Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 12: Trốn thoát khỏi bệnh viện (12)

Nhân viên dọn vệ sinh vừa rời đi từ bên phải, mà tiếng bước chân này là truyền đến từ bên trái.

Lục Hi An không có biện pháp né tránh nên đành đứng yên tại chỗ.

Vị trí chờ thang máy là nơi có nhiều ánh sáng nhất, hơn nữa không gian rộng lớn tương đương với đại sảnh, nếu thực sự cần chạy trốn cũng có chỗ để phát huy.

Đèn trên hành lang tương đối tối tăm khiến người ta khó nhìn thấy logo trên đồng phục bệnh nhân, đường cũng hơi hẹp, nếu đυ.ng mặt trực diện thì sẽ khó chạy.

Lục Hi An tính toán con đường thoát thân của chính mình, bên phải là đường chết, nhân viên dọn vệ sinh cũng chưa chắc sẽ giúp cậu, nếu chạy sang bên trái, có thể đi lên cầu thang, điều kiện là người trên hành lang hiện tại sẽ bị cậu dẫn tới đại sảnh, để đường ra cho bên trái hành lang.

Người nọ xuất hiện, Lục Hi An nhìn kỹ hơn, vậy mà lại chính là gã mập.

Lúc trước không phải vẫn đang ở tầng 1 sao? Trong thời gian cậu vừa mới nói chuyện đã lên đến tầng 4 rồi?

Không đúng… …

Không thể nhanh như vậy được, dựa vào hình thể của gã mập, cho dù là chạy thì cũng không thể nhanh như vậy.

Tầng ở đây rất cao nên cầu thang rất dài, cậu vừa đi thang máy từ tầng 1 lên tầng 4, dù dừng lại hai lần vẫn không đủ để gã mập leo lên tầng bốn……

Chẳng lẽ bệnh nhân ở đây có thể bắt chước ngoại hình của người chơi?

Gã mập mặc đồng phục trực ban giống cậu, mỉm cười chào hỏi cậu: “Đợi thang máy sao?”

[Xong đời, trông anh ta giống y hệt gã mập.]

[Hơn nữa biểu hiện rất khó phân biệt, giống như quen thuộc rồi ấy.]

[Streamer ngẩn người làm gì thế? Chạy nhanh đi.]

Lục Hi An không dấu vết tìm kiếm logo trên người đối phương.

Quả nhiên có hai chữ trên túi ở ngực.

Lập Đồng.

Bệnh viện này, nhưng trên áo blouse trắng của người chơi bọn họ đều không có logo, chẳng lẽ bệnh nhân ở đây mặc quần áo giống y tá thực tập bọn họ?

Việc này quá vô lý, nơi nào có bệnh nhân mặc quần áo giống với bác sĩ chứ, nhưng mà quy tắc 7... …dường như chỉ nói rằng bệnh nhân của các bệnh viện khác sẽ mặc đồng phục bệnh nhân, cũng không có chữ nào nói rõ ràng rằng bệnh nhân ở bệnh viện này sẽ mặc đồng phục bệnh nhân, có thể chúng nó cũng mặc áo blouse trắng.

Một quy tắc càng có nhiều từ thì càng giấu nhiều cạm bẫy.

Cho nên quy tắc cũng muốn cậu cho rằng gã mập này thật sự là người chơi ngay từ phản ứng đầu tiên.

Suy cho cùng, trong tiềm thức của mọi người đều cho rằng, bệnh nhân sẽ không mặc áo blouse trắng của y tá.

Thấy Lục Hi An không trả lời ngay, vẻ mặt của gã mập bắt đầu có chút không vui.

Lục Hi An thấy vậy vội vàng đáp: "Thang máy còn chưa lên, tôi cũng đang đợi thang máy."

Cậu trông rất non nớt và ngây thơ, khi vừa cười vừa trả lời rất dễ gần.

Gã mập nhìn cậu bằng đôi mắt trống rỗng, như muốn tìm ra sơ hở nào đó, "Cậu là người mới đến à?"

Lục Hi An sửng sốt, gã mập thực sự chắc chắn sẽ không nói như vậy, đây nhất định là bệnh nhân của bệnh viện Lập Đồng: "Phải, tôi còn chưa quen lắm, đang định đi xem cầu thang ở đâu."

Nhưng chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại có NPC trông giống hệt người chơi?

"Ai da, cậu còn chưa có bấm nút, làm sao có thể xuống tầng chứ?" Gã mập tự mình đi tới thang máy, bấm thang máy đi xuống tầng.

Cầu thang dừng lại một lúc ở tầng 1 mới bắt đầu đi lên, có vẻ như ai đó ở tầng 1 đang đi vào thang máy.

Lục Hi An giả vờ như bừng tỉnh nói: "Ai, vừa rồi tôi còn đang ngây người nên quên mất, đúng lúc tôi phải lên tầng trên, cũng không xa, đi qua lối thoát hiểm là được rồi, ngài đi thang máy đi."

Nói xong cậu không dám rời đi ngay, còn phải nhìn sắc mặt của gã mập.

Gã mập giống như không thấy có vấn đề gì, nheo mắt nhìn chân Lục Hi An, "Vậy cậu đi đi, thực sự hâm mộ với người trẻ tuổi các cậu... lên xuống cầu thang dễ dàng như vậy."

Đôi chân của Lục Hi An bị nhìn đến nhũn ra, cậu lễ phép cúi đầu chào tạm biệt rồi mới đi tới bên trái hành lang.

Gã mập từ phía sau gọi, “Cầu thang ở bên phải, cậu đi đâu vậy?”

Lục Hi An sửng sốt, liên tục nói cảm ơn, sau đó đi về phía bên phải.

