Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 14: Trốn thoát khỏi bệnh viện (14)

Lục Hi An nhìn gã mập, những lời này nếu đổi lại là một người mới chân chính chỉ nghĩ không muốn bị Tạ Chiêu bỏ rơi thì quả thực đủ thuyết phục.

Một bông hoa tơ hồng, đương nhiên là sợ bị vứt bỏ nhất.

Nếu cậu còn từ chối thì sẽ càng kỳ quái.

“Vậy nếu lúc đi xuống gặp anh Tạ, em có thể đi cùng anh ấy không?” Lục Hi An cụp mắt xuống, bộ dáng yếu đuối dễ bị bắt nạt.

Thấy Lục Hi An dao động, gã mập cười nói: “Nếu anh Tạ biết có yêu cầu đi tầng -1, anh ấy sẽ tới nhanh hơn bất kỳ ai khác, những nơi như thế này đều có manh mối, bây giờ tôi lập tức phải đi trực ban, đã không kịp đi khắp nơi tìm người, lại không thể gọi to nói to, cho nên túm được ai thì bảo người đó đi cùng, vận khí của cậu rất tốt đừng không biết quý trọng."

"Vậy cảm ơn anh mập." Lục Hi An cúi đầu.

Cậu không thể quá phản kháng.

Tạ Chiêu có đạo cụ kỳ quái, những người này hẳn là cũng có.

Nếu mình trực tiếp từ chối, sống chết không muốn đi, rất có thể sẽ trực tiếp bị đánh bất tỉnh mà không có cơ hội tìm hiểu thêm thông tin.

Vậy thà tỉnh táo đi xuống, cho dù bị tính kế thì vẫn còn có thể biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Hai người đi tới đại sảnh, vị trí ban đầu của thang máy là ở tầng 4, thoạt nhìn đúng như lời gã mập nói, y tá trưởng đã đưa Lý Ngao lên tầng 4.

Y tá trưởng định làm gì đây... Tầng 4 chắc hẳn cũng có một bệnh nhân có ngoại hình giống với Lý Ngao.

Gã mập bấm nút đi xuống, thang máy nhanh chóng đi lên.

Hai người bước vào, Lục Hi An vẫn quay lưng vào vách tường thang máy để đề phòng.

Gã mập chú ý tới động tác của Lục Hi An, cười quái dị, sau đó bấm nút xuống tầng 1 và tầng -1.

Thang máy khởi động, không có âm thanh ken két, quả nhiên cậu là người duy nhất không may mắn.

"Tại sao còn phải đi tầng 1?" Lục Hi An nghi ngờ hỏi.

"La Tử đang canh giữ tầng 1, cậu ta có đạo cụ phòng thân, để cậu ta đi cùng chúng ta xuống tầng -1 sẽ an toàn hơn."

La Tử là người đàn ông lùn kia, trông thành thục hơn gã mập rất nhiều, nếu nghĩ theo cách này thì những gì gã mập nói không có vấn đề.

Lục Hi An chú ý đến đạo cụ phòng thân mà gã đề cập tới, chẳng lẽ ở nơi này cũng có những đạo cụ rơi ra giống như trong trò chơi sao?

Khi chơi game Lục Hi An luôn dễ dàng nhận được đạo cụ và buff hiếm, nếu ở nơi này cũng có lối chơi này, không biết liệu có cơ hội nhận được một số đạo cụ để chơi hay không.

Thang máy nhanh chóng đến tầng 1, Lục Hi An có chút tiếc nuối vì không gặp phải những người khác cùng đi xuống tầng.

Một mình hoạt động cùng tổ đội hai người khác làm cậu cảm thấy không an toàn.

Nhưng nếu trên người những người chơi lâu năm như họ đều có đạo cụ, còn cậu chỉ là một học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 có thể lực tốt hơn một chút thì việc chống cự một cách hấp tấp sẽ rất nguy hiểm.

Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đứng vào một góc trong thang máy.

La Tử đi vào, mỉm cười chào Lục Hi An, sau đó cũng tìm một góc đứng.

[Tôi từ phòng phát sóng trực tiếp của gã mập qua, mỗi lần bọn họ nhận được nhiệm vụ khó khăn đều để người mới đi dò đường, thật nhàm chán.]

[Chuyện gì đã xảy ra vậy, ở bên dưới tầng 1 có cái gì sao?]

[Không có gì, chỉ là bên dưới tầng 1 kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, nếu họ không tự mình đi thăm dò thì sẽ không có gì để xem.]

[Người mới sẽ không bị lừa chết, đúng không...]

Thang máy tiếp tục đi xuống tầng -1, ba người đứng rất xa nhau, bầu không khí có chút kỳ quái.

Lục Hi An ngước mắt lên, thấy La Tử và gã mập dường như đang liếc nhìn nhau trên cánh cửa kim loại của thang máy.

Lục Hi An hơi ngửa đầu ra sau, thân thể nghiêng về phía hai người, hai người còn chưa có động tác gì lớn.

Khi thang máy đến tầng -1, phát ra một tiếng đinh, dư quang cậu liếc thấy La Tử đột nhiên xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái.

Lục Hi An lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, một cơn đau nhói từ cổ truyền đến.

Khi cửa thang máy mở ra, Lục Hi An bị đẩy ra, cứng ngắc ngã ra ngoài cửa thang máy như một con búp bê.

Trước mắt cậu rơi vào bóng tối, trước khi hoàn toàn mất ý thức cậu nghe thấy.

"Tại sao gϊếŧ người mới còn muốn tôi sử dụng đạo cụ?"

"Không còn cách nào khác, y tá trưởng nói phải có người đi, nếu không có người đi chẳng phải chúng ta sẽ bị liên lụy sao, huống chi nơi này tà môn như vậy, phải có người dò đường, anh La Tử chắc không muốn em đi mạo hiểm như vậy chứ."