Sau khi Lục Hi An suy nghĩ cẩn thận, cậu đột nhiên thông suốt, tâm tình cũng thấy tốt hơn rất nhiều, ngay cả nhân viên dọn vệ sinh đáng sợ này cũng trở nên thuận mắt hơn.
Cậu sợ hãi quay lại nhìn thang máy, lúc này nhân viên dọn vệ sinh phía sau như nhìn thấy đồ ăn ngon, không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Thính giác quá mức nhạy cảm của Lục Hi An bắt được âm thanh lặng lẽ nuốt nước miếng kia.
Sau lưng cậu lập tức nổi lên một tầng nổi da gà.
Lúc này, Lục Hi An liền nghĩ tới xô nước lẫn mảnh vụn cùng với mùi tanh nồng khó ngửi mà nhân viên dọn vệ sinh mang vào.
Nhân viên dọn vệ sinh kéo cậu để cứu cậu, hóa ra là vì muốn ăn cậu sao?
Lục Hi An nhìn nụ cười quái dị trên khuôn mặt khô héo của đối phương.
Nhân viên dọn vệ sinh không phải giúp đỡ cậu vô điều kiện, giống như đạo lý đối nhân xử thế, nợ ân tình thì phải trả.
Về phần làm sao báo đáp ân tình của nhân viên dọn vệ sinh... có lẽ là để bà ta ăn luôn.
Không nhận sự giúp đỡ sẽ chết, nhận sự giúp đỡ cũng sẽ chết.
Nếu đúng như vậy thì rõ ràng là không hợp lý.
"Ực."
Tiếng nuốt nước miếng trở nên to hơn.
Lục Hi An không khỏi lùi lại một bước.
Cậu nhớ đến chiếc bánh mì cậu đã cố ý bỏ vào túi khi thay quần áo.
Sớm như vậy đã phải dùng sao?
Mỗi người chỉ có hai cái, chỉ có điều cậu đυ.ng phải nhân viên dọn vệ sinh, vậy là cậu sẽ ít đi một cái, thứ đó thật sự dùng ở nơi này sao?
Tay Lục Hi An đã nắm lấy chiếc bánh mì, cậu có thể lấy nó ra nhanh nhất có thể.
Dì dọn vệ sinh vươn bàn tay khô héo của mình ra, Lục Hi An theo bản năng né tránh.
Dì dọn vệ sinh đứng đó nhìn Lục Hi An cười nói: "Anh bạn trẻ, cháu tránh cái gì, không phải dì vừa cứu cháu sao?"
Lục Hi An nhìn xuống, lúc này mới nhận ra nơi mình bị tóm lúc bước ra khỏi thang máy đang đau nhức, trong tình thế nguy cấp chính cậu cũng không ý thức được.
Nơi bị tóm kia xuất hiện một dấu tay xanh tím, nhìn rất tà khí.
Cứ như thể bị in một dấu ấn lên đó.
Lục Hi An lấy bánh mì ra, không đợi đối phương ra tay.
Cậu nghi ngờ một khi nhân viên dọn vệ sinh ra tay, cậu sẽ mất mạng chỉ bằng một đòn trước khi kịp lấy bánh mì ra.
Nhân viên dọn vệ sinh nhìn ổ bánh mì trên tay cậu rồi nhìn khuôn mặt của Lục Hi An, sau đó nở một nụ cười quỷ dị: "Cậu bé ngoan, thật hiếu thuận, làm sao cháu biết dì đang đói bụng."
Sau đó bà ta cầm lấy bánh mì, thậm chí không cần bóc túi bọc, nhét tất cả vào miệng và bắt đầu cắn xé.
Tiếng túi bọc vang vọng trong đại sảnh trống trải, khiến nó trở nên chói tai và đột ngột.
Ánh mắt của nhân viên dọn vệ sinh vẫn không rời khỏi cánh tay của Lục Hi An, như thể thứ đang cắn trong miệng bà ta là thịt của cậu.