Nhân viên dọn vệ sinh nói nó ở bên trái, còn bệnh nhân trông giống gã mập lại nói nó ở bên phải.

Lục Hi An không chút do dự tin tưởng lời nói của bệnh nhân.

Bởi vì nhân viên dọn vệ sinh đã nói bên trái, giống như muốn cậu đυ.ng mặt trực diện với bệnh nhân này...

Rốt cuộc, dựa theo những gì cậu vừa phỏng đoán, nếu bởi vì ánh đèn tối tăm trong hành lang chật hẹp mà cậu không nhìn thấy logo trên người đối phương, cậu sẽ dễ dàng vi phạm quy tắc không lễ phép.

Nhân viên dọn vệ sinh tràn ngập ác ý, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gϊếŧ cậu.

Kéo cậu ra ngoài cũng chỉ để xem kết cục của cậu là bị ngã chết, bị xẻ đôi, hay là bị bà ta ăn.

Cũng may tên bệnh viện đối phương nói đến hẳn là chính xác, nếu không phải bệnh nhân này nhìn giống hệt gã mập thì không có khả năng dễ dàng buông tha cậu như vậy.

Vì sao gã mập giả kia lại chỉ cho cậu phương hướng chính xác? Chẳng lẽ là bởi vì cậu vừa mới lễ phép tuân theo quy tắc, tâm tình của gã mập cũng tốt hơn sao?

Điều này quá kỳ lạ.

Lục Hi An định lưu lại những nghi vấn này đợi lát nữa nói chuyện với Tạ Chiêu.

Nếu bây giờ cậu đi bên phải, cậu sẽ đυ.ng phải nhân viên dọn vệ sinh, bà ta hy vọng cậu sẽ chết và bị bà ta ăn luôn, nhưng dường như lại bị ràng buộc bởi quy tắc và không thể trực tiếp ra tay.

Cũng không phải quá uy hϊếp.

Lần đầu tiên nhân viên dọn vệ sinh muốn ăn cậu, là vì đã cứu cậu, thuộc về một mạng đổi một mạng.

Nhưng chỉ cần cậu cẩn thận một chút thì chắc chắn đối phương sẽ không thể ăn được nữa.

Trên hành lang cũng không có bóng dáng nhân viên dọn vệ sinh, có lẽ đã vào phòng bệnh khác.

Khi Lục Hi An sắp đi đến cuối hành lang, cậu phát hiện cái xô nước hôi thối kia đang đặt trước cửa một phòng bệnh, cửa hơi hé mở.

Cậu hít một hơi thật sâu, bước chân chậm lại, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động rõ ràng nào, ý đồ muốn liếc mắt nhìn vào bên trong khi đi ngang qua.

Chỉ là một cái liếc mắt này, khiến cậu sợ đến mức suýt chút nữa nuốt cả viên kẹo bạc hà trong miệng xuống rồi nghẹn chết.

Nằm trên giường trong phòng bệnh, là một thiếu niên giống cậu y như đúc.

Thậm chí còn mặc áo blouse trắng giống nhau.

Mà thời điểm cậu nhìn vào trong, thiếu niên kia cũng quay đầu lại, khẽ cười về phía cửa.

Lục Hi An chưa bao giờ biết rằng khuôn mặt của mình còn có thể cười quỷ dị như vậy.

Cậu không dám phát ra tiếng, nhanh chóng giả vờ như không nhìn thấy gì rồi rời khỏi hành lang.

Cũng may, bệnh nhân giống cậu cũng không gây ra tiếng động nào.

[Streamer quá xui xẻo, sớm như vậy đã đυ.ng phải bệnh nhân giống mình.]

[Hả, lầu trên xem qua rồi sao, đυ.ng phải sẽ thế nào?]

[Dễ dàng bị nhắm đến, nhưng rất kỳ lạ, bệnh nhân vừa rồi vậy mà không hề hù dọa cậu ấy, chỉ cười một cái.]

[Thật ra tôi cảm thấy, chỉ cười thôi cũng đã rất đáng sợ rồi!]

Sau khi Lục Hi An cuối cùng cũng đến được cầu thang, cậu phát hiện ánh đèn còn tối hơn cả trong hành lang.

Mỗi tầng chỉ có một bóng đèn, dường như không đủ điện, Lục Hi An nhìn thấy bóng người trên cầu thang, theo từng nhịp chân đi xuống, chuyển động như một con quỷ.

Trong lòng cậu sợ hãi.

Lục Hi An nghĩ tới hai bệnh nhân mình vừa gặp, càng hoang mang hơn.

Còn có, chẳng lẽ nhân viên dọn vệ sinh biết cậu có quan hệ không tốt với gã mập nên mới muốn dụ cậu đυ.ng phải bệnh nhân có ngoại hình giống gã mập, hy vọng bọn họ sẽ xảy ra mâu thuẫn, sau đó bị khiếu nại?

Hay đó chỉ đơn thuần là sự trùng hợp?

Đúng lúc này, trên tầng 5 truyền đến tiếng bước chân đi xuống cầu thang.

Vẫn nặng nề như vậy.

Trải qua lần gặp mặt vừa rồi với bệnh nhân ở tầng 4, Lục Hi An xác nhận đây vẫn là tiếng bước chân của gã mập.

Lục Hi An liếʍ viên kẹo bạc hà, cố gắng để chính mình duy trì tỉnh táo, sau đó dũng cảm ngẩng đầu nhìn lên, gã mập cũng đang nhìn xuống.

"Tiểu Lục, sao cậu còn ở tầng 4? Không phải cậu đã lên từ lúc sáng rồi sao?"