật.”

[Con mợ nó! Sự thật cái chó gì!]

[Anh bạn lầu trên bình tĩnh.Con gái ai mà chẳng có ước mơ hahaha]

Chu Minh Viễn nhìn về phía Hoàng Dã nở nụ cười trêu chọc: ”Thái tử được nhiều người yêu quý thật đấy.”

Hoàng Dã không nói gì.. chỉ liếc mắt sang Chu Minh Viễn một chút rồi quay đi.

---

Thùy Dương nhận thấy Hoa Phù Dung đã đi xa thì thở phào một hơi, dựa lưng vào gốc cây làm một phép thanh khiết thuật làm sạch sẽ người rồi ngồi nghỉ một lát.

Y đánh nói đau thì đâu chứ cũng không ảnh hưởng gì mấy, Thùy Dương cảm thấy cô bạn kia vẫn còn cứu được, tám phần là sau khi xuôi xuôi cảm thấy mình trút giận lên người vô tội nên mới bỏ đi.

Chưa đến mức không phân biệt được đúng sai,..chẳng qua có chút ương bướng, kiêu ngạo.

Thùy Dương quyết định cất bình thuốc rồi đi tìm linh thảo..thật may Hoa Phù Dung kia cũng không bóp nát ngọc bài.Nợ môn thì phiền phức rồi.

Tụ linh thảo mộc khá gần nhau, lại nhiều dễ tìm

Sau khi tìm được những cây tụ linh thảo thì cô cũng không bóp nát ngọc bài để ra mà cũng đi tìm chút yêu thú.

Cô nhìn lên ngọc bài ghi “500” ngẫm nghĩ.

Hạng chót thật sự quá khó coi.

Lang thang được tầm mười mấy phút, Thùy Dương phát hiện một con yêu thú luyện khí hậu kỳ..

[Nãy giờ xem cũng không biết cô nhóc hay nịnh này cảnh giới bao nhiêu.]

[Hoa Phù Dung chỉ là luyện khí hậu kỳ cô ta còn đánh không lại phải nhỏ giọng nịnh nọt thì có thể cao bao nhiêu chứ?]

[Cũng chưa biết mà.]

[Mạnh dạn đoán nhóc tham sống này sẽ bóp nát ngọc bài ra về]

Thùy Dương không nghe được lời bàn tán về mình, trực tiếp dùng khinh công bay lên một cành cây.

Tay cô nhanh thoăn thoát lây bút và giấy vàng ra vẽ bùa

[Nhóc con này chán sống à? Giờ mới vẽ bùa?]

[Mấy người Trái đất này tưởng vẽ một lá bùa nhanh lắm hả? Haha cưởi chết tôi]

[...con bé vẽ nguệch ngoạc tầm bậy thôi đúng không? Xong rồi kìa…]

Sự thật chứng minh là không rồi, Thùy Dương trở tay ném hai lá lôi phù vào người yêu thú, sao vài con giật chói cả mắt thì yêu thú lăn đùng ra..còn thoang thoảng mùi khét…

Ừm…không đẹp lắm nhưng cũng tạm được.

Lúc đầu Thùy Dương muốn học kiếm hơn cơ mà nhìn thấy mấy thứ sắc nhọn cô lại bất giác thấy sợ lạ kì, vẫn là thôi vậy.

Lớp cô cũng có vài người vẽ bùa, tay nhanh thoăn thoắt, thế nên trong đầu cô thì vẽ bùa cũng không quá khó khăn nên dứt khoát tìm tòi học cái này.

Quả thật là tiện lợi lại cũng dễ dàng một cách khó hiểu

[Ai nói vẽ bậy ra đây xem nào?]

[Danh môn thế gia nào vậy?]

[Huyền Ngọc môn phái chắc luôn, tốc độ này mấy môn phái khác không làm được đâu.]

[Ừm có mình tôi để ý là cô nhóc này vừa hạ đo ván một con yêu thú luyện khí hậu kì à?]

[Lầu trên nói đúng đấy, vậy ít nhất cũng phải Trúc cơ rồi, sao nãy cô ta còn nịnh Hoa nhị tiểu thư làm gì nhỉ? Đánh là xong mà?]

