Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 1: Nếu như có thể làm lại


Lâm Thanh Bình chết rồi.

Cô chết ở tuổi 68.

Cô bị bệnh, nhưng đáng lẽ ra không đến mức phải chết. Chính đứa cháu trai tốt bụng kia đã rút ống thở của cô.

Là chị cả trong nhà, cả đời cô chỉ biết nỗ lực giúp đỡ gia đình mẹ đẻ, đỡ đần em trai.

Mẹ cô đã dụ dỗ, bảo cô mua nhà, mua xe cho em trai, cháu trai,; xúi giục cô lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho em trai và các cháu; dỗ dành rằng, khi về già, em trai và các cháu sẽ chăm sóc cô thật chu đáo.

Thế nhưng, lúc cô ốm đau, đừng nói đến bát cháo hoặc là chỉ một chén canh nóng từ đứa em trai hay các cháu cũng chẳng có. Mà đứa cháu trai mà cô thương yêu nhất trong nhà đó đã tự tay rút ống thở của cô.

Bác sĩ nói bệnh tình lúc đó không phải là không chữa được, chỉ là hơi tốn kém mà thôi.

Nhưng gã cháu trai không thể chờ đợi thêm được nữa. Vào một đêm, hắn lẻn vào phòng bệnh và rút ống thở của cô ra .

Cô khó thở tỉnh giấc, định kêu cứu bác sĩ thì bị hắn bịt chặt miệng.

Khuôn mặt gã hiện rõ sự dữ tợn: "Cô ơi, cô cũng gần 70 tuổi rồi, con người rồi cũng phải chết, sao phải lãng phí tiền bạc thêm nữa? Cô biết không, mỗi ngày cô nằm viện như thế này, đều là đang lãng phí tiền của cháu đấy! Là tiền của cháu đấy!"

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khóe mắt…

Thế giới quan của cô sụp đổ :“Tiền của cháu” hahaha

Cả đời này của cô dồn hết tiền của, tài sản của mình cho gia đình em trai, nuôi nó còn nuôi cả con nó. Giờ đây phải nhận lại kết quả này.

Vì suy nghĩ cổ hũ của thời đại trước “trọng nam khinh nữ” nên cô đã dùng tất cả thanh xuân để chứng minh bản thân không phải bát nước đổ đi , chỉ vì yêu thương gia đình, hết lòng vì mẹ vì máu mủ ruột thịt mà chính cô đã bỏ quên chàng trai mà cô xem là người xa lạ và gia đình của anh là người dưng, nhưng giờ đây người dưng cô mới nhận ra người dưng như họ mới là gia đình thật thụ, là nơi chiều chuộng cô, yêu thương cô hết mực.

Liệu cô có hối hận về cuộc đời mình không?

Có chứ…

Điều hối hận nhất trong cuộc đời, chính là đã không đối xử tốt với anh - Cố Quân Thành, người chồng đã hy sinh từ rất sớm. Giờ cô chỉ muốn nói với anh và gia đình anh lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Khuôn mặt hung dữ của người cháu trai dần mờ nhạt. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi trút hơi thở cuối cùng, trong tâm trí cô hiện lên một khuôn mặt rắn rỏi, rám nắng.

"Cố Quân Thành..." Cái tên ấy lướt qua tâm trí, và rồi cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngay khoảnh khắc ấy, nỗi đau đớn của sự hối hận tràn ngập tâm can.

Nếu có thể làm lại cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh và với những người mà cô từng cho là xa lạ ấy.

Chỉ là, Lâm Thanh Bình không ngờ rằng, mọi chuyện lại thực sự có thể làm lại.

Cô đang nằm trên chiếc giường trong căn nhà cũ của Cố Quân Thành, nhìn khung cửa sổ dán chữ hỷ dưới ánh đèn, tâm trạng rối bời.

Cô đã trở về thời điểm 48 năm trước, khi ấy 20 tuổi.

Năm đó, mẹ cô nhận 100 tệ tiền sính lễ từ nhà họ Cố, ép cô phải gả cho Cố Quân Thành.

Cô bất đắc dĩ phải về nhà chồng, đối với Cố Quân Thành, người con trai thứ hai nhà họ Cố, người chồng trên danh nghĩa, cô đều không vừa mắt.

Cô chê anh da đen, chê anh hơn cô tới 7, 8 tuổi, chê anh là lính tráng thô lỗ không nho nhã, chê anh còn mang theo một đứa con riêng, chê anh đi biền biệt, cái gì cũng bỏ bê cho cô, kể cả đứa bé kia...

Cô gây sự, làm loạn trong nhà họ Cố khiến mọi người khốn đốn, còn ngang nhiên vơ vét đồ đạc nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ.

Vài năm sau, Cố Quân Thành hy sinh.

Dù bị đối xử tệ bạc như vậy, nhưng trong di thư của mình, Cố Quân Thành vẫn để lại lời nhắn: : ”Toàn bộ tiền trợ cấp đều để lại cho cô, rất xin lỗi vì đã lãng phí thanh xuân của cô trong những năm qua..”.

Số tiền trợ cấp mà anh đổi bằng mạng sống ấy, chính là vốn liếng để cô mở quán ăn sau này, từ một huyện nhỏ lên thành phố, rồi lại mở rộng ra cả thành phố lớn...