Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Là Nhân Vật Phản Diện

Quyển 2: Trưởng công chúa nuông chiều nuôi nam sủng - Chương 4: Đá đi

Một câu này lại có thể khiến cho sắc mặt hoàng đế chợt tối xuống, ông lại không nỡ lòng mắng con gái mình, chỉ đành ôn tồn dụ dỗ nói: “Là cung nhân nào loạn uốn đầu lưỡi, nên vả miệng. Công chúa của trẫm còn nhỏ, như thế nào lại vội vã đòi phò mã với phụ hoàng?”

Một mặt ông lại đang suy nghĩ, mấy cái nô tài trong cung trưởng công chúa đúng là phải gõ mạnh một cái, đừng cái lời hư hỏng gì cũng dám nói vào trong tai Khanh Khanh.

【Khanh Khanh, ngay bây giờ!】

“Phụ hoàng, con muốn hắn làm phò mã.”

Âm cuối giương lên kiêu căng nghe như mứt hoa quả mang theo thạch tín, trực tiếp chỉ vào Vệ Túc đang cúi đầu không nói.

Vệ Túc ngạc nhiên cứng đờ, lông mày sắc bén ép vào nhau, nghĩ như thế nào cũng không thông tại sao công chúa lại đột nhiên coi trọng mình.

“Chuyện này......” Hoàng đế kinh ngạc rồi chần chờ nhìn về phía Vệ Túc quỳ trên đất, “Vệ Túc hàng năm chinh chiến ở bên ngoài, Khanh Khanh sao lại quen biết hắn?”

“Con không biết, nhưng bộ dạng của hắn cũng tạm, còn đẹp hơn so với trai lơ nam sủng trong cung của con một chút, phụ hoàng, con chỉ muốn hắn làm phò mã thôi.”

Đánh giá mang tính nhục nhã mười phần, cô cũng không tin giá trị cừu hận của nam chính không hề động đậy.

Cái thế giới này, kịch bản hẳn là nhất định tiếp tục thuận lợi được.

Lúc Ngôn Khanh Nguyệt nói đến mấy lời này, lông mi nồng đậm như lông quạ rung động không ngừng, vừa khẩn trương lại vừa chột dạ.

Cầm một vị đường đường đại tướng quân đi so sánh với nam sủng của cô, chủ đích chính là muốn nhục nhã anh.

Còn nói với anh theo một ý nghĩa khác là, cho dù có được thăng lên làm phò mã của Ngôn Khanh Nguyệt cô, thì cũng không khác gì nhiều so với mấy tên nam sủng.

Quả nhiên, hai tay Vệ Túc chống ở trên đất chợt nắm chặt, bắp thịt khoẻ mạnh vô cùng căng chặt, nổi lên gân xanh.

Nghe thấy hai chữ nam sủng phun ra từ miệng con gái mình, hoàng đế kinh ngạc đến giữa mày giật một cái, nhưng cũng không để bụng, không thể làm gì khác mà phải dỗ dành.

“Hôn nhân đại sự không phải như trò đùa của trẻ con, Khanh Khanh muốn có phò mã, trẫm tất nhiên là đồng ý. Chờ mấy ngày nữa phủ nội vụ đem danh sách tài tử tuấn tú trong kinh thu thập xong, lại để cho con từ từ lựa chọn được không?”

Trong thiết lập kịch bản, hoàng đế ngu ngốc là sự thật, ông cũng không phải đang bảo vệ Vệ Túc, chẳng qua là cảm thấy Khanh Khanh muốn Vệ Túc làm phò mã chỉ là nhất thời nói chơi vui thôi, ông không thể ra lệnh ngay lập tức được, miễn cho qua hai ngày Khanh Khanh lại hối hận, quân mệnh lại khó thu hồi.

Nam sủng gì đó, đoán chừng chỉ là đồ chơi tích lũy của mấy người trong cung vì lấy được niềm vui của Khanh Khanh nên an bài, để cho cô chơi tiếp đi.

Nhưng mà...... vẫn phải sắp xếp người gõ mấy nô tài phục vụ bên cạnh người Khanh Khanh một chút, miễn cho để cô chơi ra lửa.

【Khanh Khanh, chúng ta là nhân vật phản diện, quả quyết lên chút!】

Ngôn Khanh Nguyệt tất nhiên không chịu nghe cha lừa gạt, mặt mũi như nước xuân nhào nặn nhíu lại, kiêu căng không ai bằng, cô khẽ nâng hàm dưới lên, nói: “Phụ hoàng, con chỉ muốn hắn.”

“Nếu vậy thì Vệ Túc, ý của khanh như nào?”

Tại trong mắt lão hoàng đế, cửa hôn sự này chính là phúc phận mà Vệ Túc đã tu luyện mấy đời mới được, anh không có đạo lý lại từ chối.

Phóng nhãn khắp Đại Hoài, con gái nhà ai có thể so sánh được với hoàng chi ngọc diệp nuôi ở trong hoàng cung?

Hoàng đế một lòng cũng chỉ muốn dung túng con gái cũng không để ý cái khác, Khanh Khanh vui vẻ là được.

Muốn một tên phò mã thì cho cô là xong, tất cả mọi chuyện đều êm đẹp.