Thùy Dương hí hửng thu lấy yêu đan bỏ vào túi linh trường phát, nhìn thấy ngọc bài hiện “469” thì vui vẻ cười.

*túi linh:Dạng túi kiểu có nhiều không gian bên trong hơn

Giống chơi game thăng hạng phết!

Sau vài con yêu thú tiếp theo, khán giả không còn thấy bất ngờ nữa, nhưng người chú ý khu phát trực tiếp của cô càng nhiều.

Họ nhanh chóng phát hiện cô nhóc này chỉ bỏ vào túi linh của trường yêu đan từ luyện khí hậu kỳ trở xuống, từ trúc cơ trở lên thì bỏ vào túi linh của riêng mình.

[Nhóc con này sợ trường thu luôn à?hahaha.]

[Tám phần là vậy rồi. Chắc không phải Huyền Ngọc môn phái đâu. Cỡ đại phái như vậy còn tiếc chút yêu đan này à?]

Thùy Dương nhìn thấy số “150” trên ngọc bài thì thấy đã ổn định trực tiếp đập vỡ rồi ra về thì một con yêu thú kim đan sơ kỳ chạy tới.

Trông nó xấu xí phát tợn, nhìn như một con chó to lớn đầy gai nhọn chỉ có một con mắt to tròn đưa móng vuốt về phía cô.

Thùy Dương mau chóng dùng khinh công nhảy lên cây né đòn.

Cây bị nó quật ngã.

“.…”

Thùy Dương hít một ngủm khí lạnh, định đập võ ngọc bài luôn thì phát hiện ngọc bài rớt xuống dưới chân yêu thú..

Cái này…

Cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, dùng ba lá lôi phù ném thẳng vào người nó nhưng chẳng xi nhê tẹo nào

[Con bé này tư chất tốt mà uổng phết]

[Chắc là đi đời nhà ma rồi]

Trong lúc tìm cách lấy lại ngọc bài thì yêu thú hất ngã cô vào một gốc cây, máu chảy từ khóe miệng bị cô gạt bỏ qua..mắt Thùy Dương lóe sát ý cùng phẫn nộ.

Đau thế không biết!

Thùy Dương đứng dậy hít thở sâu, dán lên mình ẩn thân phù rồi quẹt máu xuống nền đất xung quanh yêu thú.

[Làm gì vậy? Ai có tý kiến thức vào giải thích với]

[Trận pháp, theo tôi học thì có lẽ là Tự Sát trận]

[Tên mẹ gì nghe tuyệt vọng vậy??]

[Cũng không hẳn, cái này là khi thực lực của yêu thú so với tu sĩ chênh lệch quá lớn, khi kích hoạt trận này thì tu sĩ bị thương như nào thì yêu thú cũng gánh chịu tương đương. Giống như tạm thời lập khế ước với yêu thú ấy]

[Vậy lợi ích mẹ gì? Muốn tiêu diệt yêu thú thì phải tiêu diệt bản thân à?]

[Người ngu quá không tiện tranh cãi]

[Lầu trên đá xéo ai đó!]

Sau khi kết xong trận thì cũng vừa lúc ẩn thân phù hết hiệu lực, yêu thú gầm gừ chuẩn bị tiến về phía Thùy Dương thì la oai oái, gầm thét thảm thiết.

Cô dùng một con dao găm nhỏ đâm thẳng vào chân phải của mình. Yêu thú và cô đồng thời ngã khuỵu xuống.

Mắt Thùy Dương đỏ lên hằn đầy tơ máu..nhìn kĩ có thể thấy tay cô đang run rẩy nhưng vẫn nhanh chóng dùng Hỏa phù vây xung quanh yêu thú sau đó trực tiếp dán lên mắt yêu thú khi nó còn đang hoang mang kiểm tra chân.

Con mắt nó cháy rụi lan dần sang toàn thân rồi hóa thành tro chỉ chừa lại một viên yêu đan đỏ như máu.

Thùy Dương khập khiễng tiến lên định nhặt ngọc bài và yêu đan thì một bàn tay trắng trẻo nhặt yêu đan dưới đất lên.

Hết Chương 1