Lục Hi An chú ý tới hàm răng nhọn sắc bén của nhân viên dọn vệ sinh...nếu cắn xé thịt người thì chắc là không cần tốn sức.
Nghĩ đến đây, cậu cũng không nhịn được dùng đầu lưỡi đυ.ng vào răng hàm sau của mình, nơi đó có chút ngứa ngáy.
Đầu lưỡi chạm vào thậm chí có thể cảm nhận được sự bén nhọn.
Sau khi bà ta nuốt hết chiếc bánh mì, những nếp nhăn trên mặt bà ta dường như giãn ra, tay cũng bớt khô héo hơn.
Nhân viên dọn vệ sinh thở dài: "Nếu tươi hơn một chút thì tốt rồi."
Tươi hơn một chút, là muốn ăn người sống sao?
Lục Hi An nghĩ đến những con yêu tinh trong phim truyền hình, nếu quá lâu không hút nhân khí thì chúng sẽ khô héo, sau khi ăn sẽ khôi phục lại nhan sắc.
Nếu lần sau gặp được nhân viên dọn vệ sinh này mà bà ta trông trẻ hơn, không dám nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu quy tắc được xác nhận là sai, vậy cậu có thể phản ứng nhân viên dọn vệ sinh.
Mặc dù Lục Hi An cảm thấy đáng sợ, nhưng tạm thời có vẻ NPC cũng không thể gϊếŧ người bừa bãi, cần phải vi phạm một số quy tắc.
"Dì à, xin hỏi, bệnh viện của chúng ta tên là gì ạ?" Lục Hi An mạnh dạn giả vờ làm người mới vào bệnh viện.
Nhân viên dọn vệ sinh nhìn cậu.
Sau đó vẻ mặt có chút ân cần nói: "Đương nhiên tên bệnh viện là Lập Đồng, cháu đừng nhớ lầm đó."
Nếu nhân viên dọn vệ sinh nói thì chắc không phải là nói dối.
Trùng hợp với điều cậu vừa suy luận, tên bệnh viện này không phải là Đồng Lập.
Nếu tên bệnh viện này như lời nhân viên dọn vệ sinh vừa nói, vậy thì quy tắc 7 có thể tóm tắt trong một câu.
Nhất định phải lễ phép với bệnh nhân bệnh viện Lập Đồng để tránh bị khiếu nại.
Chỉ là nếu gặp được bệnh nhân của bệnh viện Đồng Lập sai kia, có thể sẽ không thể làm như vậy.
Lục Hi An suy nghĩ một chút, cậu còn phải đi lên tầng 5.
Còn có thể thuận tiện tìm kiếm lối thoát hiểm để phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.
"Thang máy này thường xuyên như vậy, một lát nữa là ổn thôi, cầu thang ở bên trái, cháu có thể đi bên đó." Nhân viên dọn vệ sinh cười tủm tỉm nói xong, quay người lại đi bên phải, thoạt nhìn không có ý làm cậu khó xử nữa.
Thường xuyên như vậy??
Vậy lần sau nghe thấy tiếng ken két vang lên hai lần thì nó sẽ lại rơi xuống phải không? Thậm chí có lẽ không phải hai lần.
Lục Hi An suy nghĩ, quyết định đi tìm lối thoát hiểm trước, thuận tiện nhìn xem bệnh nhân trên tầng 4 của tòa nhà này trông như thế nào.
Bằng cách này, khi trực ban mới có thể xác định bệnh nhân đi xuống từ tầng tương ứng có phải là bệnh nhân chính xác hay không.
Ngay khi cậu đang chuẩn bị đi về phía hành lang, tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ bên trái hành lang.
[Chậc chậc chậc, những lời nhân viên dọn vệ sinh này nói nửa thật nửa giả.]
[Streamer đúng là xui xẻo, cái gì cũng đυ.ng phải.]
[Tôi mới tính toán ở lại phòng phát sóng trực tiếp này thôi, streamer đừng đi nhanh như vậy mà!]