Lời nói mười phần mang tính thiên vị nay của hoàng đế vừa ra khỏi miệng, mặt Vệ Túc không thay đổi quỳ rạp dưới đất.

“Phanh” Một tiếng thanh thúy vang động, đầu gối của anh nặng nề dập trên mặt đất.

“Thần tự biết quê mùa ti tiện không xứng với công chúa, khẩn cầu Hoàng Thượng và công chúa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Quanh năm đánh trận ở Tây Nam, chết sống chỉ ở trong nháy mắt, Vệ Túc là trung thành với hoàng đế nhưng không đến mức quá e sợ.

Làm phò mã đại khái sẽ bị khóa chết trong kinh thành, trưởng công chúa không chịu nổi ủy khuất nhất định sẽ không để cho anh rời kinh dễ dàng.

Trong xương cốt anh chứa máu hiếu chiến, sa trường lang yên mới có thể làm dòng máu lạnh băng của anh nóng lên.

Huống hồ...... nịnh nọt bên trưởng công chúa để mưu cầu vinh hoa phú quý, không phải con đường mà anh muốn đi.

【Tốt quá! Nam chính đi đúng kịch bản!】009 kích động cực kì, thế giới này hẳn là sẽ thuận lợi!

Nghe được lời nói cường ngạnh này, Ngôn Khanh Nguyệt đã đoán được trước rồi, sắc mặt hoàng đế lại ngay lập tức trầm xuống, hai đầu lông mày uy nghiêm dâng lên lửa giận.

Tên này dám tỏ rõ là không vui khi làm phò mã? Khanh Khanh có để ý đến hắn, đã là phúc khí của hắn rồi.

Con gái của ông sao lại phải chịu loại ủy khuất này! Vệ Túc cho rằng hoàng đế ông đây chết rồi sao!?

Tại Đại Hoài, đắc tội hoàng đế cũng đừng đắc tội trưởng công chúa, câu này chứng minh là sự thật.

Hoàng đế ngu ngốc vô năng nhưng không phải là một người tính khí hung ác, có thể nghe lọt được khuyên can của thần tử, cũng có thể chịu được mấy tên đại tướng tay nắm binh quyền tự ý chủ trương.

Nhưng Khanh Khanh lại sinh non, người nhươc lắm bệnh, xương cốt yếu, ông hận không thể đem tất cả linh đan diệu dược ở Đại Hoài đều đút cho đứa con gái này.

Đứa con kiều kiều dùng hết tiền vàng, tốn vô số trân bảo linh chi của Đại Hoài để nuôi lớn lên, sao ông có thể nhịn được khi cô phải chịu một tí xíu ủy khuất.

“Người đến! Đem Vệ Túc kéo xuống cho trẫm!”

Một tiếng ra lệnh! Thị vệ trong phòng lập tức tiến lên kiềm chế ở tay chân của Vệ Túc, ấn anh ở trên mặt đất không thể động đậy.

Mắt thấy hoàng đế dưới cơn thịnh nộ, nói không chừng còn định trực tiếp kéo Vệ Túc ra ngoài chém, vẻ mặt Vệ Túc lại vẫn tỉnh táo cúi thấp mắt như cũ.

Giống như là không thèm để ý đến sống chết của mình một chút nào.

“Phụ hoàng đừng vội.” Ngôn Khanh Nguyệt dùng giọng ấm trấn an phụ hoàng đang nổi giận, dung mạo hung diễm đang mắt cao hơn đỉnh của cô như nổi lên một vũng xuân thủy, “Giao cho con xử lý.”

Cô biết nam chính không sợ chết, cô chỉ đang muốn để cho anh thể nghiệm cảm giác từ trên mây rơi xuống, từ đường đường đại tướng quân biến thành tay sai nhục nhã.

Để cho nam chính người rơi vào vũng bùn tuyệt vọng, phá đi tâm tư trung quân, không thể không tạo phản tự cứu mình.

Đây mới là ý nghĩa của một nhân vật phản diện như cô.

Vệ Túc bị mấy người thị vệ trong điện cơ thể khoẻ mạnh đè xuống đất, mày rậm lăng lệ nhíu lại, sát khí quanh thân khó ngăn lại nhưng cũng không giãy giụa phản kháng.

Lúc này nam chính đối với Đại Hoài, đối với hoàng đế vẫn tương đối trung thành .

Bộ khôi giáp ngay cả mùi máu tươi còn chưa tán hết trên người anh đập mạnh trên đất, phát ra một tiếng “uỳnh".

Đầu gối trực tiếp phun ra máu tươi, nó chảy ra từ bên trong khôi giáp ngâm thành một bãi máu nhỏ.

Đại tướng quân đổ máu bán mạng cho Đại Hoài rơi vào tình thế chật vật như vậy, khó trách anh sẽ khởi binh tạo phản.

“Ngươi không muốn làm phò mã của bản công chúa?”

Cô tung ra một cước đá thẳng vào ngực Vệ Túc.

Đến cùng thì cô cũng chưa từng làm qua chuyện này, trước đây bắt nạt chẳng qua chỉ gác ở bên miệng thôi.

Một cước này của cô yếu đuối thực sự, cũng không dùng được bao nhiêu sức lực.