Nhưng nếu chữ đỏ là sai.
Như vậy quy tắc thứ bảy liền trở thành, nếu không phải Đồng Lập thì không thể đuổi đi, phải lễ phép với bệnh nhân trong bệnh viện này.
Nói tóm lại, tên của bệnh viện này không phải là Đồng Lập.
Nhưng làm thế nào để phán đoán được chữ đỏ có chính xác hay không? Dùng mạng để thử sao?
Tạ Chiêu bấm nút mở thang máy, tiếp tục giải thích, "Những chữ màu đỏ đều thống nhất từ một trận doanh, thử một cái là có thể phán đoán những cái khác."
Tạ Chiêu nói xong cũng bấm vào tầng hai nơi mình muốn đi và tầng năm nơi Lục Hi An muốn đi: "Chỉ là trong quá trình thử, không nhất định có thể sống sót."
Đó là lý do tại sao một số người chơi lâu năm sẽ thu thập người mới, họ muốn sử dụng người mới làm đối tượng sống để thử quy tắc sao?
Thang máy có hơi cũ, khi khởi động thậm chí còn phát ra âm thanh ken két.
Lục Hi An theo bản năng nhìn Tạ Chiêu, nhưng đối phương giống như không nghe thấy.
Là thính giác của cậu quá mức nhạy bén sao...
Cậu ngập ngừng hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Tạ Chiêu nhìn cậu, sau đó lắc đầu, tựa hồ cũng không có ý định trả lời cái gì.
Chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
Lục Hi An cảm thấy âm thanh ken két đột nhiên phát ra này có chút kỳ quái, nghe không giống như là do máy móc ma sát gây ra... mà càng giống như là tiếng dùng răng gặm thứ gì đó, khiến người ta tê cả da đầu.
Là do mình quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác sao.
Hay đó là một thủ thuật quỷ quái nào đó?
"Nhớ kỹ, trước 8 giờ nhất định phải đến tầng một tập hợp, đồng hồ bệnh viện cũng có thể không chính xác, nếu không chờ được cậu, tôi sẽ coi như cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tạ Chiêu hiếm khi không cười, vẻ mặt có chút nghiêm túc, lần đầu tiên Lục Hi An nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương, vội vàng gật đầu.
Rất nhanh đã đến tầng hai, Tạ Chiêu bước ra khỏi thang máy, quay người lại, trước khi cửa thang máy đóng lại, hắn mỉm cười nói: “Chúc cậu may mắn.”
Lục Hi An biết Tạ Chiêu thật sự đang chúc cậu may mắn, nhưng cùng với cửa thang máy đóng kín và ánh sáng phía sau khuôn mặt xinh đẹp quỷ dị kia, thực sự càng giống như một diễm quỷ đang nguyền rủa.
Cậu bị một màn này làm cho nổi da gà, sau đó nhìn chằm chằm số tầng.
Thang máy là khu vực thường xảy ra những sự cố siêu nhiên và giờ cậu lại chỉ có một mình.
Ở một mình càng dễ suy nghĩ tới những điều không muốn nghĩ tới.
Chẳng hạn như âm thanh kỳ quái lúc đầu khi khởi động thang máy.
Chắc không phải là có một con quái vật đang nằm chờ cậu đi một mình chứ.
Lục Hi An xoa xoa cánh tay.
"Đinh……"
Thang máy dừng lại ở tầng ba.
[Nếu tôi nhớ không lầm thì streamer có vẻ đang gặp rắc rối.]
[Thực ra nó khá dễ giải quyết đối với những người có kinh nghiệm.]
[Nhưng cho đến bây giờ streamer vẫn chưa tiếp xúc nhiều với NPC... Tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện.]
[Cũng khá tốt, có thể dùng mạng đổi lấy quy tắc chữ đỏ, haha.]
Lục Hi An thầm nghĩ không ổn.
Vừa rồi đám người gã mập còn ở đại sảnh chưa đi lên nên tầng ba không thể nào có người chơi, vậy chỉ có thể là những bệnh nhân được nhắc tới trong quy tắc hoặc là những nhân viên dọn vệ sinh không thể phản ứng.
Hoặc không phải bất cứ thứ gì được nhắc tới trong quy tắc, mà là một thứ có khả năng gϊếŧ chết cậu.
Về phần không thể phản ứng nhân viên dọn vệ sinh, trong quy tắc vẫn là chữ đỏ, đuổi bệnh nhân cũng là chữ đỏ, nếu cậu không phán đoán ra được, có thể sẽ chết ngay tại chỗ.
Lục Hi An suy nghĩ, đồng thời di chuyển về phía bên kia bấm nút thang máy, áp sát cửa, sau đó quay lưng về phía bức tường gần nhất để dễ dàng lao ra ngoài, cũng phòng ngừa có bất kỳ thứ quỷ quái nào đứng phía sau mình.
Cuối cùng dưới ánh mắt khẩn trương của Lục Hi An, cánh cửa từ từ mở ra, loại cảm giác hồi hộp có thể chết bất cứ lúc nào khiến cậu không thể bình tĩnh hô hấp.
Cũng may xoang mũi cậu tràn ngập hơi thở mát lạnh của viên kẹo bạc hà mà cậu ngậm trước đó, giúp cậu bình tĩnh lại.
Khi cửa hoàn toàn mở ra, cậu không thấy ai cả.
Lục Hi An có chút thất vọng, cậu do dự có nên ra ngoài trước không.
Mặc dù đã hẹn Tạ Chiêu sẽ kiểm tra tầng ba, nhưng hiện tại trong thang máy có thể có thứ quỷ quái gì đó, hơn nữa cậu cũng rất hứng thú với thứ bên ngoài đã bấm nút thang máy.
Cửa thang máy sắp tự đóng lại, Lục Hi An dùng đầu lưỡi đυ.ng viên kẹo bạc hà trong miệng, vẫn quyết định không đi ra ngoài.
Nhưng cậu không tới tìm phiền toái, phiền toái lại tới tìm cậu.
Khi cánh cửa sắp đóng lại chỉ còn một khe hở, Lục Hi An vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngước lên liền thấy một bàn tay khô héo đầy nếp nhăn và vết đồi mồi* đang thò vào khe hở của cửa thang máy…
*Đồi mồi là những đốm có màu nâu trên các vùng da thường tiếp xúc với nắng.
Cửa cảm biến theo đó mở ra.