Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

chương 5


Lâm Thanh Bình lại đứng ra nói: "Chờ đã."

Lưu Phân tưởng cô chê ít, sắc mặt liền biến đổi.

Lâm Thanh Bình cầm hai túi sữa bột để sang một bên: "Cái này để cho Chí Viễn uống, nó đang tuổi lớn, uống sữa bột cho tốt." Vào thời buổi này ở nông thôn, sữa bột là thứ quý hiếm.

Sau đó, Lâm Thanh Bình chọn một miếng thịt trong đống đồ còn lại, xách thêm con cá đưa cho Cố Quân Thành cầm, rồi phủi tay: "Bấy nhiêu đây thôi, đủ rồi."

Lưu Phân còn tưởng mình nhìn nhầm, trợn tròn mắt. Cố Quân Thành cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

"Đi thôi." Lâm Thanh Bình không nói gì thêm, kéo tay Cố Quân Thành đi.

Nhà Lâm Thanh Bình ở làng bên cạnh, phải đi bộ. Cố Quân Thành sải bước rất nhanh, làm sao Lâm Thanh Bình theo kịp?

Cứ mỗi lần Cố Quân Thành đi nhanh, Lâm Thanh Bình liền đứng im tại chỗ trừng mắt nhìn anh.

Anh đi được một đoạn xa mới phát hiện cô không theo kịp, bèn dừng lại đợi cô. Đợi cô theo kịp, hai người lại cùng nhau đi tiếp.

Cứ đi đi, dừng dừng như vậy, gần hai tiếng sau mới đến nhà họ Lâm.

Lúc này, bà nội Lâm Thanh Bình vẫn còn sống, em trai cô còn nhỏ, trong nhà còn có thêm cô em gái thứ hai kém cô hai tuổi.

Vừa nhìn thấy cô, cả nhà đều rất vui mừng, đặc biệt là bà nội, bà niềm nở tiếp đón, nhưng ánh mắt lại hướng về phía sau cô, nhìn Cố Quân Thành. Khi nhìn thấy Cố Quân Thành chỉ cầm một miếng thịt và một con cá, ánh mắt bà rõ ràng trở nên ảm đạm.

Cố Quân Thành là người nhạy bén, sao có thể không nhận ra, anh đứng sững tại chỗ, có chút lúng túng.

Lâm Thanh Bình kéo mạnh tay anh, kéo anh ngồi xuống.

Bà nội cầm thịt và cá đi vào bếp, mẹ cô bèn ngồi tiếp chuyện cô và Cố Quân Thành.

Hỏi han chuyện gia đình một lúc, nói rằng bố cô, em gái và em trai đều đang làm việc trên ruộng, chưa về. Sau đó, bà bắt đầu nói đến chuyện nhà đông nhà tây trong làng, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

"Nhà bà Lâm đầu làng ấy, con có nhớ không? Con gái bà ấy tìm được một người chồng ở thị trấn, mua cho bà ấy một chiếc xe đạp, oai phong lắm." Mẹ cô nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Ồ." Lâm Thanh Bình thản nhiên đáp.

Kiếp trước cũng có chuyện này. Sau khi mẹ cô nói như vậy, bà đã ép Cố Quân Thành kiếm cho được một chiếc phiếu mua xe đạp, rồi dùng tiền của Cố Quân Thành mua ngay một chiếc xe cho nhà mẹ đẻ, để em trai cô ngày nào cũng cưỡi xe rong chơi khắp nơi.

Mẹ cô không nhận được câu trả lời như mong muốn, liền cười gượng gạo, sau đó lại nói: "Chiêu Đệ cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi, nhà mình điều kiện tốt hơn một chút, cũng có thể tìm một mối hôn sự tốt hơn..."

Đúng vậy, em gái cô tên là Chiêu Đệ, tại sao lại đặt cái tên này, thì khỏi cần phải nói cũng biết.

Kiếp trước, em gái cô chưa đầy hai mươi tuổi đã lấy chồng, còn được gả "tốt" hơn cô, “đổi” được năm trăm tệ tiền sính lễ. Hừ, chỉ có điều, người đàn ông đó bị què, lại còn hay đánh đập vợ con. Em gái cô hai lần mang thai, hai lần bị đánh đến sảy thai, sau này không thể sinh con nữa, bị đánh đập càng trở thành chuyện thường ngày, cuối cùng, tuổi còn trẻ đã qua đời vì bệnh tật...

"Hay là đổi tên cho em gái đi, suốt ngày Chiêu Đệ Chiêu Đệ, nghe khó nghe quá." Lâm Thanh Bình - người đã từng hào phóng móc tiền túi ra - nói.

Mẹ cô ngạc nhiên, cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, dù sao cũng đã có em trai con rồi, đổi thì đổi, nhưng mà xe đạp này..."

Vừa nói, mẹ cô vừa nhìn sang Cố Quân Thành.

"Chuyện này, để con về đơn vị ..."

Cố Quân Thành hiền lành định đồng ý, bỗng nhiên cảm thấy bắp đùi mình bị một bàn tay nhỏ bé bóp chặt, lời nói cũng bị Lâm Thanh Bình ngắt lời.

"Chuyện này khó lắm, không có giấy mua xe với lại nhà mình còn chưa có xe đạp mà!" Lâm Thanh Bình nhớ lại kiếp trước mẹ mình đã dùng mọi cách để cô mua xe cho em trai như thế nào.

Mọi chuyện, đều bắt đầu từ đây.

Bây giờ là xe đạp, đồng hồ thì sau này sẽ là ô tô, là nhà cửa và cuối cùng là toàn bộ tài sản…

Nụ cười của mẹ cô đã có phần gượng gạo :"Thế sao nhà bà Lâm lấy được giấy mua xe? Chồng con gái bà ấy làm ở trên thị trấn…"